Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 170: Chương 170




Mặc kệ nó, cái này không trọng yếu!

Quan trọng là, Tiểu Sở có hảo cảm với Lục tiên sinh, Lục tiên sinh lại không phản cảm với Tiểu Sở, vậy là đủ rồi.

Có hai điểm này, chỉ cần sau này cho hai người nhiều cơ hội ở chung, thì nhất định có thể bồi dưỡng tình cảm.

Ha ha ha, Tôn gia chúng ta sắp cất cánh rồi.

Tôn Thiên Lỗi nhịn không được tò mò hỏi: “Con gái, có thể nói một chút con và Lục tiên sinh đã phát triển tới bước nào rồi không?”

Bốp!

Tôn Cẩm Vinh vỗ một cái vào gáy Tôn Thiên Lỗi, cả giận nói: “Anh hỏi trực tiếp như vậy làm gì, không biết cháu gái tôi xấu hổ à!”

Sau khi ông ta trừng Tôn Thiên Lỗi một cái liền quay đầu cười ha hả hỏi Tôn Tiểu Sở: “Cháu gái ngoan, cháu và Lục tiên sinh… nắm tay chưa?”

“……”

Cha già thân yêu ơi, cha hỏi cũng không trọng tâm lắm đâu nha.

Tôn Tiểu Sở gật cằm nghiêm túc suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nhớ tới cảnh Lục Vân giúp cô đuổi quỷ đồng, vì thế nói: “Lục tiên sinh có sờ con.”

“Cái gì?”

Cằm của ba người thiếu chút nữa đều rớt xuống đất.

Mới một buổi chiều, đã phát triển đến nước này rồi sao?

Lục tiên sinh nhìn cũng là một người rất đứng đắn mà!

Tôn Cẩm Vinh sau khi kịp phản ứng, vuốt râu cười to nói: “Sờ tốt lắm, sờ tốt lắm, ha ha, Tiểu Sở à, cháu gái ngoan của ta, sau này cháu phải giả bộ thục nữ một chút, ngàn vạn lần đừng để Lục tiên sinh nhìn ra cháu điêu ngoa tùy hứng, có biết hay không?”

“Ông nội! Có ai nói cháu gái mình như vậy không? Người ta vốn là thục nữ mà, đâu cần giả bộ.”

“Khụ khụ…… Đúng đúng đúng, con vốn là rất thục nữ…… Có thể buông râu của ông ra không?”

Lục Vân vừa về tới phòng mình, liền đem cửa phòng khóa trái lại vội vàng móc Huyền Dương Thạch ra.

Thật không ngờ có thể nhặt được một khối bảo bối như vậy ở Tôn gia, thật sự là quá kinh hỉ.

Lục Vân nắm Huyền Dương Thạch trong tay, điên cuồng hấp thu năng lượng bên trong.

Xì xì xì!

Huyền Dương thạch mặt ngoài sáng bóng nhanh chóng ảm đạm xuống, mà chân khí trong cơ thể Lục Vân đã tăng thêm vài phần.

Lúc cơ thể Lục Vân đã bão hòa không thể hấp thu thêm nữa, hắn lại dùng chân khí, đem Huyền Dương thạch cắt thành bảy phiến đá hình tròn có đường kính mười cm.

Sau đó, hắn cần cho bảy khối đá hình tròn khắc lên ý niệm pháp trận.

Bất tri bất giác, nửa giờ trôi qua.

Diệp Khuynh Thành tan làm về nhà sớm nhất, thấy cửa phòng Lục Vân khóa trái, nhịn không được tò mò hỏi: “Tiểu Lục Vân, em ở bên trong làm gì vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.