Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 202: Chương 202




Nhìn cô điên điên khùng khùng chạy ra khỏi Trần gia, Lục Vân chỉ thở dài.

Sớm biết như vậy thì sao lúc trước lại làm thế!

“Hiện tại con tôi đã chết, Cố An Kỳ cũng điên rồi, các người vừa lòng rồi đúng không, còn ở lại nơi đây làm gì?” Trần Thái lạnh lùng nhìn quét qua đám người Nam Giang Vương, nói với giọng khàn khàn.

Đám người Lôi Áo không lên tiếng, mà yên lặng đưa mắt nhìn về phía Lục Vân.

Giây lát sau, chỉ nghe Lục Vân lạnh nhạt mở miệng nói, “Món nợ hôm nay đã tính xong, nhưng Trần gia các người đã quên món nợ mười lăm năm trước sao?”

Nợ mười lăm năm trước?

Mọi người trong Trần gia cảm thấy khó hiểu

Lục Vân hít sâu một hơi và nói, “Ông không muốn cho tôi một lời giải thích về trận hoả hoạn ở viện mồ côi Dương Quang vào mười lăm năm trước sao? Trần Bình!”

Hắn lập tức nhìn thẳng về phía Trần Bình.

Vốn dĩ Lục Vân chuẩn bị chờ đến đại thọ 60 của Trần Thái thì mới tính món nợ này với bọn họ, nhưng gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, có vẻ Trần gia đã gấp không chờ nổi muốn tìm đường chết, vậy Lục Vân chỉ có thể tính nợ trước mấy ngày.

Trần Bình bỗng nhiên run rẩy, hỏi, “Cậu và viện mồ côi Dương Quang… có quan hệ như thế nào?”

“Mười lăm năm trước, tôi chính là một thành viên trong viện mồ côi, hơn nữa suýt nữa đã chết trong trận hoả hoạn đó, ông nói xem tôi có quan hệ gì với nó?”

Nghe thấy lời này, sắc mặt tất cả mọi người trong Trần gia lập tức thay đổi.

Thì ra dù không có Cố An Kỳ gây rối thì cuối cùng người thanh niên thực lực khủng bố này cũng sẽ tìm tới Trần gia bọn họ, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.

Rốt cuộc Trần gia họ đã tạo nghiệt gì!

Trần Bình lập tức hoảng sợ quỳ xuống trước mặt Lục Vân, khẩn cầu, “Lục tiên sinh tha mạng, là tôi phóng hoả gây ra chuyện đó, nhưng không liên quan đến Trần gia, mong Lục tiên sinh giơ cao đánh khẽ.”

Ông ta căn bản không cần tranh cãi, bởi vì nếu Lục Vân hỏi ra vấn đề này thì chứng tỏ hắn đã nắm giữ chứng cứ, dù chối cãi thế nào cũng không có tác dụng

Huống chi, thủ đoạn của Lục Vân lợi hại như thế, phỏng chừng sẽ có vô số cách làm ông ta nói ra chân tướng, chối cãi chỉ tăng nhanh tốc độ tử vong, chi bằng thẳng thắn thừa nhận, nói không chừng còn có thể giữ được mấy mạng của Trần gia.

“Chỉ đơn giản như vậy?” Lục Vân nhíu nhíu mày

Lôi Áo đã từng nói qua, mười lăm năm trước, thị trường địa ốc to lớn như Giang Bắc cũng đủ cho Trần gia ăn no căng, căn bản không cần mạo hiểm chạy tới Nam Giang để phóng hỏa.

Cho nên trận hỏa hoạn đó nhất định có bí ẩn khác.

Nghe được câu hỏi của Lục Vân, cơ thể của Trần Bình khẽ run lên, ông ta do dự không nói.

Quả nhiên có điều gì đó kỳ lạ!

Ánh mắt của Lục Vân đột nhiên trở nên lạnh lùng, trên mặt hắn lộ ra vẻ nghiêm nghị, hắn quát: “ Nếu như ông không muốn Trần gia bị diệt thì tốt nhất ông nên giải thích rõ chuyện xảy ra vào 15 năm trước cho tôi.”

“Ngài Lục, xin hãy tha mạng cho tôi!”

Trần Bình dập đầu xuống đất và nói với giọng run run: “Người phóng hỏa 15 năm trước là tôi nhưng đó không phải là chủ ý của tôi mà là….Mà là có người đã ra lệnh cho tôi làm điều đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.