“Tôi biết ngay là có điều gì đó mà. Rốt cuộc là ai đã ra lệnh cho ông, mau nói cho tôi biết!” Lục Vân quát lớn.
“Tôi không biết…”
Trần Bình tái mặt, ông ta lắc đầu.
Lục Vân bước tới và đá thẳng vào đầu ông ta, hắn tức giận nói: “Đã sắp chết tới nơi rồi mà ông vẫn còn muốn bao che cho kẻ đứng sau. Tôi thấy có vẻ như ông không quan tâm tới mạng sống của mọi người trong Trần gia thì phải.”
Trần Bình lăn lộn trên mặt đất và sợ hãi cầu xin sự thương xót: “Mong ngài Lục hãy bình tĩnh, không phải là tôi muốn bao che mà là vì tôi thực sự không biết danh tính của người đó!”
Bốp!
Lục Vân lại đá ông ta thêm một phát, trong mắt hắn lộ ra sát khí: “Ông dám lừa tôi sao? Nếu như ông thật sự không biết danh tính của người đó thì tại sao lại giúp người đó đốt cô nhi viện? Ông thật sự cho rằng tôi là người ngu xuẩn như vậy sao?”
“Không phải đâu ngài Lục, là bởi vì…Là bởi vì người kia cũng là một võ giả nên tôi không dám làm trái lời.”
Cũng là một võ giả sao?
Lục Vân hơi sửng sốt.
Ầm!
Đột nhiên dường như trong đầu Lục Vân có một ký ức mơ hồ đang dần dần mở ra, khung cảnh cũng dần trở nên rõ ràng hơn.
Hắn nhớ ra rồi.
Trong trận hỏa hoạn ở cô nhi viện năm đó, rõ ràng hắn có cơ hội chạy trốn nhưng lại bị một luồng sức mạnh thần bí nào đó giam lại nên hắn không thể động đậy.
Đúng vậy, chính là nó.
Khi ký ức được mở ra, Lục Vân càng chắc chắn rằng vốn dĩ ngọn lửa này là nhắm vào hắn. Thế nhưng điều kỳ lạ chính là nếu như có người thật sự muốn giết hắn thì người đó có thể trực tiếp ra tay, cần gì phải tạo ra một trận hỏa hoạn lớn như vậy?
Hơn nữa, tại sao phần ký ức này đột nhiên biến mất mãi cho tới hôm nay mới xuất hiện lại?
Lục Vân cau mày suy nghĩ một hồi. Hắn không biết đáp án của câu hỏi thứ nhất nhưng muốn suy luận ra được đáp án của câu hỏi thứ hai thì lại không khó.
Chắc hẳn là lão đạo sĩ đã phong ấn trí nhớ của hắn.
Lục Vân đang tu luyện một loại Thần công vô danh ở giai đoạn đầu. Trong giai đoạn này, hắn không được phép để xuất hiện tạp niệm. Vì thế, nếu như hắn chỉ nghĩ đến chuyện trả thù thì hắn sẽ không bao giờ tu luyện thành công.
Có lẽ lão đạo sĩ biết được điều gì đó về danh tính của kẻ thật sự đứng đằng sau.
Có điều hiện tại Lục Vân không có cách nào liên lạc được với lão đạo sĩ.
Sau khi trở về từ chiến trường, hắn đã đến đạo quán nhưng lão đạo sĩ đã biến mất.
Hơn nữa, lão đạo sĩ lại còn thoắt ẩn thoắt hiện nên cho dù Lục Vân có huy động đủ mọi mạng lưới thông tin của mình cũng không tìm ra được gì.
Thật là đau đầu.