Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 225: Chương 225




Đó là một người phụ nữ có dáng người siêu gợi cảm, tuổi mới ngoài ba mươi, rõ ràng đang ở trong độ tuổi của một phụ nữ trẻ trung nhưng lại cứ cố ăn mặc chưng diện như một quý bà từng trải, tóc dài búi cao, đeo vàng đeo bạc.

Chỉ có điều phần kẻ mắt của bà ta lại kẻ rất thô dày, cả mười ngón tay đều được sơn không thiếu ngón nào, bộ dạng kiểu vầy khiến người ta cảm thấy bà ta như đang làm quá, cố tình làm lố mình lên.

Nghe người phụ nữ đó nói muốn Lục Vân trị bệnh cho cha mình thì Thẩm Tử Hiên khó hiểu mà hỏi:

“Chị Linh à, tại sao lại muốn vậy?”

Người phụ nữ cười khẩy nói: “Cha cậu bây giờ cứ như sắp làm ma đến nơi rồi ấy, cái kiểu đó sợ rằng cũng không sống được bao lâu đâu, tình hình bệnh tật xuống dốc trầm trọng như vậy rồi, cùng lắm chúng ta không trả tiền là xong.”

Lời này tuy thô nhưng thật.

Thẩm Tĩnh Nghi liếc nhìn người phụ nữ này, vẻ mặt của của bà ta chứa vài phần chán ghét.

Người phụ nữ này tên là Từ Tuệ Linh, bà ta là vợ hai của Thẩm Kim Hoa cưới về sau khi vợ cả qua đời chưa bao lâu, bà ta trên danh nghĩa cũng là mẹ kế của Thẩm Tĩnh Nghi.

Hai người họ bình thường rất không hợp nhau.

Còn về phần Thẩm Tử Hiên, vì bà ta chênh lệch tuổi tác không quá nhiều với mình cho nên anh ta vẫn thường quen gọi bà ta là chị Linh.

Từ Tuệ Linh đi dọc theo cầu thang xuống, sau đó bà ta chỉ thẳng Lục Vân bằng những ngón tay được sơn đỏ sẫm của mình và nói: “Bây giờ tôi cho phép cậu chữa bệnh cho chồng tôi, nhưng đã thỏa thuận trước rằng nếu chữa không khỏi thì chúng tôi sẽ không trả tiền khám bệnh.”

“Hở?”

Lục Vân yên lặng nhìn bà ta, khóe miệng đột nhiên dâng lên một nụ cười giễu cợt, nói: “Muốn tôi chữa là tôi phải chữa cho sao?”

Sắc mặt Từ Tuệ Linh sốc đến nỗi cứng đờ, một lúc sau mới khịt mũi nói:

“Xem ra cậu thật đúng là một tên lang băm, vừa nghe chữa không khỏi không trả tiền thăm khám đã rối cả lên không dám chữa bệnh cho chồng tôi rồi, thanh niên sức dài vai rộng làm gì không làm mà lại đi lừa người làm gì hả?”

Bà ta nhìn Lục Vân với vẻ đầy khinh bỉ.

Lục Vân vốn muốn rời đi không thèm nghe làm gì cho mệt, nhưng đột nhiên hắn có một chủ ý mới chợt lóe lên, thế là hắn mỉm cười nói:

“Muốn tôi chữa cho cũng đơn giản thôi, nhưng nếu tôi chữa khỏi được bệnh cho Thẩm Kim Hoa rồi thì phí chữa trị sẽ là một nửa tài sản của Thẩm gia mấy người, thế nào hả?”

“Cái gì, một nửa tài sản!”

Ba người đều kinh ngạc tột đột mà hét lên.

Thẩm Tử Hiên nắm chặt tay lại một cách thô bạo và gầm lên nói như quát: “Ai cho anh cái dũng khí để nói ra mấy lời đó vậy? Muốn một nửa tài sản của Thẩm gia chúng tôi sao? Nằm mơ đấy à?”

Lục Vân hoàn toàn phớt lờ anh ta, hắn chỉ tập trung nhìn Từ Tuệ Linh, ánh mắt hắn tràn đầy sự khiêu khích.

Từ Tuệ Linh biến sắc, thật không biết Lục Vân rốt cuộc lấy tự tin ở đâu ra mà dám mạnh miệng nói ra lời đề nghị kinh khủng như vậy.

Bà ta còn chưa kịp nói gì thì Thẩm Tĩnh Nghi bên này đột nhiên nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.