“Đồng ý, nếu anh thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho cha tôi thì tôi sẵn sàng chia cho anh một nửa gia sản của Thẩm gia.”
“Chị à!”
“Câm miệng! Lẽ nào mày muốn trơ mắt ra nhìn cha chết vì bệnh sao?”
Thẩm Tử Hiên vừa muốn nói gì tiếp thì đã bị Thẩm Tĩnh Nghi hung hăng quát át luôn cả tiếng, anh ta không dám ho he nửa lời.
Lục Vân nhìn Thẩm Tĩnh Nghi dò xét thật sâu, sau đó quay lại nhìn Từ Tuệ Linh rồi cười vẻ thích thú:
“Bà lớn bằng ngần ấy tuổi rồi mà lại không quyết đoán bằng một cô gái nhỏ.”
Từ Tuệ Linh lập tức giận, sắc mặt cũng hơi trầm xuống, bà ta suy nghĩ một chút sau đó cười lạnh nói:
“Tôi có thể đáp ứng yêu cầu của cậu, nhưng nếu cậu thực sự không chữa được khỏi bệnh thì tôi xin mạn phép giữ lại hai tay hai chân cậu ở Thẩm gia này.”
Ba ta vừa nói ra những lời này, ngay cả hai chị em Thẩm Tĩnh Nghi cũng bị nổi cả da gà, dọa cho sợ toát mồ hôi.
Bởi vì hành động này thực sự quá ác độc.
Nếu Lục Vân thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho cha bọn họ, cho dù quyên luôn một nửa tài sản thì cũng đáng, nhưng nếu không chữa được thì cùng lắm trả cho hắn chút tiền thăm khám là được rồi chứ hà cớ gì phải chặt chân chặt tay người ta xuống.
Ấy vậy mà.
Lục Vân khi đứng trước sự gây khó dễ đến phát sợ kia của Từ Tuệ Linh vẫn có thể cười tủm tỉm nói:
“Không thành vấn đề, nếu chữa không được, tôi tình nguyện chặt đứt tay chân.”
“Ha ha, hy vọng cậu nhớ kỹ câu nói này.”
Hứa Tuệ Linh cười lạnh nói, sau đó đưa Lục Vân lên lầu, đi tới phòng của Thẩm Kim Hoa
Hiện tại ông ta vẫn đang nằm ở trên giường bất động, hơi thở vô cùng yếu ớt, giống như đã bước nửa chân vào quan tài rồi vậy.
Lục Vân nói: “Lúc tôi chữa trị không thích có bất luận kẻ nào đến quấy rầy, thế nên vẫn mong mọi người đi ra ngoài trước đi, cũng đừng đứng ở cửa nghe lén, bằng không, nếu như xảy ra chuyện gì thì mấy người tự chịu trách nhiệm.”
“Xí, làm màu thấy ớn!”
Thẩm Tử Hiên khinh thường cắt ngang, nhưng vẫn đi Từ Tuệ Linh và Thẩm Tĩnh Nghi rời khỏi phòng.
Lục Vân đi đến cửa và đứng một lúc, xác nhận rằng họ đã xuống lầu cả thì hắn mới quay lại và đóng cửa.
Khi đến bên giường, Lục Vân bắn ra một luồng ánh sáng màu xanh quét một vòng xung quanh phòng sau đó cuối cùng ánh sáng đó đáp xuống người Thẩm Kim Hoa.
Khi cơ thể được quét dưới con mắt huyền pháp, Lục Vân thấy rằng giữa lông mày của Thẩm Kim Hoa có tà khí, nó còn đậm hơn so với trước kia, phỏng chừng chỉ cần thêm vài tiếng nữa thôi là ông ta phải trút hơi thở cuối cùng rồi.
“Gặp được tôi coi như ông còn có phước đấy!”
Lục Vân lấy một tờ giấy màu vàng từ trong túi ra, đây chính là giấy hắn đã mua được ở cửa hàng sau khi nhận được cuộc gọi của Thẩm Tĩnh Nghi.
Ngay sau đó, hắn dán tờ giấy màu vàng lên hàng lên lông mày của Thẩm Kim Hoa.