Cho nên Âu Dương Minh Hạo cũng không tức giận, mà cười nói, “Tới đây, giới thiệu cho mọi người đây là Khuynh Thành, họ Diệp.”
Âu Dương Minh Hạo bày ra dáng vẻ rất quen thuộc với Diệp Khuynh Thành.
“Diệp tiểu thư thật là đẹp như thiên tiên!”
Đám người Hải Thiếu đã sớm chú ý tới Diệp Khuynh Thành, lúc ấy trong lòng rất giật mình, cô gái này thật sự quá đẹp, cho nên nghe Âu Dương Minh Hạo giới thiệu xong thì nhịn không được khen ngợi một câu.
Nhưng rất nhanh bọn họ lại chú ý tới Lục Vân bên cạnh Diệp Khuynh Thành, hỏi, “Vậy vị này là?”
“Người không liên quan.” Âu Dương Minh Hạo lười lãng phí thời gian trên người Lục Vân, anh ta nói, “Chúng ta vào thôi!”
Hải Thiếu như suy tư gì mà liếc nhìn Lục Vân một cái, nhưng cũng không nói thêm gì, rất nhanh đám người đã tiến vào Quế Hoa Viên.
“Hoa quế là một trong mười loài hoa truyền thống của Long Quốc chúng ta, chủng loại đa dạng, đại diện có Kim Quế, Ngân Quế, Đan Quế, Nguyệt Quế… trong sạch mà tuyệt trần, hương thơm nồng nàn lan xa, bởi vậy có danh xưng là ‘Hương chín dặm’.” Đi trên con đường nhỏ hai bên mọc đầy hoa quế, Âu Dương Minh Hạo vừa ngắm hoa, vừa đĩnh đạc nói.
Đông đảo tiểu thư nhà giàu đi cùng lập tức lộ ra vẻ mặt cảm mến, nghiễm nhiên đã bị sự uyên bác của Âu Dương Minh Hạo thuyết phục.
Nhưng Âu Dương Minh Hạo lại không coi trọng đám oanh oanh yến yến các cô, mà ánh mắt lại dừng trên người Diệp Khuynh Thành, hy vọng được cô khen một câu, cho dù chỉ là một ánh mắt cũng đủ.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt trong trẻo của Diệp Khuynh Thành, ảo tưởng của Âu Dương Minh Hạo lập tức tan biến.
“Lục thần y! Anh cũng tới thưởng thức hoa quế sao?” Nhưng vào lúc này, bỗng một giọng nói thanh thúy dễ nghe vang lên, tiếp theo liền thấy một cô gái dung mạo thanh tú, dáng người cao gầy vui sướng chạy tới trước mặt Lục Vân.
Đó chính là Thẩm Tĩnh Nghi.
Lục Vân cười cười và nói, “Vừa ăn cơm xong, ra đi dạo với chị của tôi.”
“À à, thì ra cô ấy là chị của anh!” Thẩm Tĩnh Nghi như thở phào nhẹ nhõm một hơi, chủ động cười chào hỏi Diệp Khuynh Thành, “Chào chị, em tên là Thẩm Tĩnh Nghi.”
“Diệp Khuynh Thành, chị của tiểu Lục Vân.”
Diệp Khuynh Thành cũng tự giới thiệu, không biết cố ý hay vô tình, cô cố ý cường điệu một câu mình là chị của Lục Vân, hơn nữa khi nói còn ôm khuỷu tay Lục Vân như thị uy.
Mặt Thẩm Tĩnh Nghi cứng lại, nhưng rất nhanh cô cũng không yếu thế mà ôm lấy cánh tay còn lại của Lục Vân, tươi cười ngọt ngào mà nói, “Lục thần y, tôi có thể cùng đi thưởng thức hoa quế với mọi người không?”
Lục Vân cười khổ và nói, “Cô ôm cánh tay tôi chặt như vậy, tôi dám không đồng ý sao?”
“Vậy chúng ta cùng đi!”
Thẩm Tĩnh Nghi tự chủ trương mà ôm cánh tay Lục Vân, không chịu bỏ ra.
Cảnh này lập tức làm các công tử nhà giàu bọn Hải Thiếu trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ đều cùng một tầng lớp với Thẩm Tĩnh Nghi, tất nhiên là quen biết, hơn nữa vài người trong bọn họ còn từng theo đuổi Thẩm Tĩnh Nghi, nhưng Thẩm Tĩnh Nghi rất cao ngạo, chưa từng để mắt đến bọn họ.