Nhưng cảnh xảy ra trước mắt lại đổi mới nhận thức của bọn họ đối với Thẩm Tĩnh Nghi.
Thì ra không phải Thẩm Tĩnh Nghi cao ngạo, mà vì cô không coi trọng bọn họ mà thôi, ở trước mặt người đàn ông mà cô thích, Thẩm Tĩnh Nghi đâu nào nửa phần cao ngạo nào, rõ ràng là một cô gái hám trai mà!
Biết bên người Lục Vân đã có một mỹ nữ đi cùng mà còn da mặt dày dán lên.
Đám người Hải Thiếu cảm thấy thật buồn bực, cũng rất kinh ngạc, rốt cuộc thằng ranh họ Lục này có lai lịch gì? Thẩm Tĩnh Nghi gọi hắn là ‘ Lục thần y ’, chẳng lẽ hắn thật là một vị thần y?
Hải Thiếu vốn muốn hỏi Âu Dương Minh Hạo, nhưng vừa quay đầu đã thấy mặt Âu Dương Minh Hạo âm trầm như nước, anh ta thức thời mà lựa chọn trầm mặc.
Xem ra thằng ranh họ Lục này làm Âu Dương đại thiếu tức giận không nhẹ.
Đoàn người đâu còn tâm tình ngắm hoa, buồn bực tới cực điểm, nhưng tâm tình buồn bực này cũng không liên tục bao lâu, rất nhanh bọn họ đã lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
Bởi vì họ nhìn thấy một người – Mã Trạch.
Mã Trạch là người của Mã gia tỉnh Giang Nam, cha anh ta Mã Ngạc là nhân vật tàn nhẫn, xuất thân từ thế lực ngầm, có danh hiệu là ‘Mã Tam gia’ trên giang hồ.
Khủng bố nhất chính là, Mã Tam gia này là một tu võ giả.
Mà nguyên nhân đám người Hải Thiếu vui sướng khi người gặp họa là vì có tin đồn rằng gần đây Mã Trạch đang theo đuổi thiên kim Thẩm Tĩnh Nghi của Thẩm gia.
Thú vị chính là, lúc này Thẩm Tĩnh Nghi đang kéo cánh tay Lục Vân, Mã Trạch mà thấy cảnh này thì nhất định không tránh được một trận xung đột.
Sự việc đúng như đám người Hải thiếu dự đoán. Nhìn thấy Thẩm Tĩnh Nghi đang ôm cánh tay của một người đàn ông khác, Mã Trạch đột nhiên hét lên.
“Thẩm Tĩnh Nghi, thằng này là ai?”
Mã Trạch vội chạy tới với ánh mắt u ám.
Anh ta đã coi Thẩm Tĩnh Nghi là người phụ nữ của mình từ lâu nên chiếm được cô ta chỉ là vấn đề thời gian. Hiện giờ khi nhìn thấy người phụ nữ của mình khoác tay người đàn ông khác, làm sao anh ta có thể chịu được.
Nghe thấy tiếng quát lạnh lùng của anh ta, sắc mặt của Thẩm Tĩnh Nghi hơi thay đổi. Cô ta nói: “Tôi và Lục thần y có quan hệ gì cũng không liên quan đến anh…”
Đây là câu trả lời theo bản năng của Thẩm Tĩnh Nghi nhưng sau đó cô ta buông cánh tay của Lục Vân ra và nói thêm: “Lục thần y đã cứu mạng ba tôi nên anh ấy là ân nhân của Thẩm gia.”
Cô ta không hề sợ Mã Trạch nhưng cô ta lại sợ Lục Vân bị liên lụy.
Thẩm Tĩnh Nghi đã từng chứng kiến Lục Vân giết Hoàng Mi đại tiên và cũng biết rằng hắn không phải là người bình thường nhưng cô ta không chắc liệu Lục Vân yếu hơn hay mạnh hơn Mã Trạch. Vì thế, khi chưa chắc chắn nên cô ta không muốn Lục thần y gặp rắc rối.
“ n nhân? Tôi thấy là nhân tình thì đúng hơn!”
Tuy nhiên Thẩm Tĩnh Nghi đã đánh giá thấp sự ghen tuông của người đàn ông. Chỉ thấy Mã Trạch hừ lạnh một tiếng và ném ánh mắt dò xét về phía Lục Vân. Thế nhưng giây tiếp theo, anh ta sững sờ.
Anh ta vô tình nhìn thấy Diệp Khuynh Thành đứng sau Lục Vân. Chỉ một góc mặt thôi cũng khiến tim Mã Trạch đập loạn xạ.
Nhan sắc này đúng là thần tiên mà!