Đó chính là Lục Vân.
“Anh Lục, anh không sao chứ?”
Thẩm Tĩnh Nghi vô cùng ngạc nhiên, cô ta vội chạy đến nắm lấy cánh tay của Lục Vân rồi nhìn trái nhìn phải xem hắn có bị thương ở chỗ nào không.
Lục Vân cười nói: “Tôi không sao, người bị mất bộ phận không phải là tôi.”
“Phù, cũng may là Lục thần y không sao. Tôi đã rất lo cho anh!”
Thẩm Tĩnh Nghi không nhận ra ý nghĩa trong lời nói của Lục Vân. Cô ta thở phào nhẹ nhõm khi nghe hắn nói rằng mọi chuyện vẫn ổn.
Vì Thẩm Tĩnh Nghi vội chạy tới đây nên cô ta đổ mồ hôi rất nhiều. Vài sợi tóc đen trên trán dính vào gò má hơi ửng hồng kết hợp với dáng vẻ thở hổn hển, trông cô ta có chút phong tình.
Vô tình trên cổ áo có một lỗ hở.
“A! Lục Vân, anh thật xấu!”
Khi cảm nhận được ánh mắt như lửa đốt của Lục Vân, Thẩm Tĩnh Nghi phát ra tiếng kêu kiều mị, hai má lại càng nóng hơn nhưng trong lòng cô ta lại chẳng hề có chút oán hận nào mà lại có chút đắc ý.
Hóa ra cô ta cũng có điểm thu hút Lục thần y!
Tâm trạng của Thẩm Kim Hoa lúc này hoàn toàn khác với Thẩm Tĩnh Nghi, ông ta bị sốc trước lời nói của Lục Vân.
“ Người bị mất bộ phận không phải là tôi.”
Lẽ nào…
Thẩm Kim Hoa cố nén trái tim đang đập điên cuồng của mình và bước vào đại sảnh lộn xộn của Mã gia. Những gì ông ta nhìn thấy tiếp theo khiến ông ta phải mở to mắt vì bất ngờ.
Giữa một đám vệ sĩ chân tay hỗn loạn, Mã Trạch nằm trên mặt đất. Mặt và vai anh ta bê bết máu, không biết còn sống hay đã chết.
Điều khiến Thẩm Kim Hoa sốc nhất chính là khi nhìn thấy Mã Tam gia. Ông ta đang quỳ trên mặt đất, trong miệng lẩm bẩm điều gì đó như thể đang sợ hãi, còn một cánh tay của ông ta đang rơi ở một bên, trông thấy mà kinh!
Cánh tay của Mã Tam gia đã gãy!?
Vốn dĩ Thẩm Kim Hoa đang kinh ngạc, sau đó là điên cuồng vui mừng, là cái vui mừng nhất từ trước đến giờ, cho nên cả khuôn mặt của ông lập tức đỏ thành trái cà chua.
Ông dùng mông suy nghĩ cũng biết, người chặt đứt cánh tay Mã Tam gia là ai.
Lục thần y, chính là Lục thần y đó…!
Ban đầu lúc Thẩm Kim Hoa trông thấy Lục Vân đánh chết Hoàng Mi đại tiên, ông đã biết Lục Vân không phải người bình thường, từ lúc ấy ông liền quyết định mình sẽ ôm đùi Lục Vân, thậm chí còn vô cùng nghiêm túc bảo con gái mình làm người hầu cho Lục Vân.
Hiện tại mới biết đó là một quyết định sáng suốt cỡ nào.
“Cái đùi lớn này, Thẩm gia đã ôm chặt rồi, ai dám đến đoạt, ông đây sẽ dùng lông chân đâm chết hắn!”