Cảm xúc của Thẩm Kim Hoa càng ngày càng tăng cao, lúc rời khỏi Mã gia, ông vô cùng nghiêm túc kéo Thẩm Tĩnh Nghi ra một bên nói: “Tĩnh Nghi, cha có cái nhiệm vụ muốn giao cho con, nhiệm vụ này có liên quan tương lai sau này của Thẩm gia chúng ta.”
“Nhiệm vụ gì?”
Thẩm Tĩnh Nghi thấy cha đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy thì sợ hãi đáp.
Chỉ nghe Thẩm Kim Hoa dùng giọng điệu ngưng trọng nói ra: “Cha cho con nửa năm để bắt được trái tim của Lục thần y, cho dù là câu dẫn, hay là dùng thuốc mê gì, cũng phải bắt được!”
“Cha, cha đang nói bậy bạ gì đó!” Thẩm Tĩnh Nghi trợn mắt nhìn Thẩm Kim Hoa, nói.
Lúc nãy thấy vẻ mặt cha nghiêm túc lạ thường, cô còn tưởng đã xảy ra chuyện gì lớn lắm, không ngờ ông lại nói ra mấy lời không đứng đắn như vậy.
Sắc mặt Thẩm Kim Hoa trầm xuống: “Con nói cha ăn nói bậy bạ? Đây là đại sự của Thẩm gia chúng ta đó, đây là mệnh lệnh!”
“Được rồi được rồi, người ta cố gắng là được chứ gì!”
Thẩm Tĩnh Nghi nhếch miệng, sau đó len lén liếc nhìn Lục Vân, thấy hắn đang nhìn về bên này thì khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng, trong nội tâm như có nai con chạy loạn.
Làm sao cô có thể không muốn mình phát sinh chút gì đó với Lục thần y chứ, thế nhưng cô sợ phụ nữ bên người Lục thần y quá ưu tú, sợ mình cạnh tranh không nổi…!
Nhưng mà, bất kể là như thế nào cô cũng muốn thử sức một chút.
Thẩm Tĩnh Nghi âm thầm động viên mình cố gắng lên.
Thế nhưng mà.
Rất nhanh cô liền phát hiện, tình địch của mình, Diệp Khuynh Thành, đang chạy qua bên này.
Trông thấy một màn này, Diệp Khuynh Thành cũng hơi sững sờ, sau đó lại vui thích chạy tới ôm lấy Lục Vân.
“Tiểu Lục Vân, thật sự là hù chết chị rồi, chị còn tưởng rằng chị đã đến trễ rồi chứ!” Diệp Khuynh Thành vui đến phát khóc, nói.
Lục Vân sờ sờ đầu Diệp Khuynh Thành, cười trêu chọc: “Chị đừng khóc, không phải em vẫn còn nguyên vẹn đây sao!”
“Ai nói chị khóc!”
Diệp Khuynh Thành tránh khỏi tay Lục Vân, lau nước mắt nói: “Sau này em còn dám để cho chị lo lắng như vậy, chị sẽ nhéo đứt cái lỗ tay của em đấy, hừ!”
Nói xong cô liền nắm chặt lỗ tai của Lục Vân.
Lục Vân vội vàng xin tha: “Chị, chị nhẹ tay chút đi, ở đây còn có nhiều người đang nhìn đó!”
Thấy hai chị em họ đùa giỡn, làm trong lòng Thẩm Tĩnh Nghi rất khó chịu, sau đó bất đắc dĩ quay đầu nhìn Thẩm Kim Hoa liếc.
Xem đi, không phải con không đủ cố gắng, mà là đối thủ cạnh tranh quá mạnh mẽ.
Tâm tình Thẩm Kim Hoa cũng cực kỳ trầm trọng.
“Khụ khụ……”
Lúc này, Khương Lam đột nhiên ho nhẹ hai tiếng tách hai người đang đùa giỡn ra, nói với Diệp Khuynh Thành: “Khuynh Thành, hiện tại tên nhóc này đã không sao, nhưng không phải chúng ta cứu, vậy lời vừa rồi con nói trên xe còn tính không?”