Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 361: Chương 361




Sao có thể nói lời mà không giữ lời như vậy chứ?

Đáng ghét!

Thẩm Kim Hoa quyết định phải tìn thời điểm thích hợp để đối chất với Khương Lam một phen.

Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Thẩm Kim Hoa, Lục Vân mỉm cười đầy ẩn ý, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, rời khỏi Thẩm gia.

Trở lại về khách sạn.

Chị tư vừa thức dậy, liền vui vẻ ôm cánh tay Lục Vân nói: “Tiểu Lục Vân, vừa rồi chị đã thấy một giấc mộng rất kỳ quái, đoán xem chị đã mơ thấy ai?”

Cô khẽ chớp đôi mắt dễ thương, trông tràn đầy sức sống.

Lục Vân suy nghĩ một lúc, trả lời: “Đừng nói là mơ thấy em nha?”

“Đừng có mơ. Nói ra chỉ sợ em tổn thương lòng tự trọng thôi. Chị mơ thấy người kia, em không có cửa so sánh được đâu.” Vương Băng Ngưng cố tình chọc ghẹo hắn.

Nghe vậy, Lục Vân lập tức không phục, nói: “Là ai, nói cho em biết, em không tin có tên ngốc nào mạnh hơn em?” Vương Băng Ngưng không chút lưu tình duỗi ra một ngón tay ngọc ngà, chọt chọt vào trán của hắn nói: “Không được vô lễ với Vân Thiên Thần Quân!”

Vân Thiên Thần Quân?

Sắc mặt Lục Vân trở nên kỳ quái: “Chị Tư, vừa rồi chị nằm mơ thấy Vân Thiên Thần Quân sao?”

“Hừ, đương nhiên, ước mơ lớn nhất cuộc đời chị chính là có thể phỏng vấn Vân Thiên Thần Quân một lần, nhưng một người cường đại như vậy, một cô gái bé nhỏ như chị làm sao có thể…”

Vương Băng Ngưng khẽ thở dài một hơi, nhưng khi cảm giác mất mát thoáng qua, cô liền tự hào nhìn về phía Lục Vân, nói: “Bây giờ em đã biết người mà chị mơ là ai chưa. Chà chà, em so với người ta rõ ràng là thua xa đúng không, hehe!”

“Dạ, dạ, Vân Thiên Thần Quân là người vô địch vũ trụ, đương nhiên em không thể so sánh được.”

“Ha ha ha, biết rõ là tốt. Tiểu Lục Vân em đừng nản lòng, trong lòng chị, em vĩnh viễn là em trai tốt nhất.” Vương Băng Ninh kiễng chân vỗ vỗ Lục Vân bả vai, an ủi nói.

“Chị tư, em muốn nói với chị lời này, em nhất định sẽ giúp chị thực hiện được ước mơ, không phải chỉ là phỏng vấn Vân Thiên Thần Quân thôi sao, em sẽ trói hắn đem đến trước mặt chị.”

“Tiểu Lục Vân… ”

Bỗng nhiên Vương Băng Ngưng nhìn Lục Vân một cách trìu mến, ngay khi Lục Vân nghĩ cô đã bị lời nói của hắn làm cho cảm động, thì hắn lại nghe Vương Băng Ngưng nói: “Em khoe khoang y như mấy lời yêu đương vậy, thật là lố.”

Buổi tối.

Hai người đã lấp đầy bụng, giống như một đôi tình nhân nhỏ, Vương Băng Ngưng vui vẻ ôm cánh tay Lục Vân đi dạo phố.

Đi một chuyến hết hơn hai tiếng.

Vương Băng Ngưng không thấy mệt mỏi chút nào, còn thỉnh thoảng chỉ vào mấy nơi kỳ quái, nói với Lục Vân: “Tiểu Lục Vân mau nhìn, cái chỗ này nè, là nơi mấy phú bà thích tới nhất, còn có chỗ này cũng vậy.”

Lục Vân dùng vẻ mặt cổ quái hỏi: “Chị tư, sao chị lại biết nhiều như vậy, không phải là chị…”

“Hehe!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.