Vương Băng Ngưng cười, chớp chớp mắt nói: “Bởi vì chị là phóng viên nha, thường xuyên có mấy cuộc phỏng vấn bí mật, nhưng mà chị cam đoan, tuyệt đối chưa từng làm bất cứ chuyện gì quá giới hạn.”
“Tất nhiên là em tin chị.” Lục Vân nói.
Nhưng xem như đã tìm được nguyên nhân chị tư trở nên ô uế như vậy, thì ra là do lúc bí mật đi lấy tin mà bị ảnh hưởng.
Được rồi, nếu như vậy, coi như bỏ qua chuyện mấy tập tài liệu… trong máy tính kia vậy.
Lục Vân nhanh chóng bỏ chuyện đó sang một bên.
Hai người đang đi dạo, đột nhiên có một tên mặt sẹo dữ tợn tiến tới, vốn dĩ hai bên đều đã lướt qua nhau, ai ngờ tên mặt sẹo đó đột nhiên xoay người, đưa tay ngăn cản đường đi của Vương Băng Ngưng.
“Ai ai, tôi còn nghĩ là ai trông quen vậy, thì ra là em gái phóng viên xinh đẹp nha!”
Mặt sẹo nhìn chằm chằm Vương Băng Ngưng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
Vương Băng Ngưng biến sắc, lôi kéo Lục Vân quay đầu định rời đi, nhưng tên mặt sẹo lại nhào lên, chặn đường rời đi của hai người, cười lạnh nói: “Em gái xinh đẹp, vội đi như vậy làm gì, hôm nay có muốn đến thăm địa bàn của tôi không, nói không chừng sẽ có niềm vui ngoài ý muốn nha!”
Lục Vân lập tức hiểu ra, nhất định là lúc chị tư bí mật lấy tin, không cẩn thận để bại lộ thân phận nên đã bị tên mặt sẹo này nhớ mãi không quên.
“Tránh ra!”
Lục Vân không nhiều lời, lạnh lùng phun ra hai chữ.
“Ồ, tên nhóc này cũng gan đấy?”
Mặt sẹo lập tức chuyển ánh mắt lên trên người Lục Vân, sau đó híp mắt nói: “Khà khà, nhóc con, ngoại hình không tệ đấy, có muốn đến địa bàn của tôi làm không, tuyệt đối có nhiều chỗ tốt cậu không ngờ được đâu.”
Hắn nheo mắt lại, vừa nghe đã biết không phải là công việc đứng đắn gì.
Mặt Vương Băng Ngưng lạnh băng, kéo tay Lục Vân nói: “Tiểu Lục Vân, chúng ta đi thôi, không cần quan tâm đến tên chó điên này, chị không tin giữa ban ngày ban mặt như vậy mà hắn ta dám làm gì chúng ta.”
Lục Vân gật đầu.
Nhưng vừa mới bước đi, đã nghe mặt sẹo đột nhiên hét lớn một tiếng: “Tên khốn này, mày dám trộm ví của ông sao!”
Rõ ràng.
Tên mặt sẹo này không muốn buông tha cho bọn họ, trộm ví gì đó cũng chỉ là cái cớ gây sự mà thôi.
Vương Băng Ngưng tức giận nói: “Bọn tôi trộm ví tiền của ông lúc nào, ông đừng ngậm máu phun người nha!” . Ngôn Tình Sắc
“Ha ha…”
Mặt sẹo cười lạnh nói: “Cô nói không có trộm ví của tôi, vậy cô giải thích đi, vì sao mới vừa nói chuyện với hai người vài câu mà ví tiền của tôi biến mất rồi, nếu không phải do các người trộm mất thì do ai chứ?”
“Ông…”
Vương Băng Ngưng vô cùng tức giận, đang muốn tranh chấp với mặt sẹo, lại đột nhiên nghe thấy Lục Vân mở miệng nói: “Chị tư, vừa rồi chị cũng nói, tên này là chó điên, chúng ta cần gì phải giằng co với loại chó điên này chứ.”
Nhất thời sắc mặt tên mặt sẹo trở nên trầm xuống, quát: “Nhóc con, chú ý giọng điệu nói chuyện của mày đi.”