Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 438: Chương 438




Chị nghĩ gì trong lòng, chẳng lẽ em không biết sao?

“Tiểu Lục Vân, sao em nhẫn tâm thế. Không phải chỉ là bò thôi sao, để chị bò cho em xem.”

Liễu Yên Nhi lẩm bẩm điều gì đó, sau đó cô cởi giày và thực sự bò trên ghế sô pha để lộ đường cong cơ thể hoàn mỹ.

Ghế sô pha này tốt thật, chiều dài gần 4-5 mét, chất liệu rất mềm, chắc là da nhập khẩu từ nước ngoài. Đối diện ghế sô pha là tivi màn hình lớn, nằm trên ghế xem tivi rất dễ chịu. Nếu như buổi tối mệt mỏi thì có thể ngủ trực tiếp trên đó, không hề thua kém Simmons. Chà, Lục Vân phải thừa nhận rằng đường cong cơ thể của chị Yên Nhi thật sự rất đẹp.

Nhưng nếu như dáng vẻ này mà bị biên tập viên của trang web nhìn thấy, không sợ biên tập viên cho lĩnh cơm hộp ngay chương sau sao?

Cân nhắc đến tương lai của chị Yên Nhi, Lục Vân nghiêm túc nói: “Chị Yên Nhi, em nghĩ chị nên bình tĩnh lại. Em nói chị bò nhưng ý của em không phải là muốn chị bò thật.”

“Chị biết mà, chị chỉ muốn thử xem chiếc ghế số pha này mềm mại tới mức nào thôi.”

“……”

Cốc cốc cốc!

Liễu Yên Nhi đang loay hoay trên ghế sô pha!

Quần của Lục Vân thì bị ướt.

Đừng hiểu lầm.

Hắn vừa rót cốc nước và vô tình làm đổ ra quần.

Tất cả là do Liễu Yên Nhi. Cô đột nhiên yêu cầu Lục Vân chiêm ngưỡng đôi bàn chân nhỏ được sơn màu huỳnh quang của mình nhưng hắn từ chối. Vì thế, Liễu Yên Nhi đã bò tới và làm đổ nước.

Quậy lung tung hết cả lên.

Chợt có người gõ cửa.

Liễu Yên Nhi khịt mũi nói: “Khỏi cần đoán, chị cũng biết đó nhất định là cải thảo của Thẩm gia…Đúng rồi, chị nhất định trốn đi, ha ha!”

Nói xong, cô rời khỏi ghế sô pha.

Rõ ràng sô pha không cao nhưng cô lại dùng tư thế bò giống như cố ý khoe ra dáng người của mình. Cô quỳ một chân trên ghế sô pha rồi dừng lại một chút.

Lục Vân phớt lờ cô.

Liễu Yên Nhi cong môi. Tìm được trò vui, cô nhặt giày rồi chạy ra ban công như một tên trộm.

Thấy cô muốn trốn, Lục Vân nói không nên lời: “Chị Yên Nhi, chị là chị của em. Hai chúng ta ở cùng nhau không phải là chuyện bình thường sao? Chị càng trốn thì càng dễ gây hiểu lầm!”

Lục Vân đang định đi tới ban công kéo Liễu Yên Nhi trở lại thì có một giọng nói mềm mại từ bên ngoài truyền đến: “Cút đi, bà đây đã tàng hình rồi…Còn nữa, không được nói với ai là chị ở đây. Nếu không chị sẽ quay về nói với chị cả những gì em đã làm với chị.”

Rốt cuộc ai mới là người động tay động chân?

Lục Vân đau đầu.

Thế nhưng hắn còn có thể làm gì, hắn không thể để cho con gái nhà người ta đứng cửa mãi được?

Chỉ đành chạy ra mở cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.