Chẳng có gì bất ngờ, người đứng ngoài cửa chính là Thẩm Tĩnh Nghi. Cô ta đã tắm xong, trên người mặc bộ đồ ngủ mong manh, đôi chân dài mịn màng lộ dưới lớp váy. Trên tay cô ta cầm một chai rượu vang đỏ.
“Lục Vân, sao anh mở cửa lâu thế?” Thẩm Tĩnh Nghi nghi ngờ hỏi.
“Còn không phải đang tắm sao? Vừa nghe thấy tiếng cô gõ cửa là tôi lập tức mặc quần áo ra mở cửa ngay.” Lục Vân giải thích.
“Nhưng trông anh không giống vừa tắm tí nào.”
“Sao anh không thay đồ? Quần của anh bị ướt kìa.”
“Lẽ nào anh không đi tắm mà chỉ…”
Thẩm Tĩnh Nghi liếc nhìn chiếc quần của Lục Vân với vẻ kỳ lạ nhưng cô ta không nói tiếp nữa vì sợ Lục Vân hiểu lầm mình là người không nghiêm túc.
“Để ăn mừng tiết học đầu tiên kết thúc rực rỡ, chúng ta hãy uống một chút rượu vang đỏ đi!” . ngôn tình tổng tài
Thẩm Tĩnh Nghi vào trong, giải thích lý do mình đến. Thế nhưng còn chưa ngồi xuống ghế sô pha, cô ta đã chun mũi ngửi ngửi: “Kỳ lạ, sao ở đây lại có mùi nước hoa phụ nữ?”
Mùi này đương nhiên là do Liễu Yên Nhi để lại.
Mùi nước hoa trên người Liễu Yên Nhi không quá nồng nhưng vẫn có thể lưu lại lâu trong không khí.
“Khụ khụ…”
Lục Vân áy náy sờ mũi nói: “Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ. Lần đầu tiên ngửi thấy mùi nước hoa này còn tưởng không biết có hồ ly tinh nào từng tới đây không.”
Liễu Yên Nhi, người đang trốn ngoài ban công nghe trộm được thì nghiến răng “Em là hồ ly tinh, anh chị em đều là hồ ly tinh…Ơ, sao nghe câu này cứ kỳ kỳ sao ấy nhỉ?
Để ngăn Thẩm Tĩnh Nghi tiếp tục điều tra nguồn gốc của mùi nước hoa, Lục Vân cầm lấy chai rượu vang đỏ và nói: “Tĩnh Nghi, không phải cô nói rằng muốn ăn mừng tiết học đầu tiên của tôi hay sao? Chúng ta cùng nhau uống rượu thôi!”
Nói đến đây, Thẩm Tĩnh Nghi thực sự không điều tra thêm nữa. Bởi vì đây là lần đầu tiên Lục Vân tới căn nhà này nên cô ta cũng không bao giờ nghĩ rằng ở đây lại có giấu một người phụ nữ.
Sau khi uống vài ly rượu vang đỏ, Thẩm Tĩnh Nghi đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Hai má đỏ bừng, ánh mắt bắt đầu mơ màng, cũng không biết là say thật hay giả say, cô ta lắc đầu nói: “Lục Vân, anh có biết không? Tôi thật sự rất thích anh, không liên quan đến lợi ích gia đình. Lần trước ở nhà tôi, tôi uống say, ba tôi muốn chúng ta gạo nấu thành cơm…”
Cô ta bắt đầu tâm sự với Lục Vân nhưng cô ta lại không hề biết lần trước ở Thẩm gia, Lục Vân đã giả say để thử cô ta.
Lục Vân im lặng một lúc.
Cô ta vẫn đang đợi phản hồi của hắn.
Thẩm Tĩnh Nghi đột nhiên nghiêng người nói: “Lục Vân, mặc kệ anh đối xử với tôi như thế nào nhưng tôi cho rằng nếu như có thể trao lần đầu tiên của mình cho một người đàn ông xuất sắc như anh, tôi vô cùng mãn nguyện.”
Cô ta đến đây tối nay là vì muốn hi sinh bản thân mình cho nên cô ta đã lấy hết can đảm.
Lần này khác với lần trước.
Lần trước cô ta cho rằng Lục Vân say rượu, nếu như cô ta quan hệ với hắn trong hoàn cảnh như vậy thì không được thích hợp nhưng hôm nay thì khác, hôm nay Lục Vân tỉnh táo, nếu như hắn có thể tiếp nhận cô ta…