Tầm nhìn của Inao đột nhiên trở nên trắng xoá, cảm giác này giống như một người bị rơi vào một vùng đất lạnh giá chỉ được bao phủ duy nhất bởi một màu trắng thuần khiết của tuyết. Và dù cho có cố gắng như thế nào cũng không thể thấy được phía bên kia. Thứ màu trắng đơn thuần ấy bỗng chốc làm anh thấy sợ sệt.
- Inao!
Một giong nói trong trẻo vang lên trong tâm trí anh. Nó vừa có chút xa lạ nhưng cũng lại vừa thân quen. Anh muốn tìm hình ảnh chủ nhân của giọng nói ấy, cố nhớ lại trong khoảng kí ức mà mình đã từng muốn chôn vùi.
- Inao! Anh sao vậy? Mở mắt ra đi!
Anh bắt đầu cảm thấy khó hiểu vì hiện tại đôi mắt của anh chẳng phải vẫn đang nhìn những thứ màu trắng kia sao.
- INAO!
Giọng nói kia bỗng chốc trở nên gắt lên, anh như bừng tỉnh khi nhận thấy cơ thể mình đang bị một lực hút vô hình kéo về phía trước. Đôi mắt anh đến lúc này mới mở ra thực sự, hình ảnh đầu tiên anh nhìn thấy một cô gái với mái tóc đen dài đang nhìn mình chăm chú. Làm sao anh lại quên được cô ấy? Làm sao anh có thể tiếp tục chịu đựng được nữa đây?
- Iris!
Inao không cần đến một giây gọi tên người con gái ấy rồi ôm chầm cô vào lòng ngực, anh siết vòng tay mình thật chặt vì sợ nếu không làm như thế cô sẽ một lần nữa biến mất. Mùi gỗ đàn hương thoang thoảng dịu nhẹ thật dễ chịu, anh cứ ôm cô lặng yên mà không nói một lời.
- Inao, em đau.
- Anh... anh xin lỗi.
Inao lúc này mới miễng cưỡng buông lỏng ra, Iris nhìn thấy biểu hiện đó thì đưa những ngón tay thanh mảnh mát lạnh chạm lên khuôn mặt anh, ánh mắt có chút tinh nghịch.
- Mới mấy tháng không gặp, anh đã bắt đầu để râu rồi sao? Không hợp với anh đâu.
Inao không đáp lại, anh đưa một tay lên cầm lấy bàn tay Iris chỉ để giữ nguyên nó trên gò má, rồi gục đầu dụi vào vai cô. Giọng nói trước giờ vẫn giữ được sự lạnh lẽo, vô cảm mà giờ đây lại nghe như một đứa trẻ sắp khóc.
- Anh cứ nghĩ em chết rồi. Quãng thời gian qua em đã ở đâu thế?
- Em cũng không biết, chỉ có cảm giác là mình đã ngủ một giấc rất dài. Sau khi tỉnh lại thì đã thấy ở trước mặt anh rồi.
- Anh xin lỗi.
- Sao anh lại xin lỗi?
- Vì anh nên em mới phải trải qua những chuyện này.
- Vậy thì anh đền bù cho em đi.
Khuôn mặt Inao dần giãn ra, anh hít lấy thêm mùi gỗ đàn hương toả ra từ người Iris, chậm rãi nhả ra những âm thanh trầm ấm.
- Ừm, em muốn gì cũng được.
- Inao, anh ngẩn đầu lên đi.
Khi Inao làm theo thì Iris đột nhiên rướn người lên cao. Khuôn mặt cô tiến sát gần đến anh, đôi môi đỏ hồng càng lúc càng gần hơn nhưng rồi đột nhiên dừng lại. Sau đó không ngần ngại dùng một tay đẩy cơ thể của Inao ra khỏi người mình.
- Anh đi tắm với cạo râu đi. Sau đó thì mới có thể đền bù được. Nếu không thì chỉ có mình em lỗ thôi.
Khi nghe thấy thế Inao có hơi khựng người lại sau đó thì cười nhẹ, phải rồi như thế mới là cô ấy. Tuy nhiên như thoát khỏi cơn trầm mê, Inao bắt đầu nhận ra những điều không đúng. Anh nhìn lại cơ thể mình, nó dính đầy lớp tơ trắng nhầy nhụa, và ngay đằng sau lưng là một cái kén nhộng khổng lồ đã bị khoét một lỗ.
- Pư pư!
Inao đưa mắt nhìn nơi tiếng kêu vang lên, Baku đang dụi đầu mình vào dưới chân anh. Trông nó vẫn ổn, anh cũng nhẹ nhõm đi một phần. Không chần chừ anh ngay lập dồn yêu khí của mình chuyền vào cơ thể nhỏ nhắn của cô gái trước mặt, nó nhanh chóng bị hút lại vào vị trí trái tim cô rồi biến mất. Sau khi chứng kiến điều đó Inao mới có thể hoàn toàn bình tâm lại.
- Iris, làm sao anh có thể thoát ra được cái kén kia vậy?
- Khi em mở mắt ra thì đã thấy anh bị kẹt ở trong cái kén đó rồi, còn Baku thì đang cố hết sức húc đầu mình vào nó. Lúc đó em đã không nghĩ ngợi gì nhiều liền chạm tay vào bề mặt vỏ thì một luồng sáng phát ra, cái kén cũng rách, sau đó em gọi anh tỉnh dậy.
Inao vẫn không tin được mình lại thoát khỏi cái kén của Mộng Điệp dễ dàng như vậy. Trong lúc anh vẫn còn nghi hoặc thì Iris đã cầm tay anh kéo đi ra khỏi khu nhà hoang. Baku cũng lật đật bốn chân chạy theo chủ nhân của mình. Inao nhìn bộ đồ hồng nhạt hơi giống với đồ của bệnh nhân của Iris tự hỏi rốt cuộc mấy tháng qua cô ấy đã phải trải qua những gì.
- Inao, anh có tiền không?
- Không có.
Inao nhanh chóng đáp khiến Iris bật cười quay lại nhìn anh. Nụ cười của cô ấy vẫn rạng ngời như vậy, dù cho màn đêm vẫn còn chưa qua đi.
- Cũng phải. Nhìn anh là em biết rồi.
- Iris, em ôm Baku giúp anh một chút.
Dứt câu chàng trai di chuyển lên trước bế cô gái lên, đôi chân chạy thật nhanh tới bồn nước công cộng gần nhất. Anh đặt Iris lên ghế đá rồi đi tới vặn vòi nước, nhanh nhẹn rửa đi nhưng vết bẩn trên mặt sau đó cởi chiếc áo bốc mùi đang mặc giặt sơ qua. Những cơ bắp rắn rỏi cùng những vết sẹo cứ thế hiện ra mờ ảo dưới ánh đèn. Inao quay lại ngồi trên ghế cùng với Iris, lúc này mặt cô đã đỏ ửng lên.
- Em sao vậy?
- Anh... mặc áo vào đi.
- Nhưng nó đang ướt mà.
- Đúng là không công bằng gì cả.
- Hử?
Thấy Inao vẫn không hiểu Iris cũng chẳng thèm nói nữa. Cả hai trả về màn đêm sự tĩnh lặng của nó. Những con gió thổi qua thấm qua lớp vải mỏng cùng với làn sương se lạnh, cơ thể cô gái khẽ run lên.
- Iris, lại đây. - Giọng Inao trìu mến.
- Tại sao?
- Vì lạnh.
- Nếu anh lạnh thì ôm Baku đi.
Baku ở trong vòng tay Iris cũng đệm thêm vài tiếng “pư pư” dễ nghe.
- Anh ôm em, còn em ôm Baku.
Không đợi Iris nói tiếp Inao đã bế cô vào lòng mình ôm trọn lấy cơ thể mỏng manh ấy.
- Lạnh! - Iris khẽ rên lên. - Người anh còn chưa khô mà.
- Đợi một tí sẽ ấm.
- Inao. - Giọng Iris đột nhiên trầm xuống. - Anh định sẽ như thế nào?
Inao như chết lặng, đôi tay bỗng chốc lại run rẩy nhưng vẫn cố ôm chặt lấy Iris.
- Inao! - Cô buồn bã gọi anh một lần nữa.
- Đừng nói gì hết. Anh xin em.
Inao nhắm đôi mắt mình lại lắng nghe từng hơi thở người con gái đang phả ra đều đặn bên tai mình, lắng nghe nhịp đập của cả hai trái tim bên trong lồng ngực. Giá như anh có thể điều khiển thời gian, anh sẽ cho khoảng khắc này dừng lại mãi mãi. Để anh được ở mãi bên cạnh người con gái mình thương, để anh có thể trốn tránh những điều sẽ xảy ra mà khiến cô phải rời xa anh. Iris cũng nhận ra được nếu mình nói tiếp thì mọi thứ sẽ chỉ là điểm kết thúc. Nỗi sợ ấy cứ âm ỉ không rõ rệt và dù cho người ta đã cố gắng dùng hết sức để lờ đi thì nó luôn ở đó. Iris vỗ nhẹ vào bắp tay Inao, đổi chủ đề cuộc trò chuyện.
- Anh đi cạo râu đi, nãy giờ nó cứ đâm vào cổ em.
- Ừm.
Inao buông Iris ra đứng hẳn người dậy, tay phải cầm lấy thanh katana bên trong ống đen đi tới chỗ vòi nước khi nãy. Anh nhìn vào hình ảnh phản chiếu trên ống kim loại tròn, dùng mặt lưỡi của thanh kiếm áp lên da mặt kéo một đường. Iris hốt hoảng nói lớn:
- Anh đang làm gì vậy?
Người con trai ngoảnh đầu lại nhìn cô gái, một bên mặt đã nhẵn bóng.
- Cạo râu.
- Dao cạo của anh đâu?
Iris vội vàng đi tới kiểm ra xem anh có bị thương không.
- Anh không mang theo.
- Vậy thì phải đi mua cái mới chứ. - Cô tức giận cằn nhằn.
- Anh không có tiền.
- Em điên với anh mất thôi.
- Không sao đâu anh dùng kiếm quen rồi.
Iris bất lực thở dài, dù sao thì cũng đã đã cạo được gần một nửa, nếu cứ để vậy thì trông Inao sẽ càng trở nên kì quặc hơn nữa.
- Anh tiếp tục nhé?
Dù là hỏi ý kiến nhưng cô làm gì có sự lựa chọn. Iris phồng má giận dỗi đi về ghế đá tỏ ý Inao muốn làm gì thì làm. Một lát sau Inao quay lại, từ tầm nhìn đang ngồi của Iris nhìn lên người con trai, những đường nét góc cạnh đầy nam tính giờ không còn bị che giấu nữa.
- Anh biết không, Inao?
- Hử?
- Anh thật sự rất là đẹp trai. Vì thế nên thích anh nhiều lắm. - Iris cười rạng rỡ nhìn anh.
Ngay trong khoảng khắc đó Inao đã phải nhanh chóng lấy nắm tay che đi nửa khuôn mặt mình. Cả người anh đặc biệt là khuôn mặt đều nóng bừng lên, nhịp tim cũng không thể không chế được nữa mà đập liên hồi. Anh chỉ cầu cho cô gái trước mặt mình đừng có nghe thấy. Cảm giác lạ lẫm này lần đầu tiên anh được trải qua. Nó vừa khó chịu nhưng cũng lại vừa khiến người ta bất giác mà nghiện lấy.
- Tí nữa anh định ngủ ở đâu?
- Lúc đầu anh định ngủ ở ngôi nhà hoang khi nãy.
- Em không muốn ngủ ở nhà hoang đâu.
- Anh cũng không muốn em ngủ ở chỗ đó.
- Nhưng mà giờ chúng ta không có tiền. Đúng là khó nghĩ thật.
Inao không nghĩ ra được giải pháp nào nên không nói gì nữa. Cái tính ít nói của Inao trước giờ là vậy, Iris chỉ có thể tự mình quyết định. Bây giờ cũng là giữa đêm, không tiền bạc cũng không có người qua đường để nhờ giúp đỡ. Chắc chắn là cô cũng không thể nhờ cảnh sát để gọi cho cha mình đến đón, bản thân mất tính gần năm tháng rồi đột nhiên xuất hiện tại Kyoto chắc chắn không chỉ cha cô mà cả báo chí sẽ làm ầm lên. Cô không muốn điều đó là ảnh hưởng tới quãng thời gian của hai người.
- Em sẽ ngủ ở nhà hoang.
Inao dường như không tin được những gì mình đã nghe.
- Chỉ cần có anh, đối với em như vậy là đủ.
Cả hai quay lại căn nhà hoang khi nãy, cái kén nhộng vẫn còn mà chưa tan biến mất. Inao lựa nơi có mái che và kín gió, dọn sạch nền nhà dùng áo khoác đã được làm khô trải ra lót cho Iris ngồi. Còn gối của cô chẳng phải thứ gì khác ngoài Baku, con vật dù không tỏ ra vẻ khó chịu nhưng Iris vẫn có chút cảm giác tội lỗi. Cô nằm xuống ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, bản thân có chút sợ sệt và không thoải mái. Bàn tay trái cô nắm chặt lấy tay phải Inao, anh vẫn chỉ ngồi bên cạnh cô nhìn vào ngọn lửa. Cái thứ mây đỏ vàng cuộn tròn bốc lên như đang nhảy múa, tạo ra những cái bóng hắt lên trên tường giúp lấp đầy đi khoảng không gian trống trải của căn nhà sập xệ này.
Inao quay qua kiểm tra Iris thì cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Anh lặng lẽ đi ra ngoài leo lên nóc nhà, và như một thói quen nhìn về phía mặt trăng và những vì sao trên bầu trời. Nhưng hôm nay thì làm gì có mấy thứ đó đâu chứ. Một bầu trời đen nghịt, tăm tối, không khác với thâm tâm u ám của anh là mấy. Mà giờ đây dù có hay không thì cũng không có gì khác biệt. Có lẽ anh chỉ được muốn hít thở một chút. Anh chán ghét bản thân mình luôn mập mờ khiến cho cô gái mình yêu thương phải đau khổ.
Anh chấp nhận mạo hiểm để cả hai được ở bên nhau, nhưng lại không đủ nhẫn tâm xem xét xem liệu có thể đi được bao xa. Vì anh biết nếu thắc mắc đó được giải đáp, thì Iris sẽ chẳng lưu luyến ở bên anh nữa. Anh không muốn chuyện cha mẹ mình sẽ tái diễn. Iris quan trọng đối với anh nhưng ông nội cũng vậy. Như con thiên nga lạc lối giữa hồ nước mênh mông, anh cố tìm lí do để giữ Iris ở bên cạnh mình ngoài thứ cảm xúc của bản thân. Anh ước mình không phải là thiếu chủ của phân gia tộc Inuyama, anh ước mình chỉ là một con người bình thường không cần phải gánh lấy trách nhiệm thủ hộ phong ấn. Còn không thì ít nhất anh ước mình đã không rung động trước cô.
Iris tỉnh dậy rất sớm, cô nhìn tấm lưng to lớn trước mặt mình. Tiếng lửa tí tách vẫn đều đặn vang lên.
- Hôm qua, anh không ngủ sao?
- Ừm.
Cô lặng lẽ ngồi dậy dựa đầu vào vai Inao cho đến khi trời sáng hẳn. Iris cùng với Inao đến một cái máy bán nước tự động. Cô nói anh tìm mấy đồng xu rơi vào khuất trong gầm tủ, rồi dùng nó gọi cho cha mình. Chỉ trong chưa đầy mười lắm phút sau một chiếc xe hơi đã đến, bọn họ một nữ và hai nam ăn mặc chỉnh tề như vệ sĩ định chở Iris đến bệnh viện kiểm tra nhưng cô đã thay đổi nó thành một khách sạn cao cấp. Iris ở phòng bốn lẻ tám còn Inao ở phòng bốn lẻ chín, sau đó hai người tắm rửa thay đồ rồi cùng xuống khu nhà hàng ăn sáng.
- Khoảng mấy tiếng nữa cha em sẽ đến. - Giọng Iris chứa đựng sự bất an. - Em không biết tí nữa sẽ phải giải thích như thế nào.
- Anh sẽ chịu trách nhiệm.
- Cha em sẽ giết anh đấy.
- Ông ấy không thể.
- Cha em sẽ lấy tiền đè chết anh.
Inao bật cười nhẹ.
- Mất tích như vậy, em thấy rất có lỗi với cha mẹ. Không biết quãng thời gian qua bọn họ đã sống như thế nào nữa.
Những giọt nước mắt lăn trên gò má Iris càng làm cho cô trở nên mỏng manh hơn. Anh chỉ muốn ôm cô vào lòng để lau khô chúng đi. Chỉ trong vòng một tiếng sau một người đàn ông trung niên vội vãng chạy tới ôm chầm lấy Iris. Cơ thể ông ta như muốn đổ gục xuống, từ lần cuối Inao gặp ông ta thì mái tóc đã bạc đi nhiều phần, khuôn mặt cũng hốc hác trở nên già nua. Tình phụ tử lúc nào cũng ấm áp xúc động như vậy, giá như anh có thể được trải qua điều ấy một lần.
Iris kể lại vụ tai nạn máy bay ngày hôm đó, khi mọi người đều mới chỉ ra khỏi đường băng đi tiến vào vùng không trên biển, thì bất ngờ tất cả nghe thấy một âm thanh như tiếng huýt sáo cùng tiếng đứt gãy lớn rồi chỉ vài giây sau nó đã trở thành tiếng gió xé tai. Một lỗ hổng nhỏ đã xuất hiện trên trần máy bay gây ra một vụ nổ lớn. Nhưng việc tồi tệ nhất là việc giảm áp đã khiến cho một phần lớn nóc máy bay bị phá huỷ hoàn toàn. Chiều dài của phần bong ra lên tới sáu mét. Chiếc máy bay càng lúc càng chao đảo rất khó khăn để kiểm soát. Dù hoảng loạn nhưng tất cả các đèn thắt dây an toàn đều đang sáng chỉ trừ cái của Iris. Ngay trong khoảng khắc đó dường như có một lực đã tác động đẩy Iris ra khỏi máy bay. Cô rơi tự do với vận tốc ngày càng lớn mà không có đồ bảo hộ, cứ thế cô mất dần ý thức.
- Còn cậu ta, sao cậu ta lại ở đây?
Iris đi tới ôm lấy cánh tay Inao áp vào khuôn ngực mình. Mặt anh ngay lập tức đỏ lừ lên còn người đang ông đối diện nhìn anh bằng ánh mắt chứa đầy sự thù ghét.
- Sau vụ tai nạn con bị mất trí nhớ, chính anh ấy đã giúp con. Con yêu anh ấy.
- Cái gì? - Người cha gần như hét lên.
Iris nhìn lên Inao, anh xấu hổ đến nỗi phải lấy tay che mặt đi. Cô thấy anh như vậy thì cực kì dễ thương.
- Cha không chấp nhận.
- Tại sao?
- Cái đó, con chỉ cảm thấy mang ơn cậu ta thôi, nó không phải là tình yêu đâu. Này cậu kia tôi nói cho cậu hay, gu con gái của tôi không phải là dạng người như cậu đâu. Dù gì thì cậu cũng đã cứu con gái tôi. Đây. - Cha Iris đặt một miếng giấy hình chữ nhật nhỏ xuống bàn đưa cho Inao. - Cậu muốn bao nhiêu thì ghi vào đó bấy nhiêu con số không. Xong rồi thì đừng gặp con gái tôi nữa.
- Cha! - Iris mệt mỏi nói lớn.
Sau khi nghe những lời nói đó Inao vẫn không nói gì. Iris phải đẩy nhẹ người anh.
- Anh! Anh cũng phải nói gì đi chứ!
- À... ừm. Cháu thật lòng yêu Iris. Xin chú hãy cho phép bọn cháu.
Iris có lẽ đã nghiện nhìn biểu cảnh xấu hổ của Inao mất rồi, cô chỉ muốn nhìn ngắm nó mãi.
- Ta không cho phép.
- Cha!
- Iris, mẹ của con đã mua vé máy bay, đến chiều bà ấy sẽ tới Nhật Bản. Hai mẹ con ở lại nghỉ ngơi mấy ngày rồi sang Pháp đi. Con còn việc học dang dở bên đó nữa.
- Cha! Nếu cha cứ như vậy thì con sẽ ghét cha đó!
Con sẽ ghét cha đó! Con sẽ ghét cha đó! Con sẽ ghét cha đó! Con sẽ ghét cha đó! Câu nói của Iris liên tục vang vọng bên tai người đàn ông. Cơ thể ông ta đột nhiên mất hết sức sống, nét mặt thì kinh ngạc ngỡ ngàng tột độ.
- Iris, con không thể vì một thằng nhóc từ đâu ra mà ghét cha mình chứ! Không thể nào đúng không? Là cha đã nghe nhầm đúng không?
- Vậy thì cha đừng có cấm cản con nữa.
- Nhưng mà...
Người đàn ông cuối cùng đành phải nhượng bộ, ông ta ngồi phịch xuống ghế đối diện hai người. Ánh mắt quét qua cơ thể Inao dò xét như thể thuộc về một con sư tử đang thăm dò con mồi của mình.
- Hai đứa đã ngủ với nhau chưa?
- Dạ rồi.
- Hồi nào? - Iris và cha mình cùng đồng thanh hỏi ngược lại chàng trai.
Iris không thể tin được những gì mình vừa nghe. Cô càng ngạc nhiên hơn nữa khi mà Inao lại trả lời ngay lập tức mà hề có chút do dự nào.
- Lúc ở quán trọ trong rừng, ở trong hang dưới vực.
- Iris tại sao con lại không nhớ? Có phải cậu dám chạm vào con gái tôi lúc nó mất ý thức?
- Không phải đâu cha, Inao không phải loại người ấy, mặc dù là con cũng muốn như vậy lắm nhưng mà anh ấy khờ lắm.
- Đàn ông toàn là mấy tên lừa đảo thôi, con không biết được lòng dạ của mấy thằng đó đâu! Đi! Đi với ta đến bệnh viện kiểm tra.
Người đàn ông vươn tay ra nắm lấy Iris kéo đi.
- Không phải mà, cơ thể con con biết chứ! - Iris quay qua nhìn Inao. - Ý anh là ngủ chung với nhau trong phòng ấy hả? Hai người nằm im rồi ngủ đúng không?
- Ừm, nếu không phải vậy thì còn ý gì nữa sao? - Inao không hiểu câu hỏi của Iris nghiêng đầu hỏi lại.
- Con nói rồi anh ấy khờ lắm.
- Thằng đó chỉ là đang diễn kịch thôi. Đợi đạt được mục đích rồi thì nó sẽ lộ ra bản mặt xấu xa thôi. Iris con phải nghe lời ta.
- Con với anh ấy sẽ hẹn hò.
- Ta phản đối.
- Mẹ sẽ đồng ý. Cha đưa điện thoại cho con, con sẽ gọi điện cho Mẹ.
- Mẹ con hiện giờ đang ngồi trên máy bay.
- Có điều gì ở cháu khiến chú không thích ạ? - Inao ngồi im lặng suốt cuối cùng cũng có thể nói lên một câu.
- Toàn bộ. - Người đàn ông lạnh lùng đáp.
- Iris có điều gì mà con thích ở cậu ta cơ chứ?
- Toàn bộ.
- Thằng... Cậu ta chỉ được cái đẹp trai hơn bình thường một chút, thân hình cao lớn có một chút, cũng chỉ cứu mạng con thôi mà. Không phải chỉ vì mấy điều đó mà con định cưới thằng... cậu ta đó chứ?
- Không phải mà. - Lần này Iris thực sự có hơi khó chịu. - Con với anh ấy sẽ không có lấy nhau đâu.
- Vậy con hẹn hò với nó để làm gì?
- Do con yêu anh ấy. Nhưng mà yêu và kết hôn là hai điều khác nhau.
Nghe được câu nói này người đàn ông mừng ra mặt. Ngồi chỉnh tề lại trên ghế nhìn Inao với điệu bộ thắng cuộc, còn anh thì trùng mắt xuống im lặng.
- Con và anh ấy không thể kết hôn được. Bọn con chỉ định hẹn hò một khoảng thời gian rồi sẽ chia tay.
- Vậy con dự định là bao giờ? - Cha Iris vừa nói vừa cười, chỉ thiếu điều nhảy lên ăn mừng.
- Có lẽ là một hai tháng thôi.
- Ừm, ta đồng ý, chia tay càng sớm càng tốt. Mà con ăn sáng xong chưa?
- Con ăn xong rồi.
- Vậy đi cùng ta đến bệnh viện kiểm tra. Con mất tích gần sáu tháng trời, ta không ăn không ngủ chỉ cầu mong cho con vẫn bình yên khoẻ mạnh. Thật sự là cám ơn ông trời mà.
Đôi mắt người đàn ông ướt đẫm, liền lấy tay che đi. Iris lặng lẽ đi đên bên ôm người cha mình vào lòng.
- Con xin lỗi, giờ con đã trở về rồi đây.
Đến giữa trưa bọn họ trở lại khách sạn, sức khoẻ của Iris rất tốt không có gì đáng ngại cả. Nhưng trong suốt chặng đường Inao và Iris không hề nói với nhau một câu nào. Anh lặng lẽ về phòng của mình thì chỉ một lúc sao có tiếng chuông cửa vang lên.
- Chào cậu.
- Dạ, chú. Chú vào phòng... - Inao đang nói thì bị ngắt lời.
- Không cần. Tôi chỉ nói ngắn gọn thôi. Cậu giúp con gái tôi, tôi chắc chắn sẽ hậu ta xứng đáng nhưng còn chuyện cả hai hẹn hò, nếu như cậu làm con bé khóc hay bị tổn thương thì tôi thề với cái tên Iwasaki Kosho, chắc chắc tôi sẽ cho cậu phải sống khổ sở suốt quãng đời còn lại của mình
Dứt lời, người đàn ông lập tức quay người bước sang phòng bên cạnh. Rồi đột nhiên một giọng nói vang lên ở phía sau lưng anh.
- Em định sẽ cứ như vậy thật sao?
- Anh tới lúc nào vậy, Niran?
Inao đóng cửa lại, chậm rãi bước tới chiếc ghế sofa đối diện người thanh niên mới xuất hiện. Niran vẫn giống thường ngày, mái tóc xám tro cùng với bộ kimono hoa ly trắng. Chỉ cần việc ngồi đó thôi cũng đã khiến người khác cảm thấy được sự tồn tại của anh không hề tầm thường.
- Cũng chỉ mới thôi.
- Ông nội bảo em về rồi sao?
- Không, là anh tự tới. Xem ra cô gái kia cũng lớn mạng thật. Em liệu có chắc mình sẽ bảo vệ được cô ta không?
Inao siết chặt đôi bàn tay đang đan vào nhau giữa hai đầu gối mình. Anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ hít một hơi thật dài, dứt khoát nói.
- Em sẽ bảo vệ cô ấy.
Niran không nói gì đứng lên, đi tới chỗ cái ống đựng kiếm mở nó ra, lấy thanh katana ra khỏi vỏ. Anh nheo mắt nhìn men theo đường lưỡi kiếm. Tiếp tục dùng một ngón tay búng vào thân của nó.
- Em nên mài lại kiếm trước khi nói rằng sẽ bảo vệ ai đó, như vậy anh sẽ tin hơn đấy.
- Anh định sẽ ở lại bao lâu?
- Anh đến chỉ đến để báo cho em một tin thôi. Kikyo về nhà rồi, con bé về cùng với một thằng con trai.
- Nếu em muốn thăm và muốn biết thái độ của cô chú thể nào thì đến Shiga một lần đi.
- Hai mươi năm nữa em mới được quay lại.
- Ông đã cho phép rồi.
Inao kinh ngạc bất giác đứng thẳng người.
- Chú Neji sau khi trở về từ phong ấn dưới hồ đã đến gặp ông một lần. Chú ấy có hơi lạ từ lần cuối anh gặp nhưng mà chú ấy cuối cùng cũng thuyết phục được ông.
- Không thể có chuyện như thế được.
- Anh không biết nhiều hơn chuyện chú ấy đã đưa một miếng phù điêu từ dưới phong ấn lên giao cho ông. Em nên cùng cô gái đó đến thăm cha mẹ mình một lần đi, biết đâu cả hai sẽ không phải chia tay nhau nữa thì sao.
Nói rồi Niran đi tới cửa sổ, leo lên trên thành kim loại.
- Những gì cần nói cũng đã nói xong rồi. Anh đi đây.
- Cám ơn anh, Niran.
Người con trai mặc bộ kimono nhảy ra khỏi của sổ tầng bốn biến mất. Inao thấy trong lòng mình đột nhiên trở nên nhẹ nhõm, anh đi ngay sang phòng bên cạnh kể cho Iris.
- Em sẽ đi cùng anh chứ?
- Nhưng mà em phải chờ gặp mẹ.
- Anh sẽ đợi.
Đến tối đợi cho mọi người ngủ hết, Iris đợi lại lời nhắn trên giấy rồi cùng Inao rời đi. Vì cô biết chắc rằng cha mẹ sẽ không cho mình đi. Vì chưa đến giờ tàu khởi hành nên Inao ôm cô trong vòng tay chạy thật nhanh đến Shiga. Tiếng gió làm tai cô ù đi. Mỗi lần chạy cơ thể cô lại xốc lên. Inao lo lắng nên dừng lại tạm nhỉ vài lần. Cả hai tới Shiga đúng lúc trời vừa sáng. Tiếng chó sủa vẫn là vang lên đầu tiên. Kuma, con chó shiba đen chạy ra mừng rỡ.
- Tới rồi hả? - Một người đàn ông đi ra mở cửa nói. - Ta biết thể nào con và cô ta cũng sẽ tới.
Inao không đáp lại, còn Iris thì do bản thân đã đối xử tệ từ trước nên cũng không muốn chào ông ta.
- Anh để hai đứa vào nhà đi.
- Mẹ.
- Cháu chào cô.
Người phụ nữ đi tới ôm Inao vào lòng vỗ về như một đứa trẻ. Iris lúc bước vào nhà liền cảm thấy hơi ấm dễ chịu, đôi mắt cô nặng dần rồi thiếp đi dù vẫn đang trò chuyện. Inao nhẹ nhàng đặt cô vào căn phòng ngủ cô từng ở, đồng thời ra hiệu cho bọn yêu quái nhỏ đừng làm ồn.
- Kikyo trở về lúc nào vậy cha?
- Nó cũng chỉ mới về thôi. Còn chuyện gì đã xảy ra có lẽ để con bé dậy rồi trực tiếp hỏi sẽ tốt hơn.
- Con có muốn ăn gì không Inao để mẹ nấu?
- Chỉ cần là đồ ăn mẹ nấu là được rồi ạ.
Đợi cho người phụ nữ đi mất, hai người đàn ông mới nghiêm túc trò chuyện vào vấn đề.
- Con xin lỗi, nhưng con thực sự rất yêu cô ấy.
- Ta nghĩ mình đã ngăn cản được con nhưng có lẽ là con giống ta. Càng cấm đoán thì lại càng không thể dứt ra.
- Con muốn cưới cô ấy.
- Inao con biết là điều này không phải do ta quyết định.
- Con muốn nhờ cha giúp.
- Lát nữa ông nội sẽ tới.
Inao kinh ngạc, anh trở nên vô cùng lo lắng.
- Ông tới là để nhận lại gia đình.
- Tại sao ông nội lại thay đổi như vậy? - Inao vẫn không tin vào thứ mình đang nghe.
- Chuyện này con không cần phải biết. Mọi thứ bắt đầu là từ ta, thì hãy để ta kết thúc nó.
- Có liên quan tới bức phù điêu ở dưới phong ấn sao?
- Phải. Từ giờ nếu con muốn yêu hay cưới cô gái kia thì cũng không còn bị cấm cản nữa.
Neji nhận thấy khuôn mặt của con trai mình thì nói tiếp.
- Con đừng lo, sẽ không ai bị thương hay chết đâu.
Bên ngoài những con chim bay lượn, cùng nhau véo von từ cành này sang cành khác. Những ngọn gió đưa những chiếc là nhảy múa trong không trung trước khi chúng đáp xuống mặt đất. Bọn yêu quái nhỏ ở trong góc vườn ngại ngùng làm quen với bạn mới. Lần đầu tiên bọn chúng thấy một con yêu quái nhiều lông và mập như Baku. Một chiếc xe hơi đen sang trọng đậu lại trước ngôi nhà ấy, rồi sau đó người đàn ông mặc bộ kimono màu nâu đậm cũng bước xuống lặng lẽ đi vào trong. Mọi thứ giờ đây đều thật tốt đẹp. Chưa bao giờ Inao cảm thấy mình hạnh phúc như thế này. Anh ước mình có thể mãi mãi giữ được điều đó.
...
Baku lùi lại lấy đà chạy tới húc vào một bề mặt cứng màu trắng trước mặt mình. Cơ thể nó trầy xước đầy những vết thương, những móng chân đã toé ra máu, trên trán da cũng bị rách để lộ ra từng cơ thịt đỏ. Nhưng nó vẫn không có ý định dừng lại. Con vật tội nghiệp gục xuống đất vì kiệt sức, nó đưa mắt lên nhìn chàng trai bị nhốt vào bên trong cái kén đến giờ vẫn chưa hề tỉnh lại.