Người ta có thể nói hoài về mùa xuân ở Paris, Chloe Underwood nghĩ khi bước dọc theo con phố co ro trong chiếc áo choàng, nhưng thực sự không có gì sánh được với mùa đông trong kinh đô ánh sáng này. Đầu tháng mười hai những chiếc lá đã rời cành, không khí khô và lạnh và đủ cơ số khách du lịch đã rời đi để cho cuộc sống dễ thở hơn. Hồi tháng tám cô luôn tự hỏi làm thế nào mà cô lại chọn rời xa gia đình và chuyển đến một nơi cách xa đó ba nghìn dặm. Nhưng rồi mùa đông đến, và cô nhớ ra rất rõ ràng.
Biết đâu sẽ có lợi nếu cô có thể để mặc thành phố cho khách du lịch vào mỗi tháng tám, như tất cả dân Pháp đều thế, nhưng cô vẫn muốn tìm một công việc bao gồm những xa xỉ phẩm như các kì nghỉ, sự chăm sóc sức khỏe hoặc một chỗ trú chân. Cô phải may mắn lắm mới kiếm được việc làm. Có thể nói thế này, Sự hiện diện của cô ở Pháp là hơi trái phép, và hầu như ngày nào cô cũng cho rằng chỉ cần trụ được ở đây là đã đủ tạ ơn trời rồi, dù cô có phải chia sẻ một căn hộ nhỏ xíu không thang máy với một người đồng hương có vẻ rất thiếu tinh thần trách nhiệm. Sylvia hiếm khi nhớ ra mà trả một nửa tiền nhà, cả đời cậu ta chưa từng lau sàn và đối với cậu ta thì bất cứ loại đồ gỗ nào hay mặt phẳng nào cũng là nơi gieo rắc cái tủ áo lớn tới choáng ngợp của mình. Nhưng mặt khác, cậu ta mặc đồ cùng cỡ tám với Chloe, và cậu ta không nề hà việc chia sẻ chúng. Cậu ta cũng xác định quyết tâm phải cưới một tay người Pháp giàu có, và trong hành trình theo đuổi mục đích đó cậu ta dành hầu như mọi đêm ở bên ngoài khu nhà chật chội của họ, để cho Chloe một căn phòng thông thoáng hơn chút ít.
Thực ra, chính Sylvia là người tìm cho Chloe công việc dịch sách thiếu nhi hiện thời. Silvya đã làm việc ở Les Freres Laurent (nôm na là huynh đệ nhà Laurent, hay anh em nhà Laurent) hai năm, và cậu ta ngủ với cả ba freres trung niên, để đảm bảo giữ vững công việc và mức lương kha khá cho việc dịch tiểu thuyết tình báo và tiểu thuyết kinh dị cho một nhà xuất bản nhỏ. Sách thiếu nhi có giá bán thấp, và Chloe được trả tương xứng, nhưng ít nhất cô không phải ngửa tay xin tiền gia đình hay động tới tài sản ủy thác ông bà đã để lại cho cô. Chẳng phải bố mẹ cô có lời động viên cô. Số tiền đó được dùng để cô học tập, và làm một công việc đầy tớ ở Paris thì khó mà tiếp tục học lên được.
Nếu cô không bị mòn mỏi đi do yêu cầu công việc chắc cô có thể tìm thấy điều gì đó mang tính thử thách hơn. Tiếng Pháp của cô xuất sắc, cô cũng thông thạo cả tiếng Italia, Tây Ban Nha và tiếng Đức, với vốn từ bập bõm tiếng Thụy Điển và Nga, cộng thêm một chút tiếng Ả Rập và Nhật Bản nữa. Cô yêu những ngôn ngữ, gần bằng với tình yêu nấu ăn, nhưng có vẻ tài năng bên ngoài khu vực bếp núc của cô giỏi hơn. Ít nhất đấy là điều mà cô được bảo khi bị thải hồi giữa chừng khỏi viện nghệ thuật nấu ăn Cordon Bleu danh tiếng (nơi này chuyên về ẩm thực cổ điển Pháp). Quá nhiều sáng tạo đối với một người mới bắt đầu, họ nói. Không đủ sự tôn trọng truyền thống.
Chloe chưa bao giờ kính nể truyền thống cho lắm, bao gồm cả truyền thống gia đình trong ngành y. Cô đã rời bỏ cả năm thành viên nhà Underwood trong những ngọn núi của bắc Carolina. Bố mẹ cô là bác sĩ nội khoa, hai anh trai cô là nhà phẫu thuật, chị gái cô là bác sĩ gây mê. Và họ vẫn không thể tin rằng Chloe dù có chết cũng không chịu vào trường y, lờ đi sự thật rằng không có ai trên thế giới này dễ buồn nôn trước hình ảnh máu me hơn thành viên út trong gia đình Underwood.
Không, Chloe sẽ không được với tay vào món tiền nhỏ hấp dẫn đó đến khi nào cô đầu hàng và đăng ký vào trường y. Và đó sẽ là ngày tận thế trước khi cô làm vậy.
Trong khi chờ đợi, cô có thể làm những điều đáng kinh ngạc với mì ống và rau tươi, và tất cả những cuộc đi bộ cô duy trì để ngăn cản carbohydrates không tập trung phát huy sức mạnh, nhưng có vẻ chúng đã phát triển lòng yêu mến đối với phần hậu của cô. Ở tuổi hai mươi ba cô vẫn không thể có vóc dáng như một thiếu nữ non nớt, và cô sẽ không bao giờ trông giống một phụ nữ Pháp được. Cái cô thiếu là phong cách cho dù bạn cùng phòng Sylvia, một người Anh, lại rất dư dả. Cô có thể mặc quần áo của Silvya, nhưng cô không bao giờ nắm bắt được cái sắc mặt thoáng chút kiêu ngạo, hơi hơi châm biếm mà cô hằng khao khát đó được. Có lẽ cũng như cái vòng ba ngoại cỡ của cô vậy.
Les Freres Laurent đóng tại tầng 3 một tòa nhà cũ gần Montmartre. Chloe là người đến đầu tiên, như thường lệ, và cô pha một ấm cà phê thật đặc theo sở thích, ôm cái tách trong hai bàn tay lạnh cóng nhìn ra con đường tấp nập bên dưới. Mấy anh em ông chủ tắt hết hệ thống sưởi ban đêm, và một nhân viên cấp thấp như cô không được phép chạm vào cái chỉnh nhiệt, cho nên cô phải biết đường mặc nguyên áo len dài tay trong cái buồng nhỏ xíu cô được phân. Cô không có tâm trạng làm việc – vào một ngày rực rỡ như thế này, với bầu trời trong xanh lồng lộng trên đầu những tòa nhà cũ, và vì lí do nào đó mà những cuộc phiêu lưu của Flora cô chồn sương nhỏ bé gan dạ không làm cô hứng thú. Không đủ sex và bạo lực, cô tiếc nuối nghĩ. Chỉ có những bài học đạo đức trong một bài giảng độc đoán, được thể hiện bởi một loài gặm nhấm gầy nhẳng trong cái váy xòe màu hồng và những tiêu chuẩn tự mãn của nền cộng hòa Mỹ. Cô ước chỉ cần một lần Flora giật phăng cái váy xòe đi và nhảy vào vòng tay một gã chồn đểu giả liếc mắt với cô nàng. Nhưng Flora không đời nào chịu hạ thấp phẩm giá mình.
Chloe nhấp một ngụm cà phê. Mạnh mẽ như niềm tin, ngọt ngào như tình yêu, đen tối như tội lỗi. Cô sẽ không trở thành dân Paris thực thụ cho đến khi cô bắt đầu hút thuốc, nhưng cho dù để chọc giận cha mẹ mình cô cũng không thể đi xa đến mức đó. Ngoài ra, cha mẹ cô càng ở xa bao nhiêu, họ càng ít bị bực mình bấy nhiêu.
Còn một tiếng nữa trước khi có bất kì người nào khác đến văn phòng, và cô tự nhủ rằng sẽ không một ai biết hoặc quan tâm nếu như cô phí phạm vài phút quý giá trước khi quay lại với nàng Flora nhạt nhẽo. Chẳng có gì lạ khi cô quá tức giận với nhân vật trong tiểu thuyết. Thứ cô cần là một chút dữ dội và sex trong cuộc đời của chính mình.
Cẩn thận với mong ước của mi đấy, một giọng nói rì rầm trong đầu cô, nhưng Chloe xua đi, uống cạn cốc cà phê. Sex kể ra cũng đáng chú ý do sự thiếu vắng nó hoàn toàn trong mười tháng qua, và mối quan hệ cuối cùng của cô quá lờ đờ đến mức cô không đủ năng lượng tìm kiếm một sự thay thế. Không phải Claude là một người tình tồi. Anh rất tự hào về kỹ năng của mình, và trông chờ cô gái Mỹ vụng về tỏ ra ăn ý hết mức. Chloe không đạt được yêu cầu đó.
Và cô có thể sống ổn mà không cần bạo lực, thứ luôn luôn đi kèm với máu me, chất lỏng làm cho cô nôn mửa. Không phải vì cô đã giáp mặt với bạo lực thực sự trong cuộc đời mình. Gia đình cô o bế cô rất kỹ, và cô có sự tôn trọng lành mạnh đối với sự an toàn của bản thân. Cô không lai vãng tới những khu nguy hiểm trong thành phố vào buổi tối, cô khóa cửa đi và cửa sổ và nhìn ngược nhìn xuôi cả hai hướng và cầu nguyện nhiệt thành trước khi hòa vào hệ thống giao thông chết người của Paris.
Không, cô chỉ có thể trông chờ một mùa đông yên bình nữa trong căn hộ không đủ ấm, ăn món mì ống, dịch Flora cô chồn can đảm và chàng quýt Bruce, mặc dù làm thế nào một quả quýt lại có hẳn một cuộc sống để nói đến thì nằm ngoài tầm hiểu biết của cô. Có lẽ đó là lí do tại sao cô cứ dậm chân ở Flora, vì biết nhiệm vụ tiếp theo của mình là một quả quýt.
Sớm muốn gì cô sẽ tìm được bạn trai khác. Có thể Sylvia cuối cùng sẽ vớ được mỏ vàng, dọn ra ngoài, và Chloe sẽ tìm được một quý ông Pháp đẹp trai lịch sự nào đó với cặp kính gọng kim loại và một thân hình gầy gò và một sở thích với những món ăn thử nghiệm.
Trong thời gian đó, một con chồn nhỏ gan góc đang chờ cô, cũng như công việc chán nản sắp tới mà theo tiếng Pháp cũng ‘gan góc’ tương đương.
Cô nghe thấy tiếng Syliva trước khi cậu ta tới nơi – tiếng lóc cóc ầm ĩ của đôi giày đắt tiền của cậu ta trên hai dãy cầu thang không lẫn đi đâu được, tiếng lầm bầm nguyền rủa từ cái miệng tô son hồng hoàn hảo của cậu ta. Câu hỏi duy nhất là, tại sao Sylvia có mặt ở chỗ làm sớm ba giờ so với thời điểm cậu ta thường lê gót vào?
Cánh cửa mở toang ra với một tiếng ầm và Sylvia đứng đó, thở hổn hển, không một sợi tóc nào xõa xượi, không một vết trang điểm nào bị hư hại. “Cậu đây rồi!” Cậu ta kêu lên.
“Tớ đây,” Chloe nói. “Muốn uống cà phê không?”
“Chúng ta không có thời gian uống cà phê đâu, trời ơi! Chloe, bạn thân yêu, cậu phải giúp tớ. Đây là chuyện sống còn.”
Chloe chớp mắt. May là cô đã quen với thái độ trầm trọng hóa của Sylvia. “Chuyện gì nữa đây?”
Sylvia dừng phắt lại, ngay lập tức tỏ ra bị xúc phạm. “Tớ nghiêm túc đấy, Chloe! Nếu cậu không giúp thì tớ…tớ không biết phải làm gì.”
Cậu ta kéo theo một cái va li lớn suốt cả mấy dãy cầu thang lên đây – thảo nào cậu ta gây ra tiếng huyên náo đến vậy. “Cậu muốn đi đâu và muốn tớ làm gì để che giấu cho cậu?” cô hỏi, nhẫn nhịn. Cái va li cỡ lớn người ta dùng cho chuyến đi xa hai tuần chỉ đủ chứa quần áo cho Sylvia mặc trong ba bốn ngày. Ba đến bốn ngày với căn hộ chỉ có mình cô và không phải dọn dẹp đống bày bừa của ai khác. Cô có thể mở hết cửa sổ và để khí trời tràn vào và sẽ không có người nào phàn nàn kêu lạnh. Cô sẵn sàng tỏ ra hữu ích.
“Tớ không đi đâu cả. Cậu mới đi.”
Chloe chớp mắt lần nữa. “Còn cái va li?”
“Tớ chuẩn bị cho cậu. Quần áo của cậu thật kinh khủng và cậu cũng biết thế - tớ cho vào đấy tất tần tật những gì tớ nghĩ là hợp với cậu. Trừ cái áo choàng lông thú của tớ, nhưng cậu đừng mong chờ tớ chia sẻ nó nhá,” cậu ta nói thêm, thực tế ngay lập tức.
“Tớ chẳng mong cậu chia sẻ cái gì hết. Và tớ không thể đi đâu được. Mấy người nhà Laurent sẽ nói sao?”
“Để họ cho tớ. Tớ sẽ đỡ cho cậu,” Syliva nói, ngắm nghía cô. “Ít nhất cậu cũng ăn mặc chỉnh tề để đi đường, dù tớ sẽ cởi cái khăn quàng kia ra nếu tớ là cậu. Cậu sẽ xoay sở để thích ứng tốt thôi.”
Một linh cảm khó hiểu dâng lên trong Chloe. “Thích ứng với nơi nào? Thở sâu đi và nói cho tớ biết điều cậu muốn và tớ sẽ xem xem có thể giúp được hay không.”
“Cậu phải giúp,” Sylvia nói dứt khoát. “Tớ nói rồi, đây là…”
“Chuyện sống còn,” Chloe điền vào. “Cậu muốn tớ làm gì?”
Vẻ lo lắng của Sylvia phần nào biến mất . “Không có gì quá nặng nhọc cả. Dành ra vài ngày tại một dinh thự tuyệt đẹp ở miền quê, phiên dịch cho một nhóm người làm xuất nhập khẩu, kiếm được vô khối tiền và được phục vụ bởi một đội quân người hầu. Đồ ăn tuyệt ngon, khung cảnh thì tuyệt đẹp và hạn chế duy nhất là phải giao thiệp với những doanh nhân nhàm chán. Cậu sẽ diện đồ đẹp để ăn tối và kiếm được hàng đống tiền và tán tỉnh bất cứ ai thu hút cậu. Cậu nên cảm ơn tớ vì đã tặng cậu một cơ hội vàng như vậy mới phải.”
Nét đặc trưng của Sylvia là khuấy tung mọi việc trong đầu cậu ta lên. “Và chính xác thì tạo sao cậu lại tặng tớ cơ hội vàng ấy?”
“Bởi vì tớ đã hứa với Henry sẽ đi nghỉ cuối tuần với anh ấy ở Raphael.”
“Henry?”
“Henry Blythe Merriman. Một trong những người thừa kế sản nghiệp nhà Merrimans. Anh ấy giàu có, đẹp trai, quyến rũ, giỏi giang trên giường và anh ấy ngưỡng mộ tớ.”
“Anh ấy bao nhiêu tuổi?”
“Sáu mươi bảy,” Sylvia nói, một chút ngượng ngập cũng không có.
“Thế đã có vợ chưa?”
“Tất nhiên là chưa! Tớ cũng có những tiêu chuẩn riêng chứ!”
“Chừng nào người ta còn giàu có, độc thân và vẫn hô hấp được chứ gì,” Chloe nói. “Thế lúc nào tớ phải đi?”
“Xe đang trên đường đến đón cậu. Thực ra họ nghĩ là họ đến đón tớ cơ, nhưng tớ vừa gọi và giải thích tình huống và nói là cậu sẽ đi thay tớ. Tất cả những gì bọn họ cần là dịch tiếng Anh ra tiếng Pháp và ngược lại, với cậu thì dễ như ăn kẹo còn gì.”
“Nhưng, Sylvia –“
“Làm ơn đi mà, Chloe! Tớ xin cậu đấy! Nếu tớ bỏ rơi họ tớ sẽ không bao giờ tìm được việc dịch thuật nào khác, và tớ vẫn chưa thể dựa dẫm vào Henry được. Tớ cần làm vài công việc nho nhỏ cuối tuần này để tăng thêm thu nhập. Cậu biết nhà Freres trả lương tệ hại thế nào mà.”
“Khoảng gấp đôi lương trả cho tớ.”
“Thế thì cậu càng cần tiền hơn,” Sylvia nói, không nao núng. “Đi đi, Chloe, tiến tới đi. Một cơ hội cho hoang dã và nguy hiểm! Một vài ngày ở nông thôn chính là cái cậu cần.”
“Hoang dã và nguy hiểm với một đám thương nhân? Không hiểu sao tớ không thể thấy trước viễn cảnh đó.”
“Vậy hãy nghĩ đến đồ ăn.”
“Khốn kiếp,” Chloe buồn cười nói.
“Và nhỡ đâu họ có một phòng tập thể hình nữa. Hầu hết mấy tòa nhà lớn vậy đều kiêm luôn trung tâm hội nghị. Cậu không cần lo lắng về vòng ba của cậu đâu.”
“Khốn kiếp gấp đôi,” Chloe nói, hối hận vì đã từng bày tỏ nỗi lo về mấy đường cong của mình.
“Đi đi, Chloe,” Syliva nói, phỉnh phờ. “Cậu biết mình cũng muốn mà. Cậu sẽ có quãng thời gian kì diệu. Không hề nhàm chán như cậu nghĩ, và biết đâu chúng ta có thể tổ chức lễ đính hôn của tớ khi cậu quay về.”
Chloe nghi ngờ chuyện đó. “Khi nào tớ được lệnh lên đường?”
Syliva bật ra tiếng kêu nhỏ chiến thắng. Chắc vì cậu ta những tưởng sẽ không thuyết phục được cô. “Đó mới là câu hay nhất. Chiếc limo lúc này ở ngay trước nhà rồi cũng nên. Cậu sẽ liên hệ với Mr. Hakim và ông ấy sẽ bảo cậu cần làm gì.”
“Hakim ư? Tiếng Ả Rập của tớ tệ lắm.”
“Tớ bảo rồi, chỉ có dịch từ Anh sang Pháp và ngược trở lại thôi. Cái nhóm xuất nhập khẩu đó cũng đa sắc tộc, nhưng tất cả đều nói tiếng Anh hoặc Pháp. Dễ ợt à, Chloe. Coi kiểu gì cũng thấy dễ.”
“Khốn kiếp gấp ba,” Chloe nói. “Tớ có còn thời gian…?”
“Không, đã tám giờ ba mươi ba phút rồi và xe limo hẹn đến lúc tám giờ ba mươi. Những người này thường rất chính xác về giờ giấc. Cậu chỉ cần trang điểm chút chút và chúng ta sẽ xuống dưới nhà.”
“Tớ đang trang điểm đấy thôi.”
Sylvia buông ra một tiếng thở tức tối. “Chưa đủ. Đi với tớ và tớ sẽ tút lại cho cậu.” Cậu ta tóm lấy tay cô và bắt đầu lôi cô vào phòng tắm.
“Tớ không cần tút tát,” Chloe phản đối, giật tay ra.
“Họ trả bảy trăm euro một ngày đấy, và tất cả những gì cậu phải làm chỉ là nói.”
Chloe lại đặt tay trở vào tay Sylvia. “Tút lại cho tớ đi,” cô nói, nhẫn nhục, và theo Sylvia đi vào cái buồng tắm bé tẹo ở tít cuối phòng.
Bastien Toussaint, cũng được biết đến như Sebastian Toussaint, Jean-Marc Marceau, Jeffrey Pillbeam, Carlos Santeria, Vladimir the Butcher, Wilhelm Minor và một tá cái tên cùng nhận dạng khác, đốt một điếu thuốc, rít một hơi với vẻ khoan khoái dễ chịu. Ba vụ vừa rồi anh đóng vai kẻ không hút thuốc, và anh đã thích ứng bằng sự chấp nhận điềm nhiên thường có. Anh không có khuynh hướng để nhược điểm ảnh hưởng tới mình – anh khá trơ lì với những thói nghiện ngập, sự đau đớn, tra khảo hay mềm yếu. Đôi khi anh có thể tỏ ra khoan dung nếu hoàn cảnh yêu cầu. Nếu không, anh vứt công lí qua một bên mà không chớp mắt. Anh làm những gì phải làm.
Nhưng dù anh cần thuốc lá hay không, anh vẫn thích nó, cũng như anh thích rượu ngon đi kèm bữa tối và chỉ cần mấy ly whiskey mạch nha là khiến anh hạ thấp phòng bị và trở nên lơi lỏng. Và anh sẽ tiết lộ chỉ vừa đủ thông tin để thỏa lòng những người khác và thuận lợi cho công việc của anh. Tương tự anh có thể làm thế với vodka, nhưng anh thích Scotch hơn, và anh thích nó đi kèm với mấy điếu thuốc và thưởng thức khi nào công việc này hoàn thành.
Nó đã kéo dài lâu hơn hầu hết các nhiệm vụ của anh. Họ đã làm việc trên vỏ bọc của anh hơn hai năm, và khi anh nhận cái vai này mười một tháng trước anh còn hơn cả sẵn sàng. Anh là một người kiên nhẫn, và anh biết mất bao nhiêu lâu cho mọi việc đi vào quỹ đạo. Nhưng hạn chót sát đến nơi rồi, và ý nghĩ đó gây cho anh một sự mãn nguyện nhàn nhạt, cho dù anh sẽ nhớ Bastien Toussaint. Đến giờ anh đã quen với gã – sức quyến rũ nhẹ nhàng kiểu Pháp, tính tàn nhẫn thông minh, con mắt nhìn phụ nữ. Đóng vai Sebastian anh quan hệ nhiều hơn trong cả một quãng thời gian. Sex là một ham mê khác mà anh có thể dùng hoặc bỏ, khoái lạc khác để thưởng thức nếu có trong vai diễn của anh. Anh được coi là có một cô vợ ở Marseilles, mà cái đó chỉ tạo ra một chút khác biệt. Hầu hết đàn ông anh gặp đều vợ con đề huề, những gia đình hạt nhân nho nhỏ đầm ấm ở quê hương. Lũ trẻ và các bà vợ sống hạnh phúc nhờ những thu nhập từ công việc chung của họ.
Nhập khẩu. Nhập khẩu trái cây từ Trung Đông. Nhập khẩu thịt bò từ Australia. Nhập khẩu vũ khí từ bất cứ kẻ nào có thể trả giá cao nhất.
Ít ra lần này không phải là ma túy. Anh chưa bao giờ thấy thực sự thoải mái với việc buôn lậu heroin. Một phần đa cảm ngu ngốc trong anh – người ta chọn sử dụng ma túy, họ không chọn bị bắn bằng những khẩu súng anh nhập. Nó hẳn là một sự giật lùi về cuộc sống cũ của anh, đã trôi xa quá lâu đến mức anh gần như không nhớ.
Hôm nay là một ngày đông khô lạnh. Có mùi hương táo thoang thoảng trong không khí, và âm thanh êm đềm của nhân viên làm vườn đang cào lá trước cửa tòa nhà ngổn ngang. Hầu hết nhân viên đều mang súng bên dưới quần áo lùng thùng. Những khẩu bán tự động, có lẽ là tiểu liên. Có thể chính là loại anh cung cấp cũng nên.
Sẽ thật khôi hài nếu một trong số chúng nhả đạn vào anh.
Anh vứt điếu thuốc xuống đất và dùng giày di lên. Sẽ có người đến và dọn dẹp đầu mẩu thuốc, cũng như sẽ có người thản nhiên dọn dẹp anh nếu được lệnh làm thế. Và điều kì cục là, anh thực sự chẳng quan tâm.
Cánh cửa mở ra sau lưng anh, và Gilles Hakim bước ra ngoài trời nắng. “Bastien, chúng tôi đang dùng cà phê trong thư viện. Sao anh không vào tham dự cùng? Gặp gỡ những người khác? Chúng tôi đang chờ người phiên dịch đến.”
Bastien quay lưng lại với ngày tháng mười hai tuyệt đẹp và đi theo Hakim vào nhà.