Black Ice

Chương 2: Chương 2




Chloe có dư thời gian để nhận ra cô đã thiếu suy nghĩ đến mức nào. Người tài xế mặc đồng phục kéo màn kính lên ngăn cách giữa họ, hãy còn quá sớm để dùng một ly rượu cho dịu những dây thần kinh của cô và Syliva đã vội vội vàng vàng đẩy cô đi khiến cô quên mang theo một quyển sách bên người. Tất cả những gì cô có là những suy nghĩ để bắt chuyện với người đồng hành với mình cho chuyến đi dường như dài vô tận này.

Cô bất giác đưa tay vén mái tóc nâu dài ra sau tai khi nhớ đến phép màu Sylvia đã tạo ra trong vòng ba phút với vẻn vẹn một chút son phấn và một cái lược. Có thể cô không có quyển sách nào nhưng cô đã có hộp phấn của Sylvia trong chiếc túi xách Hermes của Sylvia, và cô muốn có thêm một vẻ ngoài gạt người nữa. Để thấy một con người lạ lẫm đang ngó lại mình bằng cùng một đôi mắt nâu bình lặng mà cô luôn có, dù rằng bây giờ chúng được kẻ đậm nét và rực rỡ trên gương mặt trắng trẻo của cô. Mái tóc nâu dài thẳng đuột không còn xõa quanh gương mặt cô nữa. Sylvia đã tỉ mỉ chải mượt và làm vài thao tác với nó khiến trong chưa đầy một phút nó từ một mớ rũ rượi đã biến thành một cái bờm bồng bềnh. Cái miệng tái nhợt của cô giờ đây đỏ mọng và bóng lên. Và chiếc khăn quàng đi mượn tô điểm cho bờ vai cô được xếp nếp đúng cách.

Câu hỏi đặt ra là, cô có thể tiếp tục kéo dài cái ảo ảnh ấy trong bao lâu? Sylvia có thể trông như vậy trong vòng ba phút – cậu ta mất không ngoài năm phút để biến đổi Chloe từ một con chim hồng tước màu nâu mờ nhạt thành một con công đỏm dáng. Chloe từng cố đạt được hiệu quả tương tự trong nhiều lần nhưng luôn luôn không tới. “Càng đơn giản càng đẹp,” Sylvia đã giảng giải cho cô, nhưng đơn giản chưa bao giờ đủ.

Và cô đang nhớn nhác lên chẳng vì cái gì. Họ muốn một thông dịch viên, không phải một người mẫu, và nếu Chloe có khả năng gì, thì đấy là ngoại ngữ. Cô có thể làm công việc của mình và dành thời gian còn lại giả bộ như mình sống trong một lâu đài chứ không phải một căn hộ nhỏ xíu lúc nào cũng bốc mùi cải bắp. Và cô sẽ ăn mọi thứ mình muốn.

Ba hoặc bốn đêm trong một tòa lâu đài rồi trở về, và Sylvia sẽ nợ cô một khoản lớn. Và có thể là không có sex và bạo lực như cô ham thích trong lúc tùy hứng, nhưng ít ra là một sự thay đổi. Và biết đâu đấy, có thể một trong những doanh nhân nhàm chán lại là một người trẻ tuổi đẹp trai có cảm tình với những cô gái Mỹ thì sao. Chuyện gì cũng có thể xảy ra được.

Lâu đài Mirabel được bảo vệ nghiêm ngặt hơn cả Fort Knox (kho dự trữ vàng của Mỹ), cô nghĩ vào nửa giờ đồng hồ sau đó, khi họ bắt đầu cuộc hành trình qua một loạt các cánh cổng, trạm kiểm soát, bảo vệ có vũ trang và chó săn. Càng vào sâu khu vực bên trong, Chloe càng trở nên lo lắng. Đi vào đã đủ khó rồi. Đi ra chắc chắn là bất khả thi, trừ phi bọn họ tự nguyện cho cô đi.

Và tại sao họ lại không tự nguyện chứ? Cô chỉ có nghĩ linh tinh, và khi chiếc limousine cuối cùng cũng dừng lại đằng trước những bậc tam cấp rộng cô chật vật dằn xuống cả sự tò mò lẫn trí tưởng tượng và trèo ra khỏi phía sau xe với vẻ thiếu sinh khí xấp xỉ bằng bộ dạng của Sylvia.

Người đàn ông đứng đợi cô cao, già hơn và mặc đẹp hơn đàn ông Pháp thông thường, thế có nghĩa là ông ta ăn mặc xịn lắm. Ông ta rõ ràng có nguồn gốc Trung Đông, và Chloe nở nụ cười rạng rỡ nhất với ông ta. “Monsieur Hakim?”

Ông ta gật đầu, bắt tay cô. “Còn cô là cô Underwood, người thay thế cô Whickham. Tôi chỉ vừa mới biết là cô đang đến. Giá biết trước thì tôi đã đỡ cho cô mất cả chuyến đi.”

“Tôi đỡ phải đi ư? Ông không cần tôi sao?” Hai đến ba tiếng đồng hồ quay lại thành phố không có đứng đầu danh sách những việc cô muốn làm nhất, và cùng bất đắc dĩ lắm cô mới từ bỏ món tiền đầy hứa hẹn mà Sylvia đã nhắc đến.

“Đoàn chúng tôi nhỏ hơn so với dự tính, và tôi nghĩ chúng tôi có thể xoay sở để hiểu lẫn nhau mà không cần sự giúp đỡ bên ngoài,” ông ta nói bằng tông giọng nhẹ nhàng rất trầm bổng.

Họ đang nói chuyện bằng tiếng Anh, và Chloe ngay lập tức chuyển sang tiếng Pháp.

“Nếu ông muốn vậy, monsieur, nhưng tôi dám chắc tôi có thể có ích. Tôi không có kế hoạch nào khác cho mấy ngày tới, và tôi sẽ rất vui nếu được ở lại.”

“Nếu không có kế hoạch nào khác thì cô có thể quay lại Paris và tận hưởng một kì nghỉ thảnh thơi,” ông ta gợi ý bằng ngôn ngữ tương tự.

“Tôi e rằng căn hộ của tôi không phải nơi tốt nhất cho việc nghỉ ngơi, Monsieur Hakim.” Cô không rõ tại sao cô cứ cố thuyết phục ông ta cho mình ở lại. Ban đầu cô không hề muốn đến đây – chỉ vì lời phỉnh phờ của Sylvia làm cho cô mềm lòng. Cái đó cộng với ý nghĩ về bảy trăm euro một ngày nữa.

Nhưng bây giờ cô ở đây rồi cô không muốn quay về. Ngay cả khi nó là một việc làm sáng suốt.

Mr. Hakim lưỡng lự, dường như khó xử với người phụ nữ lắm lí lẽ này. Và rồi ông ta gật đầu. “Tôi nghĩ có thể cô cũng hữu ích với chúng tôi,” ông ta nói. “Thật ngại cho cô khi cất công đi xa như vậy mà chẳng được gì.”

“Đó là một chuyến đi dài,” Chloe nói. “Tôi nghĩ lái xe hình như bị lạc đường – chúng tôi đi qua nhiều chỗ có đến hơn một lần. Lần sau ông ấy nên dùng đến bản đồ.”

Hakim cười nhẹ. “Tôi sẽ để ý chuyện đó, Mademoiselle Underwood. Trong thời gian chờ đợi, chúng tôi sẽ bảo người làm lo liệu hành lí của cô trong lúc cô tới gặp những vị khách cô sẽ phiên dịch. Chắc nó không phải là công việc quá vất vả đâu, và khi nào chúng tôi không họp hành cô sẽ có sự thu xếp dễ chịu để giải trí cho mình. Và, tất nhiên, sự hiện diện của một cô gái trẻ xinh đẹp như cô chỉ có thể khiến cho công việc của chúng tôi suôn sẻ hơn mà thôi.”

Không hiểu vì sao phong cách nịnh đầm quen thuộc của người Pháp lại nhuốm vào Hakim, và cô nhận thấy mình muốn chạy đi rửa tay. Cô tặng cho ông ta một nụ cười mẫu tử trước nay vẫn dành cho lão Laurent dâm dãng nhất trong mấy anh em Laurent và lẩm bẩm. “Ông thật tử tế” khi cô theo ông ta đi lên những bậc tam cấp lát đá cẩm thạch.

Phần lớn những tòa lâu đài cổ đã biến thành những khách sạn sang trọng và những trung tâm hội nghị, và những nơi xoàng xĩnh hơn thì biến thành nhà nghỉ. Lâu đài này thanh lịch hơn tất cả những cái cô từng thấy hoặc nghe nói đến, và đến lúc Hakim đưa cô vào một gian phòng lớn thì cô nhận ra mình đang trở nên càng lúc càng lo lắng.

Ít ra cô cũng không phải người phụ nữ duy nhất. Có cả thảy tám người đang tụ tập uống cà phê, và mắt cô nhanh chóng lướt qua từng người. Hai người phụ nữ có sắc đẹp tuyệt trần – Madame Lambert cao, tầm trung tuổi, mặc trang phục mà Chloe nhận ra là thiết kế của Lagerfeld, cảm ơn Sylvia. Người còn lại trẻ hơn một chút, khoảng hơn ba mươi, hơi quá xinh đẹp, hơi quá hoạt bát. Những sự giới thiệu diễn ra trôi chảy – có Mr. Otomi, một người đàn ông Nhật Bản luống tuổi nghiêm nghị may thay nói tiếng Anh rất giỏi, và viên trợ lý Tanakasan có đôi mắt lạnh lẽo trẻ trung hơn; Signor Ricetti, một người đàn ông trung niên tự phụ cùng với tay trợ lí trẻ tuổi đẹp trai chắc chắn cũng kiêm luôn vai trò nhân tình của ông ấy; và ngài nam tước von Rutter, mọi mặt đều bình thường, không có ai đặc biệt đáng chú ý ngoại trừ…

Ngoại trừ anh ta. Cô vội cụp mắt xuống, kinh ngạc trước phản ứng bất ngờ của mình. Cô vốn không thích đàn ông mặc com lê, dù là hiệu Armani đi nữa. Cô không thích doanh nhân – hầu hết bọn họ đều tuyệt đối thiếu tính hài hước và chỉ có mục tiêu duy nhất là chăm chăm kiếm tiền. Có vô vàn điều về nước Pháp mà Chloe yêu mến, nhưng nỗi ám ảnh với tài chính không thuộc số đó. Thật tệ là anh lại thuộc số ấy, cô loáng thoáng nghĩ. Đúng là bất công khi cô ngay lập tức bị thu hút bởi một người mang biển cấm.

Madame Lambert, Signor Ricetti, nam tước von Rutter và phu nhân, Otomi và Toussaint.

Bastien Toussaint, ít nhất anh ta cũng có vẻ cực kì thờ ơ đối với cô khi được giới thiệu, chỉ gật đầu một cái và rồi quên cô luôn. Không có nguyên nhân đặc biệt nào cho phản ứng của cô – anh không phải người đàn ông bắt mắt nhất cô từng thấy. Anh cao hơn một chút so với số đông, thư sinh, với gương mặt xương xương kiên nghị và sống mũi cao thẳng. Đô mắt đen, gần như sẫm lại, và cô nghi ngờ mình lọt được vào trong đó. Anh có mái tóc đen dày và dài, một sự dị thường, biết đâu là một vẻ kiểu cách ngoài dự đoán. Cô không thích một người đàn ông phù phiếm, đúng không nào?

Đúng vậy, nếu đó là Bastien Toussaint. Cô rời ánh mắt đi nơi khác trong khi đôi tai tự động thích ứng với một tràng tiếng Ý từ Signor Ricetti.

“Cô ta làm gì ở đây?” Ông ta giận dữ hỏi. “Đáng lẽ phải là cô gái Anh ngu ngốc kia chứ. Làm sao chúng ta biết có thể tin được người này hay không. Có thể cô ta không được khờ khạo như ả kia. Đuổi cô ta đi đi, Hakim.”

“Signor Ricetti, thật bất lịch sự khi nói tiếng Ý trước mặt một người không hiểu ngôn ngữ đó,” Hakim nói bằng giọng Anh với vẻ phật lòng. Ông liếc nhìn Chloe. “Cô không nói được tiếng Ý phải không, Mademoiselle Underwood?”

Cô không biết vì sao mình nói dối. Hakim đang làm cô lo lắng, và sự thù địch rành rành bên phía Ricetti không giúp được gì. “Chỉ tiếng Pháp và tiếng Anh thôi,” cô vui vẻ nói.

Ricetti không chịu yên. “Tôi vẫn nghĩ quá ư nguy hiểm, và tôi chắc những người khác cũng đồng ý. Madame Lambert, Monseur Toussaint, hai người có nghĩ chúng ta nên gửi trả người phụ nữ này về không?” ông ta vẫn nói tiếng Ý, và Chloe giữ cho vẻ mặt thật bình thường.

“Đừng có ngớ ngẩn, Ricetti.” Madame Lambert nói tiếng Ý với trọng âm Anh, một sự ngạc nhiên. Giống như Sylvia, không hiểu vì sao bà ấy xoay sở hấp thu được chất thanh lịch khó diễn tả của phụ nữ Pháp, một mong ước cứ vượt khỏi tầm tay Chloe.

“Ồ, tôi nghĩ cô ta nên ở lại,” Bastien nói bằng giọng uể oải. “Cô ta quá xinh đẹp để bị đuổi đi. Cô ta có thể gây hại gì được? có lẽ cô ta còn chẳng có chất xám trong đầu – không có khả năng hiểu ngầm ý tứ cũng nên.” Tiếng Ý của anh ta hoàn hảo, chỉ hơi điểm một chút trọng âm Pháp và cái gì đó mà cô không thể định nghĩa, và giọng anh ta trầm, chậm rãi và gợi cảm. Những cái đó chẳng cải thiện được gì.

“Tôi vẫn khẳng định cô ta là mối phiền toái,” Ricetti nói, đặt tách cà phê xuống. Chloe để ý thấy hai tay ông ta hơi run. Chẳng lẽ vì uống quá nhiều cà phê? Hay vì nguyên nhân nào khác.

“Ôi dào, anh không cần phải nói đi nói lại thế,” ngài nam tước lên tiếng. Ông ta to béo, tóc trắng phau, nom như một người ông đáng kính, và những linh tính kì lạ của Chloe giảm bớt phần nào. “Chào mừng đến lâu đài Mirabel, Mademoiselle Underwood,” ông nói bằng tiếng Pháp. “Chúng tôi rất mừng vì cô có thể thế chỗ vào phút cuối.”

Chỉ mất một phần nghìn giây để cô nhớ ra là cô được mặc định hiểu câu nói cuối cùng. “Merci, monsieur,” cô đáp, cố gắng tập trung toàn bộ sự quan tâm vào quý ông cao tuổi dễ mến này, cố gắng lờ đi người đàn ông đang đứng ngay bên phải cô. “Tôi hứa sẽ cố hết sức mình.”

“Cô sẽ làm được thôi,” Hakim nói, giọng có chút góc cạnh. Ricetti đỏ mặt, nín thinh. “Chúng tôi vừa kết thúc công việc của chiều nay, và tôi cho là cô muốn được nghỉ ngơi. Tiệc rượu vào lúc bảy giờ, bữa tối chín giờ, và tôi hi vọng cô sẽ tham gia cùng chúng tôi. Chúng tôi cố gắng không bàn đến công việc sau giờ làm, mà tất cả đều dự định có những khoảng thời gian riêng, và nếu cô tự làm cho mình thấy thoải mái thì sẽ giúp chúng tôi rất nhiều.”

“Cô ấy làm mình thoải mái như thế nào nhỉ?” Lần này Bastian dùng tiếng Đức. “Có lẽ tôi cũng cần một chút giải khuây.”

“Bỏ tâm trí khỏi cái quần của anh đi, Bastien!” Madame Lambert rầy la anh. “Chúng tôi không muốn dính vào những vấn đề lăng nhăng rắc rối của anh. Đàn ông thường giãi bày tất tật những chuyện xui xẻo khi bọn họ ở giữa đôi chân đàn bà.”

Chloe chớp mắt, có gắng không biểu lộ gì khi Bastien di chuyển vào trong tầm mắt cô. Nụ cười của anh ta chậm chạp, kín đáo và gợi tình kinh khủng. “Vợ tôi vẫn bảo tôi rằng tôi [bad word] trong yên lặng tuyệt đối.”

“Đừng có thử,” Hakim nói. “Một khi kết thúc công việc ở đây anh có thể theo cô ta về Paris và mặc sức làm gì cô ta thì làm. Trong thời gian chờ đợi chúng ta còn có công việc để giải quyết.” Ông ta đổi về tiếng Anh. “Tôi xin lỗi vì kiểu nói chuyện này, mademoiselle. Như cô thấy đấy, chỉ một nửa số chúng tôi hiểu cùng một thứ ngôn ngữ, và nó làm mọi thứ rối tung lên. Từ giờ trở đi chúng ta sẽ không dùng ngôn ngữ nào khác ngoài tiếng Anh và Pháp. Rõ chưa?”

Bastien đang nhìn cô từ dưới đôi mắt lim dim. “Rõ như pha lê,” anh nói bằng tiếng Anh. “Lúc nào tôi cũng có thể đợi.”

“Đợi gì cơ, monsieur?” Chloe hỏi ngây thơ.

Sai lầm rồi. Anh ta chuyển toàn bộ ánh mắt tập trung sang cô, và tác động của nó thật đáng kinh ngạc. Đôi mắt anh ta rất đen, và cô tự hỏi liệu có cái gì thoát khỏi bề mặt tối sẫm của chúng hay không. Cô hi vọng mình sẽ không lâm vào hoàn cảnh khám phá ra chuyện đó. Cô hi vọng cô không hoàn toàn mất đi giác quan thông thường. Người đàn ông này chắc chắn là rất đẹp. Cũng chắc chắn là anh ta nằm ngoài phạm vi của cô.

“Đợi bữa tối tới muộn, mademoiselle,” anh ta nói êm ái. Trước khi cô nhận ra ý định của anh thì anh ta đã cầm lấy tay cô và đưa lên môi. Cô đã từng được hôn tay trước đây. Nó không phải một sự kiện bất thường gì dù ở xã hội Châu u hiện đại ngày nay. Chỉ có điều nó luôn được thực hiện bởi những ông già lịch thiệp, bày tỏ cảm tình mà không ẩn chứa ý đồ gì. Miệng Sebastian đặt lên mu bàn tay cô không lịch sự cũng chẳng ngụ ý, mà anh ta đã buông nó xuống trước khi cô có thể rụt về.

“Chắc là cô cũng đói rồi, mademoiselle,” Hakim nói. “Marie sẽ đưa cô về phòng và thu xếp một khay đồ ăn cho cô. Nếu cô thích khám phá vùng đất quanh đây cô chỉ việc yêu cầu và một trong những người làm vườn sẽ đưa cô tham quan một vòng. Giờ này mà đi bơi thì hơi lạnh đó, nhưng bể bơi được sưởi ấm, và người Mỹ là dân tộc giỏi chịu lạnh có tiếng.”

“Tôi không nhớ mình có mang theo áo bơi không,” cô nói, tự hỏi chẳng biết Sylvia đã sắp xếp những gì cho cô.

“Cô luôn có thể bơi mà không cần chúng mà, mademoiselle Chloe,” Bastien nói bằng giọng mượt như nhung.

Đây có lẽ là dấu hiệu mơ hồ đầu tiên rằng anh ta có hứng thú với cô, mặc dù cô không thể luận ra vì sao anh ta lại thế, khi mà anh ta có vẻ thờ ơ lúc họ được giới thiệu với nhau. Có thể anh ta vừa quyết định rằng cô là sự chọn lựa khá khẩm nhất.

Nhưng cô sẽ không để cho anh ta làm cô nhụt chí. “Như thế thì chắc chắn là rất lạnh,” cô tươi cười nói. “Tôi nghĩ nếu cần bất cứ sự vận động nào tôi sẽ đi bộ vậy.”

“Cô phải cẩn thận đấy, Mademoiselle Chloe,” Ricetti lên tiếng bằng giọng Pháp trọng âm nằng nặng. “Đang là mùa săn, và không thể nói trước được một viên đạn lạc có thể lao tới từ đâu. Chưa kể đến những con chó giữ nhà lang thang tự do trong đêm và chúng nó khá tàn nhẫn. Nếu cô muốn đi dạo hãy đảm bảo có ai đó đi cùng. Cô sẽ không muốn tình cờ đi vào một nơi…không an toàn đâu.”

Đó là sự cảnh báo? Hay đe dọa? Hay mỗi thứ một ít? Và chuyện quái gì đang diễn ra ở đây? Sylvia đã lôi cô vào cái gì vậy?

Sex và bạo lực, cô nhắc nhở mình. Chỉ cần nhìn Bastien thôi cũng đủ lấp đầy hạn ngạch về sex, và bạo lực thực sự không phải là một cơn bão trong tách trà của cô. Tuy nhiên, ít ra cuối tuần này là một sự đổi gió, và cô có là đồ ngốc mới nghĩ rằng mình đang gặp nguy hiểm. Xét cho cùng đây là nước Pháp thời văn minh, và quanh cô là những con người làm ăn buôn bán bình thường, trầm tĩnh. Cô đã đọc quá nhiều truyện dịch kinh dị của Sylvia rồi.

“Tôi sẽ cẩn thận không đi vào những nơi cấm kỵ,” cô nói.

“Tất nhiên là thế rồi,” Hakim nói bằng giọng nhàn nhạt. Ở ông ta có một hơi hướm khác thường, hơi nham hiểm, hẳn đấy lại là trí tưởng tượng phiền hà của cô đang chạy cuồng lên. Ông ta vừa dọa nạt lại vừa như xoa dịu, và cô không tài nào đoán ra vai trò của ông ta giữa những đối tác của mình. Chẳng có gì lạ khi cô nghĩ có chuyện gì đó kì quặc đang diễn ra, với những kẻ thốt ra những lời khó hiểu bằng những ngôn ngữ mà cô được coi là không biết, nhưng rốt cuộc họ chẳng qua chỉ là một nhóm người bị cách ly khỏi bất cứ loại hình giải trí nào. “Hẹn gặp cô lúc bảy giờ.”

Một người phụ nữ lặng lẽ trong bộ đồng phục đen hồ bột đã xuất hiện từ lúc nào, nom giống Mrs. Danvers (bà quản gia độc ác trong phim Rebecca của Alfred Hitchcock) hơn là Mary Poppins (cô bảo mẫu mang đến những điều thần kỳ cho trẻ thơ trong truyện cùng tên). “Xin mời đi theo tôi, mademoiselle,” bà ta nói bằng tiếng Pháp nghe rõ là tiếng nước ngoài đối với bà, mặc dù Chloe không thể đoán ngôn ngữ mẹ đẻ của bà ta là gì.

Cô biết Bastien đang nhìn mình, nó khiến cô phải huy động hết nghị lực để không liếc nhìn lại. Cô được coi là không biết anh ta là kẻ lăng nhăng, sẵn sàng ngủ với người phụ nữ lần đầu tiên gặp mặt. Hơn nữa, anh ta đã có gia đình, và đó là một tiêu chuẩn cô chia sẻ với người bạn cùng phòng bừa bãi của mình. Có thể Sylvia chỉ ngủ với những người độc thân nhằm kiếm được một ông chồng giàu có, nhưng Chloe tìm kiếm một cái khác cơ. Là cái gì, cô cũng chưa rõ. Cô chỉ biết là Bastien sẽ không có nó.

“Bảy giờ,” cô đồng ý, lòng thắc mắc không hiểu bọn họ ở trong tình trạng nào nếu uống rượu trước bữa tối hai tiếng đồng hồ. Nhưng đó không phải mối bận tâm của cô, kể cả những lời nhận xét ẩn ý không thật tâm của Bastien nữa. Thực ra anh ta không muốn cô – cô không phải gu của anh ta. Anh ta muốn những người mẫu chân dài với phong cách sành điệu và thái độ đi đến cùng trời cuối đất với đối tượng. Đến giờ này Chloe đã ấp ủ ý nghĩ đi đến cùng trời cuối đất của cô hàng bao năm nay rồi, và dù rằng cuộc sống ở Paris đã có tác dụng ít nhiều, song còn lâu mới cho ra cái sản phẩm cuối cùng.

Cô sẽ lạc trong cái mê cung phòng ốc này mất, cô thầm nghĩ, đi qua sảnh sau tấm lưng cứng nhắc của Marie. Phòng của cô ở mãi cuối một trong những dãy hành lang kia. Và đến lúc bước vào bên trong thì những lo âu của cô tan chảy. Nó là một căn phòng từ viện bảo tàng ra – một chiếc giường xinh đẹp trải ra lụa màu xanh lá cây, sàn lát đá cẩm thạch, một chiếc sofa sang trọng và cái bồn tắm lớn nhất cô từng thấy kể từ hồi rời nước Mỹ. Cô không nhìn thấy ti vi đâu, không có nó thật đúng là ngạc nhiên, nhưng cô chắc mình có thể tìm được thứ gì đó để đọc ở một nơi thế này. Có rất nhiều tờ báo nổi tiếng màu nhã nhặn đặt trên bàn ngoài hành lang. Cô luôn có thể chôm một tờ và chơi trò ô chữ. Trò ô chữ là một chủ đề ngôn ngữ yêu thích của cô, và chỉ cần hai ô chữ là có thể giữ cô bận rộn cả ngày. Cô chỉ cần nhớ đừng lấy báo của Ý và Đức là được.

Vào lúc đó cô chẳng muốn gì hơn là buông mình vào một thứ gì đó thật thoải mái và tận hưởng một giấc ngủ dài ngon lành. “Vali của tôi đâu?” cô hỏi.

“Nó được dỡ ra và mang vào trong kho rồi,” Marie nói trôi chảy. “Tôi tưởng Hakim đã bảo cô, nhưng họ đều thay đồ để ăn tối đấy. Tôi nghĩ cái áo ren màu bạc sẽ phù hợp.”

Nếu Sylvia đã chịu san sẻ cả cái áo ren bạc thì công việc này quả là rất quan trọng với cậu ta. Cậu ta chưa bao giờ để chiếc áo đặc biệt đó ra khỏi tầm mắt ngoại trừ những trường hợp khẩn cấp.

Nó cũng là cái bé nhất quá chật so với ngực và mông cô, nhưng Chloe sẽ không đánh liều cố đoán xem còn cái nào khác phù hợp với dịp này. Marie thì biết, và nếu bà ấy đủ tử tế để tình nguyện cung cấp thông tin thì Chloe sẽ tận dụng nó.

“Cảm ơn, Marie.” Trong phút chốc cô chợt thấy hốt hoảng, băn khoăn liệu mình có nên boa cho bà ấy không. Trong khi cô còn ngập ngừng thì Marie đã trên đường đi ra ngoài, rõ ràng chẳng trông mong bất cứ cái gì ở cô gái Mỹ vụng về này. Đến phút cuối bà quay đầu lại. “Khi nào cô muốn được gọi? Năm giờ? Năm rưỡi? Cô cần có đủ thời gian để chuẩn bị.”

Hẳn Marie cho rằng một công việc như thế là rất gian khổ. “Sáu giờ ba mươi là thoải mái cho tôi rồi,” cô hồ hởi nói.

Marie có một cái mũi dài, và bà ta nhìn xuống nó với sự pha trộn hoàn hảo của khinh thị và quan tâm. “Nếu cô cần sự giúp đỡ nào thì cô chỉ việc yêu cầu,” sau đấy một lúc bà cất tiếng. “Tôi có vài kinh nghiệm với bộ tóc giống như của cô.” Bà ta nói như thể nó là bó rơm dính phân vậy.

“Cảm ơn rất nhiều, Marie. Tôi nghĩ sẽ tự lo được thôi.”

Marie chỉ nhướng lông mày lên, một lần nữa đẩy những mối lo lắng của Chloe lên cực độ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.