Black Ice

Chương 3: Chương 3




Có kẻ đã mắc sai lầm lớn khi đưa cô gái đó vào hang cọp, Bastien nghĩ. Còn lâu cô ta mới đủ tố chất gián điệp lành nghề để ứng phó trong những tình huống căng thẳng. Chỉ cần vài giây anh đã biết ngay cô ta hiểu tất cả ngôn ngữ được nói trong căn phòng, hơn nữa có thể còn nhiều hơn, và cô ta không giỏi che dấu. Nếu anh chỉ mất vài khoảnh khắc, thì mấy người kia sẽ tốn nhiều thời gian hơn.

Vấn đề là, ai đã cử cô ta đến, và vì sao? Khả năng nguy hiểm nhất là cô ta đến để dò la danh tính của anh. Theo như anh biết thì anh chưa bị ai nghi ngờ, nhưng không bao giờ được coi đó là chuyện bất biến. Cái vai anh đang đóng là một kẻ háo sắc – đưa một phụ nữ trẻ khêu gợi vào một đám ô hợp là miếng mồi hoàn hảo, giống như thả chú nai tơ vào khu rừng nhiệt đới để nhử một con báo đói. Nếu anh nhào đến cô ta thì mới là diễn đúng vai của mình.

Cô ta lạc lõng một cách nguy hiểm. Cái vỏ tinh tế bề ngoài mỏng tang – chỉ một cái nhìn vào đôi mắt nâu của cô ta là anh có thể đọc được tất cả. Lo lắng, thậm chí ngượng nghịu, và một tia sáng không cần thiết của sức hấp dẫn xác thịt. Cô ta non nớt đến bất lực.

Nhưng mà, có thể cô ta giỏi hơn nhiều so với những gì cô ta biểu lộ. Thái độ ngập ngừng, hơi xấu hổ có thể chỉ là một phần của hành động, nhằm đánh lạc hướng anh.

Cô ta đến vì anh, hay vì người nào khác? Có phải Ủy ban đang kiểm tra biểu hiện của anh? Khả năng ấy lúc nào cũng có thể - anh đã không buồn che dấu sự thật là anh bất mãn niềm tin lắm rồi, chẳng quan tâm đến cái gì hết. Chết hay sống chẳng khác biệt là bao đối với anh, nhưng một khi đã làm việc cho Ủy ban thì họ sẽ không bao giờ để anh ra đi. Anh sẽ bị giết, và có lẽ sớm chứ chẳng muộn. Mademoiselle Underwood, với đôi mắt rụt rè và cái miệng mềm mại, có thể chính là người làm việc đó.

Và chỉ có một câu hỏi. Anh có để cho cô ta làm thế không?

Chắc là không. Anh chán nản, cạn kiệt, trống rỗng, nhưng anh không định lặng lẽ ra đi. Còn chưa.

Nhìn bề ngoài nhiệm vụ của anh thật đơn giản. Auguste Remarque đã bị nổ tan xác trong một vụ cài bom xe tháng trước, công việc của tổ chức chống khủng bố ngầm, rất ít người biết tới, được mang tên là Ủy ban. Nhưng thực tế thì Ủy ban chẳng có manh mối nào. Auguste Remarque là một thương nhân, không có động cơ nào khác ngoài lợi nhuận. Và ban lãnh đạo trong Ủy ban hiểu và phải chấp nhận chuyện đó. Tất cả những gì họ có thể làm là để mắt Remarque và những tay buôn vũ khí, nắm được ai đang vận chuyển cái gì đến nơi đâu và đưa ra những lựa chọn thực tiễn khi nào cần can thiệp vào. Một chuyến hàng súng máy sức hủy diệt lớn tới các nước kém phát triển nào đó ở Châu Phi có thể gây thiệt hại tính mạng của thường dân, nhưng phải cân nhắc đến chuyện thiệt hơn, và những quốc gia nghèo ấy rất ít được các siêu cường quốc ưu ái. Hay như sếp anh, ông Harry Thomason đáng kính, đã bảo anh như vậy.

Tất nhiên Bastien biết nguyên do. Những nước ấy không có dầu, và họ không có trọng lượng mấy đối với Ủy ban và bộ máy quyền lực của nó, những nhà ủng hộ tư nhân.

Công việc của Bastien là theo dõi những tay buôn vũ khí, đóng giả là một người trong bọn. Nhưng vụ ám sát Remarque đã thay đổi tất cả. Hakim, cánh tay phải của Remarque, đã sắp xếp buổi họp mặt này, và bọn họ đang trông chờ việc phân chia lại địa bàn và chọn ra một đầu tàu mới. Những con người này vốn chẳng có quan hệ tốt lành gì, nhưng tên cầm đầu mạng lưới phân phối vũ khí cũng là kẻ lo liệu những chi tiết lằng nhằng trong kinh doanh, để những người khác rảnh tay tập trung vào tìm kiếm và vận chuyển những vũ khí nguy hiểm nhất vừa được sáng chế.

Hakim vốn chỉ được phụ trách những chuyện vụn vặt, nhưng y lại hơi quá tham vọng. Y muốn chiếm địa vị của Remarque, bao gồm cả những khu vực sinh lời của hắn. Và ở đó mới lắm phức tạp. Trải qua mười năm thương thuyết, ám sát và mua chuộc, tên Auguste Remarque quá cố đã kiểm soát hầu hết đường dây vận chuyển vũ khí cho Trung Đông, một thị trường không đáy.

Những khu vực như Chile, Kosovo, Bắc Ireland và các giáo phái của Nhật Bản có thể thất thường về nhu cầu vũ khí, nhưng vùng Trung Đông thì không bao giờ đủ. Và kể từ khi Mỹ hăng hái can thiệp vào khu vực xung đột, hết lần này đến lần khác, với những động thái tham chiến hòng giành quyền kiểm soát, mọi việc chỉ có chuyển biến theo chiều tồi tệ hơn.

Những thành viên trong nhóm buôn vũ khí muốn một sự phân chia sòng phẳng từ miếng bánh béo bở ấy. Và Hakim đứng ra chủ trì.

Bastien thủng thẳng quan sát những diễn biến – anh có thể dành ra một hai ngày theo dõi và chờ đợi. Các thành viên trong nhóm lần lượt vỡ lẽ ra, từng người một, rằng Hakim là chủ mưu vụ ám sát Remarque, và chuyện đó không vừa ý cả đám. Trong mấy ngày tới đây sẽ có kẻ khử y, và nếu bọn họ thất bại thì sẽ tới lượt Bastien ra tay.

Kể ra việc thêu dệt lời đồn về sự phản bội của Hakim cũng dễ. Phản ứng khác nhau của những kẻ có liên quan chính thật đáng chú ý bởi vì, thực ra, Hakim không hề đứng sau cái chết của Remarque, cho dù y được hưởng lợi toàn bộ từ nó.

Một trong những thành viên của liên minh buôn lậu đã đứng sau vụ việc. Một kẻ hiện đang có mặt ở đây, hoặc còn chưa đến. Kẻ đó có lẽ đang mừng thầm vì có người khác thế mạng, nhưng cho đến giờ Ủy ban vẫn không thể xác định thủ phạm thực sự là ai. Theo xét đoán thông thường thì là Nam tước von Rutter. Bên dưới vẻ ngoài vui tính ông ta là một người lỗ mãng và nóng vội, và ông ta ưa dùng phương pháp vũ lực hơn hơn sử dụng mưu mẹo. Chưa kể đến đồng sự tương xứng của ông ta, cô vợ trẻ Monique.

Một nữ đồng nghiệp của Bastien đã đặt cược vào Mr. Otomi, một ông trùm già Yakuza kín tiếng (Yakuza là một trong những tổ chức tội phạm Nhật Bản lớn nhất thế giới), và Ricetti cũng là một khả năng lớn do mối quan hệ của y với Mafia. Và không thể không kể đến Madame Lambert.

Bất cứ ai trong bọn họ cũng có động cơ và năng lực, và nếu một người trong đó là kẻ đã hạ lệnh trừ khử thì Ủy ban sẽ không phải lo lắng.

Nhưng Bastien lại nghiêng về nhân vật cuối cùng trong nhóm người nho nhỏ của bọn họ còn đang trên đường đến. Christos Christopolous, nhìn bề ngoài chỉ là một người ít vai vế. Băng Hi Lạp lúc nào cũng trầm lắng, nhưng Bastien đã phải trả giá để không tin bất kỳ ai. Và trong mười một tháng sống dưới lốt Bastien Toussaint anh đã nhận ra Christos Christopolous mới là nguy hiểm nhất trong bọn. Gã là người có khả năng nhất trong việc dàn xếp cho Remarque bị giết bởi bom xe, cùng với vợ, con gái và ba đứa cháu nhỏ của ông ta.

Thomason tin lời anh và đã giao nhiệm vụ. Hakim phải chết – bất kể kẻ chịu trách nhiệm là ai, vụ Remarque không thể xong xuôi mà thiếu đi trợ lí của ông ta.

Và nếu Christos được chọn đứng đầu liên minh, thì gã cũng phải chết. Những kẻ khác còn có thể xử trí được – tên Hi Lạp thì không.

Có thể Christos sẽ không được chọn, và Bastien một lần nữa sẽ lại biến mất vào hư vô dưới một cái tên khác, một quốc tịch khác, một nhiệm vụ khác và có khi là một lục địa khác. Chuyện đó chẳng thành vấn đề - tất cả đều từa tựa như nhau, kẻ tốt người xấu cứ hoán đổi liên tục.

Có một điều chắc chắn, anh sẽ không thể làm được chuyện quái gì hết nếu cô nàng bé nhỏ mới xuất hiện kia găm một lưỡi dao vào giữa những dẻ sườn của anh.

Anh không có ảo tưởng là chỉ có một mình mình ở đây. Tên tình nhân đồng giới trẻ tuổi của Signor Ricetti tên là Jensen, một mật vụ người Anh vẫn gạt vợ rằng gã phải đi lại nhiều do công việc đại diện cho hãng kinh doanh dược phẩm.

Bastien đã học được rằng không nên tin vào ai, bao gồm cả đồng nghiệp của anh. Lúc nào cũng có khả năng Thomason ra quyết định anh không còn giá trị sử dụng nữa. Jensen có thể trừ khử anh nếu gã nhận được lệnh, nhưng gã có cơ hội thành công lớn hơn cô gái. Bất cứ ai cũng thành công hơn. Nếu bọn họ muốn loại bỏ anh họ cần người hiểu chuyện hơn một chút.

Một ai đó lão luyện hơn Mademoiselle Underwood xinh xắn.

Cô ta đến đây vì anh hoặc một người nào khác trong nhóm. Có thể chỉ là thu thập thông tin, có thể để loại bỏ một nhân vật thừa. Anh chỉ việc nói đôi điều với Hakim và cô ta sẽ thành người bị bọn chúng loại bỏ. Ngay cả khi chính Hakim đã thuê cô ta đi nữa, cô ta sẽ bị xóa sổ gọn ghẽ và hiệu quả.

Anh chưa sẵn sàng làm chuyện đó, dù đấy là cách an toàn nhất. Anh không dấn thân vào vụ buôn bán này vì miếng mồi nhử an toàn, và Mademoiselle có thể còn nhiều giá trị khi vẫn sống hơn là chết. Anh sẽ tìm ra ai cử cô ta đến đây và tại sao, và càng sớm phát hiện ra càng có lợi. Lên kế hoạch cẩn thận là quan trọng, nhưng chần chừ là tai họa. Anh sẽ tìm ra thứ cần tìm, rồi rót một lời vào tai Hakim. Thật ái ngại khi làm tiêu tan một cuộc đời non trẻ đầy hứa hẹn, nhưng đáng lẽ cô ta phải biết những nguy hiểm khi gia nhập nghề này. Và anh thì từ lâu đã chẳng còn chút đa cảm rơi rớt nào.

Anh chỉ ước sao anh biết lí do cô ta ở đây.

Chloe cảm thấy trong người váng vất. Cô ngủ lịm đi trong hai tiếng đồng hồ, cuộn tròn dưới lớp khăn phủ giường bằng lụa mỏng. Cô tắm trong cái bồn tắm ấm áp thơm mùi nước hoa Chanel; cô mặc quần áo của Sylvia và trang điểm bằng mĩ phẩm của Sylvia. Còn vài phút nữa mới tới bảy giờ, và cô chỉ còn phải xỏ chân vào đôi giày cao kì cục và lướt xuống dưới nhà như một nhân vật thanh lịch cô muốn chứng tỏ.

Mấy thứ đồ lót bắt đầu có cảm giác quá tải. Chloe thường mặc chất liệu cotton trơn màu trắng. Cô cũng mê đăng ten và lụa và những màu sẫm nổi bật, nhưng ví tiền của cô không kham nổi, thế nên đành dành khoản chi tiêu quần áo cho những thứ đập vào mắt bên ngoài.

Sylvia bỏ ra rất nhiều thời giờ cho đồ lót, hiếm cái nào một màu, và những ngăn tủ đựng áo bó chẽn, quần lót, áo ngực và quần tất của cậu ta là muôn hồng nghìn tía, tất cả làm mãn nhãn của cả người mặc lẫn khán giả của cậu ta. Hiện thời Chloe không dự tính kiếm khán giả, không phải ở đây, không phải lúc này. Cái người tên Bastien có thể hấp dẫn thật đấy, nhưng Chloe không có ý đồ nào với đàn ông có gia đình, phóng đãng, đúng hơn là không hứng thú với bất cứ ai đến khi nào cô quay về Paris. Công việc này chỉ được là một miếng bánh ngon, là mấy ngày nhàn nhã ở vùng quê phiên dịch những thuật ngữ kinh doanh buồn tẻ.

Vậy tại sao cô cứ cảm thấy bức bối như vậy?

Có lẽ chỉ vì Mr. Toussaint, với đôi mắt ỡm ờ và giọng nói thong thả gợi tình của anh ta. Hoặc có lẽ vì thái độ ngờ vực phức tạp của những người khách – hẳn bọn họ có những vướng mắc cực kỳ hệ trọng đến nỗi trở nên hoang tưởng. Dù theo kinh nghiệm của Chloe thì hầu hết mọi người đều nghĩ những mối lo của mình mới mang tầm cỡ sinh tử. Chắc là họ đang nắm giữ công thức mới cho một loại vải. Những mẫu thiết kế giày cho mùa tới, công thức chế biến một loại bơ ít béo.

Cái đó không quan trọng. Cô sẽ ở yên trong một góc khuất, khi nào được gọi thì ra dịch, hi vọng sẽ không có ai nói bất cứ điều gì đáng xấu hổ bằng thứ ngôn ngữ mà người ta cho rằng cô không biết. Cho dù nó sẽ có tác dụng nếu như cô có quần áo của mình ở đây – quần áo của Sylvia không được làm ra để bị chìm lấp.

Có thể cô chỉ cần viện ra một cơn đau đầu, trốn về giường và đối phó với mọi chuyện vào ngày hôm sau. Theo những gì cô biết cô không phải làm việc hai tư trên hai tư trong tuần, và tối nay được coi là một dịp xã giao. Họ sẽ không cần đến cô, và cô không cần ở quanh những người uống ngà ngà để rồi cư xử hớ hênh hơn cả thái độ bọn họ chiều hôm nay.

Nhưng mà, có thể sẽ không phải là một ý tồi khi khám phá ra lí do cho sự hoang tưởng của họ. Nếu cô không thích cái đáp án cô có thể đơn giản tuyên bố là cô phải trở về nhà. Monsieur Hakim chẳng đã khẳng định sự có mặt của cô là không cần thiết còn gì, và cô mong là họ loay hoay mãi rồi cũng hiểu nhau mà không cần đến ngôn ngữ thông thường. Cuối cùng, sự bình yên trong tâm hồn cô còn quan trọng hơn mức thu nhập hậu hĩnh hàng ngày.

Nhưng bảy trăm euro có thể xoa dịu một chút khó chịu về tinh thần, và cô hiếm khi là kẻ nhát gan. Cô sẽ xuống dưới nhà, mỉm cười quyến rũ, uống một ít rượu – vừa đủ để không luống cuống - và giữ khoảng cách với Bastien Toussaint. Anh ta khiến cô mất bình tĩnh, vừa bởi đôi mắt đen không dò đọc được vừa bởi sự hứng thú giả tạo của anh ta với cô. Vì lí do nào đấy mà cô không tin được nó. Cô không phải một phụ nữ thiếu sức hút, nhưng cô chắc chắn không thuộc giới của anh ta – anh ta là tuýp người dành cho các siêu mẫu và con gái của những nhà triệu phú.

Nó chẳng có tác dụng bởi khi cô mở cửa thì anh ta đã đứng đợi sẵn ở đấy.

Anh ta liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay mỏng mảnh. “Một người phụ nữ đẹp đúng giờ,” anh ta nói bằng tiếng Pháp. “Thật thú vị.”

Cô ngập ngừng, không biết nên nói gì. Mặt khác, cái dấu mỉa mai trong giọng anh ta không thể nhầm lẫn được, và Chloe biết rằng cô chỉ hấp dẫn vừa đủ, còn đẹp là một từ quá xa xỉ, ngay cả với sự hỗ trợ của tủ quần áo của Sylvia. Nhưng tranh cãi với anh ta chỉ làm cho cô trông bẽn lẽn, và ngoài ra, cô không muốn dành bất cứ khoảng thời gian không cần thiết nào trong cái hành lang hun hút mờ ảo với anh ta.

Anh ta đang tựa vào khung cửa sổ đối diện cửa phòng cô, và những khu vườn ngay hàng thẳng lối trải dài phía xa, được thắp sáng một cách đáng ngạc nhiên vào giờ đó trong đêm. Anh ta đang hút thuốc, đợi cô, nhưng anh ta đẩy người khỏi khung cửa và tiến tới chỗ cô.

Cô cứ ngỡ mình đã quen với phong cách ga lăng của một số đàn ông Pháp rồi cơ. Trong một thoáng cô bị choáng ngợp bởi thân hình anh ta, rồi thầm vả cho mình một cái. “Anh đang đợi tôi sao?” cô mở lời hỏi, đóng cửa lại sau lưng trong khi thực sự chẳng muốn gì hơn là chui vào phòng khóa trái cửa lại.

“Tất nhiên rồi. Tôi đi cùng hành lang với cô, ở bên tay trái. Chỉ có hai chúng ta ở phía chái nhà này, và tôi biết đường đi lối rẽ như thế nào. Tôi muốn đảm bảo là cô không lỡ bước đi vào nơi không nên vào.

Lại nữa rồi, có điều gì đó không ổn đâu đây. Có lẽ cô mới là kẻ bị hoang tưởng, chẳng phải những người khách của Hakim.

“Tôi có giác quan định hướng khá tốt.” Một lời nói dối trắng trợn – dù có cầm bản đồ chi tiết trên tay cô vẫn rẽ nhầm hướng như thường, nhưng anh ta sẽ không biết chuyện đó.

“Cô sống ở Pháp đủ lâu chắc cũng biết đàn ông Pháp thích nghĩ rằng mình thật ga lăng và hấp dẫn. Nó cũng nhiễm vào tôi mất rồi – cô sẽ thấy tôi che chở cho cô vào những lúc cô ít ngờ tới nhất, mời cô một tách cà phê hay điếu thuốc chẳng hạn.”

“Tôi không hút thuốc.” Cuộc đối thoại càng lúc càng làm cô bớt thoải mái. Bối rối bởi sự thật là mỗi lúc nhìn vào anh ta, đôi mắt đen tăm tối, thân hình mảnh dẻ phong nhã, lại càng khiến cô đi ngược lại sự thờ ơ. Tại sao cô phải bị thu hút bởi một con người quá…lệch lạc như vậy? “Và làm sao anh biết tôi sống ở Pháp đã lâu?”

“Trọng âm của cô. Không một ai nói tốt như vậy nếu như không sống ở đây ít nhất là một năm.”

“Thực ra là hai năm.”

Một biểu hiện mờ nhạt nhất của nụ cười. “Cô thấy chưa? Tôi có trực giác với những chuyện như thế mà.”

“Tôi không cần ai tỏ ra ga lăng và quyến rũ,” cô nói, vẫn cảm thấy khó chịu. Không chỉ vì anh ta trông ổn, mà mùi hương đàn ông của anh ta cũng ổn nốt. Một thứ mùi phảng phất, thơm mát, ẩn dưới mùi khói thuốc vương vấn. “Tôi ở đây để làm việc.”

“Đúng vậy,” anh ta lẩm bẩm. “Như thế không có nghĩa cô không thể giải trí trong lúc làm việc.”

Anh ta đang làm cô cực kỳ bồn chồn. Lúc này họ đang đi dọc hành lang, qua những khoảng sáng tối đan xen.

Cô đã quen với nghệ thuật tán tỉnh của cựu lục địa thường không có gì khác ngoài một sự phô diễn quá đà. Và cô biết người đàn ông này là một kẻ lăng nhăng – chính miệng anh ta nói vậy bằng ngôn ngữ mà cô được coi như không biết. Anh ta cư xử thế này cũng là chuyện bình thường.

Đáng tiếc là cô không muốn tham gia trò chơi, không phải với anh ta. Anh ta không phải kiểu người để tán tỉnh và rồi khiêu vũ suốt đêm, bất chấp sự quyến rũ lão luyện. Cô không thể xóa đi cái ý nghĩ rằng anh ta là một người khác hẳn.

“Monsieur Toussaint…”

“Bastien,” anh ta nói. “Và tôi sẽ gọi cô là Chloe. Tôi chưa quen biết một phụ nữ tên Chloe bao giờ. Tôi thấy nó thật đáng yêu.” Giọng anh ta trượt qua cô như một sự ve vuốt mượt mà.

“Bastien,” cô đành đầu hàng. “Tôi thực không nghĩ đó là ý kiến hay.”

“Cô đã gắn bó với người khác rồi sao? Chuyện đó đâu có gây ra khác biệt gì. Những gì xảy ra ở đây chỉ giới hạn ở đây, và không có lí do nào để chúng ta không thể tìm niềm vui cho riêng mình.”

Cô không chắc mình sẽ phản ứng sao nếu anh ta là một người khác. Cô biết cách gỡ mình ra khỏi những tình huống không mong muốn, cho dù chúng không xuất hiện nhiều như cô trông đợi. Sự thật không may là, cô vừa bị cuốn hút vừa thấy sợ anh ta. Anh ta đang nói dối cô, và cô không biết tại sao.

Cô dừng lại. Họ đã đến nơi đông đúc hơn của phần lâu đài đã được sửa chữa, và cô có thể nghe thấy những giọng nói, một hợp âm của tiếng Anh và Pháp, từ phía bên kia những cánh cửa đôi. Cô mở miệng, không chắc nên nói gì, kiểu tranh cãi nào cô có thể theo kịp, thì anh ta lên tiếng.

“Cô có biết là tôi bị lôi cuốn mãnh liệt trước cô không,” anh ta nói. “Tôi không nhớ đã khi nào mình bị bỏ bùa như thế chưa.” Và trước khi cô kịp nhận ra ý định của anh ta thì anh ta đã đặt hai tay lên người cô, đẩy cô dựa sát vào tường, và bắt đầu hôn cô.

Anh ta hôn rất giỏi, cô ngạc nhiên nghĩ, cố không phản ứng. Hai bàn tay anh ta vuốt ve cô, miệng anh ta là lời thì thầm mỏng manh nhất trên môi cô, và không nghĩ ngợi gì cô nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn của anh ta quét qua hai gò má, mi mắt, rồi lại trượt xuống miệng cô trở lại, nấn ná nhẹ nhàng, rồi tiếp tục di chuyển xuống một bên cổ cô.

Cô không biết phải làm gì với đôi tay mình. Cô phải giơ lên và đẩy anh ta ra, nhưng cô thực lòng không muốn thế. Những nụ hôn dịu dàng, mơn man của anh ta chỉ làm cô muốn thêm, và vì đây chắc chắn là lần duy nhất cô để cho anh ta hôn nên cô phải trải nghiệm nó triệt để.

Thế nên khi hai tay anh ta di chuyển từ eo lên ôm lấy khuôn mặt cô, và khi anh ta áp miệng vào miệng cô, lần này mạnh mẽ hơn, thì cô mở miệng ra cho anh ta, tự nhủ rằng nếm thử một chút quả cấm cũng không sao. Xét cho cùng đây là nước Pháp mà. Vive I 'amour! (Ái tình là muôn năm)

Nhưng khi cô vừa định để mình chìm vào khoái cảm của nó, thì tiếng chuông cảnh tỉnh hiểm ác khẽ rung lên ngăn cô lại. Anh ta, anh ta quá thành thạo. Anh ta biết phải hôn như thế nào, biết cách sử dụng môi, lưỡi, hai bàn tay, và chỉ cần cô ngốc thêm chút nữa cô sẽ bị cơn sóng khao khát cuốn phăng đi.

Nhưng có điều gì đó không đúng. Nó là một màn biểu diễn mà cô có thể nhìn thấu qua. Tất cả hành động của anh ta đều được thực hiện chuẩn xác, tất cả lời nói đều phù hợp, nhưng một phần trong anh ta đang đứng lùi ra sau, bình thản quan sát phản ứng của cô.

Hai bàn tay cô, chúng sắp sửa ôm lấy vai anh ta, thì thay vào đó lại đẩy anh ta ra. Cô sử dụng nhiều sức lực hơn cần thiết – anh ta không làm gì để ép buộc cô, chỉ đơn giản lùi lại, một vẻ thích thú khẽ lướt qua mặt.

“Không à?” anh ta nói. “Có lẽ tôi đã hiểu sai tình huống. Tôi bị hút vào cô không cưỡng lại được, và tôi cứ nghĩ cảm xúc ấy có ở cả hai phía.”

“Monsieur Toussaint, anh là một người đàn ông hấp dẫn. Nhưng anh đang chơi một trò chơi nào đó với tôi, và tôi không thích nó.”

“Trò chơi?”

“Tôi không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng tôi không tin anh lại bộc phát niềm say mê đột ngột không thể kìm chế đối với tôi.” Sylvia vẫn hay phê bình cô vì quá trực tính, nhưng cô mặc kệ. Bất cứ cái gì để lật tẩy những lời dối trá êm tai ngọt ngào của tên đàn ông đang đứng sát cô đây.

“Vậy tôi sẽ phải thể hiện nhiệt tình hơn để thuyết phục cô mới được,” anh ta nói, một lần nữa vươn tay tới cô.

Và cô đúng là ngu ngốc, có lẽ cô đã để yên cho anh ta làm thế rồi, nếu như cánh cửa vào phòng khách không bật mở và Monsieur Hakim không xuất hiện, trừng mắt nhìn.

Bastien lùi lại, không có vẻ gì vội vã, và nét mặt Hakim càng xầm xì hơn. “Chúng tôi đang băn khoăn không biết cô ở đâu, Mademoiselle Underwood. Đã bảy rưỡi rồi.”

“Tôi gặp khó khăn trong lúc tìm đường đến đây. Monsieur Toussaint đã tốt bụng chỉ dẫn cho tôi.”

“Tôi biết chắc anh ta sẽ làm thế,” Hakim làu bàu. “Nam tước đang đợi anh, Bastien. Và cẩn thận đấy – chúng ta còn có việc phải làm.”

“Bien sûr,” (Tất nhiên rồi) anh ta nói, nhá lên một nụ cười châm biếm về phía cô khi đi qua mặt Hakim.

Chloe dợm bước định đi theo, nhưng Hakim đặt một bàn tay mạnh mẽ lên cánh tay cô, giữ cô lại, “cô cần được cảnh báo về Bastien,” ông ta nói.

“Tôi không cần cảnh báo, tôi biết rõ tuýp người như ông ấy.” Không đúng, cô nghĩ. Anh ta đang cố thuyết phục cô anh ta là loại người đó – sành điệu, quyến rũ, lăng nhăng và hoàn toàn thiếu đạo đức. Và anh ta chính là loại người đó – cô không nghi ngờ gì. Có điều còn một cái gì đó khác nữa, một cái gì đó đen tối hơn bên trong, và cô không thể phân tích xem đó là gì.

Hakim gật đầu, dù rõ ràng còn ngờ vực. “Cô còn rất trẻ, Mademoiselle Underwood. Tôi cảm thấy tôi như bậc cha chú của cô, và tôi không muốn thấy bất cứ chuyện gì không may xảy đến với cô.”

Tất nhiên chất giọng Anh quá trang trọng của ông ta mới khiến nó mang tính chất đe dọa. Thật sự không có nguy hiểm nào. Nhưng một cơn rùng mình bất an lướt dọc sống lưng cô, và cô tự hỏi liệu cô có phạm một sai lầm thực sự khi thế chỗ Sylvia. Sự phiêu lưu, xa hoa và tiền bạc tất cả đều rất đẹp đẽ, nhưng không đến mức phải trả cái giá quá đắt. Và nhớ lại cảm giác về miệng Bastien Toussaint trên miệng cô, cô sợ rằng mình đã dấn thân vào rắc rối lớn rồi.

Bởi vì cô muốn tìm hiểu xem sẽ như thế nào nếu anh ta hôn cô thực sự. Không phải màn trình diễn để làm cô choáng váng. Mà là một ham muốn ở cả phía anh ta và cô.

Và cô hẳn là điên mất rồi, cô nghĩ, đi qua Hakim để vào thư viện, đúng lúc trông thấy Bastien đang truyện trò thân mật với một trong hai người phụ nữ cô gặp lúc trước. Vợ ngài nam tước, người dường như quá cởi mở với một người khác không phải chồng mình, với bàn tay được chăm chút nõn nà đặt lên ống tay áo Armani của người đàn ông, gương mặt trang điểm hoàn hảo ngước lên anh ta. Chloe nhận một ly sherry từ người phục vụ và đi tới ngồi ở gần những cánh cửa mở, nhìn ra ngoài khu vườn được thắp sáng trưng, cách xa Bastien và người sóng đôi dễ bảo của anh ta. Mớ ngôn ngữ lộn xộn ban đầu tưởng chừng không giải mã nổi, và cô không muốn nghe. Nó giống như đang nghe lén vậy, và cô đã phát mệt với những gì cô nghe lén được chiều nay.

Nhưng rồi cô nhận ra họ đang nói chuyện lịch sự chỉ bằng tiếng Anh và Pháp, và bất cứ điều gì cô nghe thấy đều chẳng có gì bí mật, và cô nhẹ người tựa vào lưng ghế. Trí tưởng tượng luôn luôn là tật xấu khó bỏ của cô, và cô đang tưởng tượng ra âm mưu ở khắp mọi nơi. Có thể có nguy hiểm gì ở một nhóm thương gia học thức cao như vậy chứ?

Cô ngẩng lên và thấy Bastien cùng người phụ nữ đang lướt ra ngoài, chìm khuất trong những khoảng tối. Và nỗ lực duy lí trí của cô biến mất ngay tắp lự. Nhìn anh ta đi ra đã đủ khó khăn rồi, thế mà đến phút cuối cùng anh ta còn dừng lại nhìn thẳng vào mắt cô, và anh ta tặng cô một cái nhún vai nhẹ rầu rĩ.

“Miss Underwood,” ngài nam tước già ngồi xuống cạnh cô, hơi thở nặng nhọc. “Có vẻ như chúng ta bị cho ra rìa rồi. Tại sao một tạo vật xinh xắn như cô lại muốn bỏ ra mấy ngày mắc kẹt với lũ tư bản già phiền nhiễu như chúng tôi? Chắc chắn là cô có nhiều chuyện hay ho hơn để làm ở Paris? Có chàng trai trẻ nào đang đợi cô không?”

Cô mỉm cười với ông ta, tha thiết muốn quên đi cặp đôi vừa khuất dạng. “Không có chàng trai nào cả, monsieur. Cuộc sống của tôi rất lặng lẽ.”

“Tôi không tin!” ông ta nói. “Cô trẻ trung xinh đẹp thế cơ mà? Chuyện gì xảy ra với đàn ông con trai thời nay vậy, để một người như cô tự do bay nhảy? Giá tôi trẻ hơn bốn mươi tuổi tôi sẽ theo đuổi cô liền.”

Cô thẳng người lên tham gia trò đùa. “Chắc chắn không cần tới bốn mươi đâu ạ!” cô vui vẻ nói.

“Tôi hơn vợ mình ba mươi tuổi, và thế đã là hơi quá mức rồi. Đấy là lí do tại sao tôi dành cho cô ấy rất nhiều khoảng trống để tìm niềm vui cho bản thân.”

Chloe chớp mắt. “Ngài thật là rộng lượng.”

“Hơn nữa, cô ấy và Bastien có thể làm gì được ngoài hàng hiên với bao nhiêu người lảng vảng quanh đấy? Một sự âu yếm lả lơi, một hoặc hai nụ hôn? Đến cuối cùng chỉ mài sắc thêm lòng thèm muốn thôi?”

“Xin lỗi ngài nói gì cơ?”

“Tôi đã thấy cô nhìn họ. Bastien thì ổn đối với kiểu người như vợ tôi, người biết quy luật cuộc chơi và không trông chờ gì khác ngoài sự thỏa mãn nhất thời. Anh ta không dành cho người ngây thơ như cô đâu.”

Ông ta là người thứ hai cảnh báo cô trong mười phút vừa qua. Họ nên biết là cô không cần sự cảnh báo – hàng rào phòng vệ của cô dựng lên lập tức. “Tôi ở đây để làm phiên dịch, monsieur,” cô nói rành rọt. “Không phải để sa vào những quan hệ nguy hiểm.”

“Tôi hi vọng cô không coi tôi là một trong những mối quan hệ nguy hiểm ấy,” ông ta nói. “Mà có lẽ đúng như thế thật. Chẳng còn ai xem tôi là thập phần nguy hiểm nữa.” Giọng ông ta phiền muộn.

“Tôi chắc chắn chính ngài mới cực kỳ nguy hiểm,” cô nói bằng giọng động viên.

Nụ cười của ông ta gần như hạnh phúc. “Cô biết không, con gái, có thể là cô đúng đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.