Vậy là đã rõ, Bastien nghĩ, chậm rãi lướt những ngón tay trên bầu ngực căng đầy của Monique. Cô gái không đến vì anh. Nếu có, Mademoselle Underwood sẽ không quá hấp tấp đẩy vội anh ra như thế. Đến một tên gián điệp xoàng cũng biết ngủ với kẻ thù là cách hữu hiệu nhất để lấy được thông tin cần biết. Và hầu hết đàn ông đều dễ bị tấn công nhất khi đang làm tình.
Anh không thuộc số hầu hết. Trong các mạch máu của anh, trong vật đàn ông của anh là nước đá, và ngay cả đang ở giữa cơn cực khoái anh vẫn là một kẻ nguy hiểm. Chloe không biết điều đó – cô ta thiếu trình độ đến mức tự tố giác khả năng ngôn ngữ của mình trong vài phút từ lúc đến đây, và cô ta sẽ đớp ngay miếng mồi anh đung đưa trước mặt cô ta nếu như anh quả thực là mục tiêu của cô nàng.
Thế nghĩa là cô ta theo đuổi một mục tiêu khác. Thường thì chuyện đó chẳng liên quan đến anh – anh có công việc phải làm và dù kẻ cô ta theo dõi là ai cũng phải tự đi mà lo lấy thân.
Nhưng toàn bộ sự vụ này đã vận hành trôi chảy trong nhiều tháng qua, và anh sẽ không để cho một kẻ mới gia nhập không được mong đợi phá hủy tất cả những thứ anh đã làm việc vất vả mới đạt được.
Anh trượt tay vào trong chiếc áo lụa của Monique. Cô ta không mặc áo lót, và cô ta đã nóng rực cho anh, như mọi lần. Ông chồng cô ta thì già và dễ tính, chừng nào cô ta còn cho lão biết tỉ mỉ chi tiết những cuộc phiêu lưu của mình, và anh cho rằng ông già đó còn tận mắt bắt gặp bọn họ một đôi lần. Nó chẳng làm anh thích thú cũng như phiền hà. Anh có thể trình diễn không khán giả cũng được mà có cũng chả sao, và cuối cùng bạn tình của anh không mang tính quan trọng nếu họ chỉ là công cụ sử dụng.
Về điểm đó Monique không có giá trị đặc biệt nào. Anh đã thu được tất cả những gì cần thiết từ cô ta vào lần gặp gỡ cuối cùng của họ, nhưng không nên để mất hứng thú nhanh chóng quá. Cô ta sẽ bớt gây phiền hơn nếu anh lật váy cô ta lên và đẩy cô ta vào bức tường đá mát lạnh của lâu đài, trong bóng tối.
Tất nhiên họ sẽ bị trông thấy. Bởi các camera an ninh, bởi những nhân viên bảo vệ có vũ trang đang đi tuần tra với sự nghiêm túc không chê vào đâu được. Hakim có thể đã ghi hình bọn họ, và cung cấp một bản sao cho ông già, cũng như bất cứ ai với mức giá chấp nhận được.
Anh luồn tay vào giữa hai chân cô ta và cô ta rên lên trong miệng anh. Cô ta cũng chẳng mặc quần lót nốt, lấy danh dự mà nói, anh chẳng có gì ngạc nhiên. Cô ta đang dò dẫm khóa quần anh, anh biết cô ta mong chờ anh cứng lên. Anh đã như thế, bằng cách nghĩ tới ánh nhìn trên mặt cô ta khi cô ta lên đỉnh, và anh với tới cửa lều của mình bằng tay kia, sẵn sàng giúp đỡ cô ta, thì anh nhận ra gương mặt cô ta không phải là gương mặt anh đang hình dung. Mà lại là Miss Chloe lơ ngơ.
Và đột nhiên anh mất hứng. Thay vì kéo khóa quần xuống anh lại nhấc tay cô ta ra, và dùng bàn tay còn lại đưa cô ta lên đỉnh, ngay lập tức, dữ tợn đến nỗi cô ta thét lên còn cơ thể thì căng cứng.
Không phải ý hay. Anh đặt tay lên miệng cô ta và cô ta cắn vào nó, hết sức bình sinh. Monique thích những trò chơi và thú vui cảm giác mạnh, và anh biết cô ta đang cố lấy được máu anh.
Anh chặn đứng chuyện đó lại, và tiếng thút thít vẳng đến từ sâu trong họng cô ta nghe như con hổ cái vừa bị nhảy giống. Monique giống như loài mèo – tàn nhẫn, vô luân lý, trơ trơ trước sự đau đớn thông thường. Một đối thủ hợp cạ với anh.
Nhưng anh không thấy thích thú. Anh giật ra, thả tà váy trùm xuống quanh đôi chân hoàn hảo của cô ta, và cô ta dựa lưng vào bức tường đá, miệng há ra, thở hổn hển, mắt đờ đẫn vì thỏa mãn. Miệng cô ta dính máu, ả khốn. Anh nên chú ý hơn mới phải.
“Thật là…thú vị,” cô ta nói, giọng là tiếng rừ rừ khàn khàn. “Nhưng chúng ta mới chỉ bắt đầu.”
“Chúng ta kết thúc rồi,” anh nói, và tự lấy làm lạ. Anh đã định đánh lừa cô ta. Suy cho cùng, lần cuối cùng anh quan hệ với cô ta là hơn bốn tháng trước, và một chút tình dục tiêu khiển sẽ chỉ mài sắc giác quan của anh hơn mà thôi.
Nhưng anh không muốn cô ta, và chẳng thu được lợi lộc gì khi có được cô ta cả. Còn quá nhiều câu hỏi không đáp án về người phụ nữ dễ kích động mới đến chiều nay và nhìn anh như thể anh là món kem brfile’e và đông cứng người khi anh chạm vào cô.
“Ý anh là sao?” Monique hỏi.
Anh cúi người hôn đôi môi đầy đặn đỏ mọng của cô ta, lấy lại luôn chỗ máu của mình. “Hai ta đã có khoảng thời gian tươi đẹp, em và anh, nhưng em không nghĩ đã quá hạn để tìm bạn chơi mới rồi sao? Chồng em hẳn đã mệt vì phải nghe mãi về anh rồi. Lần tới hãy chọn một phụ nữ thử xem.”
Đúng như anh nghĩ, cô ta không bị xúc phạm. Cô ta nở nụ cười loài mèo của mình. “Chúng ta có thể mời Miss Underwood tham gia cùng. Nó có thể tăng sự thú vị lên rất nhiều đấy.”
Anh che giấu sự bực bội rất tốt. “Cô ta không phải gu của anh.”
“Và hình như em cũng thế. Không đời nào.” Cô ta nhún vai. “Tệ thật, nhưng anh nói phải, chồng em bắt đầu thấy chán rồi. Lão ấy chỉ thích khi đàn ông làm em đau thôi, và anh thì đặc biệt không rơi vào kiểu ấy.”
“Có lẽ để lần sau,” anh nói nhẹ nhàng, cảm thấy một thoáng khao khát muốn siết cổ cô ta. Đó là một cái cổ xinh xắn, đeo đầy kim cương.
“Có lẽ là không,” cô ta nói, đi qua mặt anh, quay bước trở lại gian phòng khách mà không liếc nhìn lại.
Anh đốt một điếu thuốc, nhả khói lên trời, xua cô ta đi và quay lại với những chuyện quan trọng hơn. Ai đã thuê Chloe Underwood, và ai là người cô đang dõi theo.
Và cái tên ấy thật kì cục. Cô ta có thể gọi mình là Mary Poppins cũng được. Cái tên đủ hay đối với vỏ bọc của cô, nhưng cô ta nên lấy một cái tên nào bớt trinh nguyên hơn một chút.
Tổ chức của anh có thể cử cô đến, nhưng anh nghi ngờ chuyện đó. Bất cứ ai đơn thuần như cô cũng sẽ bị loại bỏ từ đời nào rồi. Và cô lần theo ai được nhỉ? Mr. Otomi, Ricetti hay Madame Lambert? Hay là chính Hakim?
Có điều chắc chắn là – cô ta không đến từ thành phần nguy hiểm nhất của một nhánh nhỏ êm ấm. Christos Christopolous không thuê ai ngoài người giỏi nhất, và gã ít khi dùng phụ nữ trong bất cứ khả năng nào.
Anh tự hỏi người phiên dịch ban đầu giờ ở đâu, có thể trong một ngõ hẻm nào đó với cổ họng bị cắt. Chỉ vì Miss Chloe không phải một chuyên gia phổ thông không có nghĩa cô ta không thể hoàn thành việc hạ thủ người giỏi nhất trong bọn. Đôi tay bé nhỏ mảnh mai của cô có thể giết người hiệu quả như nắm đấm của Hakim vậy.
Và tại sao anh cứ nghĩ mãi tới cô ta làm gì, khi cô đã chứng tỏ rõ ràng việc của cô không liên quan đến anh. Chỉ cần một câu nói vào tai Hakim là cô ta sẽ ra đi, và anh có thể tập trung vào công việc của mình.
Thế nhưng, anh mệt mỏi với công việc. Mệt mỏi với quá nhiều dối trá đến mức anh đã quên sự thật ra sao, quá nhiều cái tên và sự trá hình đến mức anh đã quên anh thực ra là ai. Quá nhiều năm tháng khiến anh không còn biết ai là người tốt ai là kẻ xấu. Và tệ hơn cả, anh chẳng bận tâm.
Vì lí do nào đó Chloe đã kích thích trí tò mò của anh. Khiến cho mọi việc thú vị hơn một chút. Thật đáng tiếc nếu loại bỏ cô quá sớm. Công việc này không phải một thử thách đặc biệt – vỏ bọc của anh đã được chấp nhận từ lâu, và Hakim không tỏ ra là một rắc rối lớn. Cho đến khi Christos chường mặt ra anh có thể tự thưởng cho mình chút tiêu khiển. Và nếu cô trở thành vật ngáng đường anh có thể vứt bỏ cô dễ dàng như Ha kim vậy. Còn nhanh chóng và nhân từ hơn. Hakim thích nhìn nạn nhân của y chịu đựng đau đớn.
Anh có thể quan sát và chờ đợi. Anh có một bản năng mách bảo lúc nào nên hành động. Và tại thời điểm này anh chỉ cần chờ cơ hội của mình. Cho đến khi Chloe Underwood mắc phải sai lầm tai hại cuối cùng.
Cô đã phạm sai lầm tai hại, Chloe nghĩ khi đặt ly rượu trở lại bàn. Cô không bao giờ nên uống quá nhiều với cái dạ dày trống rỗng, trong khi cần giữ tỉnh táo. Trong suốt bữa tối kéo dài nhàn nhã thì theo kịp diễn biến mọi chuyện là vấn đề khá đơn giản. Buổi trò chuyện thuần chất xã giao, và cô không được yêu cầu dịch ngoài một vài câu. Đó là điều tốt, từ đó ly của cô cứ được rót đầy mỗi khi uống xong, đến lúc cô tới ngưỡng ngà ngà say thì món pho mát mới được dọn ra.
Mặc dù thế nhưng chắc cô không làm sao đâu, nếu như cô không dốc cạn liên tiếp hai ly Scotch sau khi Monique von Rutter thướt tha trở vào phòng khách, son môi lem nhem, tóc rũ rượi, ánh mắt mơ màng.
Bastien đã hôn cô trong hành lang, bước vào căn phòng đông đúc, chọn một phụ nữ khác và đưa cô ta ra ngoài để tình tự. Không có thắc mắc gì về chuyện đó – cứ nhìn gương mặt đỏ bừng của Monique là rõ như ban ngày.
Ít nhất chị ta nên đợi một lát cho mặt dịu xuống đã chứ, Chloe bất bình nghĩ, lắc lắc ly rượu whiskey ai đấy vừa đưa cho cô. Bastien tỏ ra chừng mực hơn. Nhưng mà, Monique chỉ cần nhấc váy lên là có thể xoay sở được, trong khi Bastien còn phải cởi quần ra…
Cô uống hết ly rượu và vươn tay lấy ly khác. Cô đang mắc chứng quỷ gì vậy? Rõ ràng tên đàn ông đó sẽ theo đuổi bất cứ ai đứng yên đủ lâu cho anh ta tóm gọn. Ít ra cô đã xô anh ta ra kịp lúc.
Cô ngồi sụp xuống ghế, nhìn miếng pho mát của mình với vẻ ngán ngẩm. Khi Bastien thong dong trở về vài phút sau đó, nom anh ta chỉn chu và bình thản y như cô nhìn thấy lúc ban đầu. Thật sự, cô là đồ ngu xuẩn khi còn nghĩ đến anh ta. Không có gì kém hấp dẫn hơn một gã đàn ông không chịu phô bày những phản ứng của mình. Nếu có người còn có thể trông bình thản như thế sau một chuyến tàu nhanh ở ngoài vườn thì anh ta không phải dành cho cô. Cô thích đàn ông không ngại biểu lộ những cảm xúc của mình hơn.
Và cô đang suy ra những giả định hoang đường khắp mọi nơi, cô tự chấn chỉnh bản thân, không một cái nào hợp lý. Anh ta có thuộc tuýp người của cô hay không chẳng quan trọng, vì chắc chắn anh ta nằm ngoài thế giới của cô.
Anh ta không đưa mắt sang cô lần nào trong cả bữa tối dài vô tận, làm sáng tỏ hơn cái chuyện sự hứng thú của anh ta chỉ là một phút bốc đồng. Cô ngồi lặng im trong ghế của mình, phiên dịch khi được cần đến, còn lại không nói gì thêm. Monique von Rutter, mặt khác, lại là trung tâm của bữa tiệc – hóm hỉnh, lôi cuốn, lả lơi với tất cả những người có mặt, cả đàn ông lẫn đàn bà.
Chloe đã sẵn sàng trượt xuống dưới gầm bàn trong thất bại thì Hakim cuối cùng cũng đứng lên, ra dấu kết thúc bữa ăn dài đằng đẵng. “Chúng ta còn có rất nhiều chuyện cần làm vào ngày mai, các quý ông quý bà. Mời mọi người sang phòng khách phía tây dùng cà phê và rượu mùi, rồi chúng ta sẽ về nghỉ ngơi. Những ai muốn đi thẳng về phòng ngủ, đương nhiên sẽ được miễn.” Ông ta quay đôi mắt đen ti hí về phía cô. “Tối nay chúng tôi chỉ cần cô đến đây thôi, Mademoiselle Underwood.”
Sự xua đuổi thật thẳng thừng và đáng được hoan nghênh– một chầu rượu nữa chắc chắn sẽ hạ gục cô xuống gầm bàn. Cô đứng dậy đủ vững vàng, bảo đảm rằng tình trạng hơi rệu rã của mình không bị nhận ra trong trong cuộc di cư chung.
Anh ta đang nhìn cô. Cô không thể hình dung vì sao, và thực ra cô không bắt gặp được anh ta làm điều đó, nhưng cô biết anh ta quan sát cô suốt cả buổi tối, trong lúc mê hoặc mọi phụ nữ khác có mặt.
Có lẽ sự việc sẽ rõ ràng vào sáng mai khi hơi rượu đã tan đi và cô ngủ được một giấc, nhưng ngay lúc này chỉ có cảm giác hoang mang, lo ngại, đe dọa. Và lố bịch thay, cảm giác hồi hộp một cách nguy hiểm.
Cô đã quên biến những hành lang trong lâu đài quanh co tới độ nào. Bastien đã dẫn cô xuống dưới nhà – cô không có ý định nhờ anh ta giúp tìm đường về. Tự mò mẫm chắc cũng ra.
Nó khiến cô tốn nhiều thời gian hơn cô tưởng. Lẽ ra cô nên hỏi xin những lời chỉ dẫn, nhưng tới lúc cô leo được một nửa cái cầu thang lớn thì chẳng thấy bóng dáng ai. Cô dừng lại, tuột đôi giày cao gót của Sylvia ra với một hơi thở sung sướng, rồi tiếp tục leo lên, tin chắc sớm muộn gì cũng tìm được phòng mình.
Cô đã không nhận ra tòa lâu đài rộng lớn ra sao. Ngay cả khi hoàn toàn minh mẫn cô cũng sẽ mất một thời gian vất vả để tìm được hành lang phòng mình. Vào giờ đó, trong ánh sáng lờ mờ, có thể cô cứ lang thang mãi, đi xuống một cái hành lang trang nhã rồi lại đi lên một cái khác, cái nào cũng vừa quen lại vừa lạ. Cứ như thế mãi đến khi cô ngoặt ở một khúc quanh thì một cánh cửa trông quen thuộc hiện ra, và cô gần như chạy bổ tới nó, chắc chắn nó dẫn tới hành lang có phòng mình.
Cô đã nhầm. Mùi ở đây rất nồng – mục nát và mốc meo, mùi suy tàn của một tòa nhà cổ. Sự sửa chữa mới chỉ được đến đây, cô nhận ra, căng mắt nhìn vào bóng tối, rút ra được kết luận là hệ thống điện chưa được mắc, nhưng ánh sáng phản chiếu qua cửa sổ dầy bụi cung cấp cái nhìn thoáng qua về phần còn lại của lâu đài trông như thế nào, trước khi có ai đó với thật nhiều tiền quyết định phục hồi nó. Những mảng tường trát vữa đổ sụp, sàn nhà bẩn thìu và oằn xuống, và những thùng sơn đứng như một nhân chứng câm lặng cho những kế hoạch sửa chữa về sau. Có một thứ mùi nữa bên dưới ẩm ướt và mốc meo, một mùi cô không thể xác nhận, thứ gì đó cũ và âm u và…ghê sợ một cách khó diễn tả. Và tất cả chỗ rượu đó chắc chắn đã xộc thẳng vào đầu cô – thêm một lúc nữa chắc cô sẽ bắt đầu tưởng tượng mình đang rơi vào vòng nguy hiểm. Quá nhiều rượu, quá nhiều tưởng tượng. Cô thối lui khỏi gian phòng, chậm chạp, để rồi đụng phải một hình người rắn chắc.
Cô thét lên, nuốt lại tiếng kêu khi một bàn tay nặng trịch giữ chặt cánh tay cô, xoay cô lại.
Đó là Mr. Hakim. Sự nhẹ nhõm của cô có thể sờ thấy được – cô thực sự bắt đầu nói lắp bắp. Chẳng phải vì Hakim ấm áp và xù xì, mà bất kỳ ai cũng thích hợp hơn gã Bastien Toussaint đáng ngại.
“Cảm ơn Trời!” cô nói. “Tôi đã rẽ tất cả các góc rồi và sợ sẽ chẳng bao giờ tìm được phòng mình.”
“Khu vực này của lâu đài cấm khách tham quan, Miss Underwood. Như cô thấy đấy, nó đang trong quá trình sửa chữa, và sẽ rất nguy hiểm nếu lang thang trong đó. Nếu cô gặp phải sự cố sẽ chẳng một ai nghe thấy tiếng kêu của cô.”
Chloe đột nhiên tỉnh táo hoàn toàn. Cô nuốt xuống, nhìn vào gương mặt ngăm đen, lầm lì của Hakim. Rồi cô ép mình buông ra một tiếng cười, nhằm phá vỡ căng thẳng.
“Tôi nghĩ chắc tôi phải có bản đồ mới tìm được đường ra trong chỗ này,” cô nói. “Nếu ông có thể chỉ đường cho tôi về phòng tôi sẽ hướng thẳng đến đó. Tôi kiệt sức rồi.”
Ông ta không thả tay cô ra. Ông ta có đôi bàn tay dầy, xấu xí, với đám lông đen mọc trên những ngón tay như chuối mắn. Ông ta chẳng nói chẳng rằng, và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi điên rồ cô đã nghĩ ông ta sẽ đẩy cô trở vào trong chái nhà hoang vắng nơi không có ai nghe thấy tiếng kêu của cô.
Và rồi sự minh mẫn quay trở lại, và ông ta buông tay cô xuống, và nụ cười ông ta nặn ra thiếu nét vui vẻ tối thiểu để được gọi là cười.
“Cô nên cẩn thận hơn, Miss Underwood,” ông ta nhắc nhở. “Những người khác có thể nguy hiểm hơn tôi đấy.”
“Nguy hiểm?” Cô xoay sở kịp lúc để ngăn cho giọng không lắp bắp.
“Như Monsieur Toussaint chẳng hạn. Anh ta có thể rất quyến rũ, nhưng cô hãy khôn ngoan mà giữ khoảng cách. Tôi thấy hai người trong hành lang tối nay, và tôi vô cùng lo lắng. Cho cô, Miss Underwood.”
Nhờ bóng tối lờ mờ nên ông ta không thể trông thấy sắc đỏ lan trên hai má cô. “Ông ấy chỉ đưa tôi đến thư viện thôi mà.”
“Bằng miệng anh ta ư? Tôi sẽ tránh xa anh ta nếu tôi là cô. Người đàn ông đó rất khét tiếng. Sự thèm muốn của anh ta đối với phụ nữ là vô độ, và khẩu vị của anh ta, phải nói là, lập dị. Tôi cảm thấy có phần trách nhiệm nếu cô gặp phải bất kỳ rắc rối nào trong thời gian ở đây. Xét cho cùng, trên thực tế tôi là người thuê cô, và tôi không muốn có chuyện không may nào xảy đến với cô.”
“Tôi cũng vậy,” Chloe nói.
“Rẽ trái, đi tiếp hai hành lang rồi rẽ phải hai lần.”
“Xin lỗi ông bảo gì cơ?”
“Đấy là đường về phòng cô. Hay là cô muốn tôi hộ tống hơn?”
Chloe cố đèn nén cơn rùng mình khiếp sợ. “Tôi sẽ không sao,” cô nói, “nếu có lạc đường lần nữa tôi sẽ hét lên.”
“Cô sẽ ổn thôi,” Hakim nói bằng giọng nhẹ nhàng nhưng không hiểu sao chẳng trấn an được cô.
Nhưng cô lên đường về đến hành lang của mình mà không gặp thêm rủi ro nào nữa, và không có ai nán lại, chờ đợi cô. Mr. Touissaint dâm đãng hẳn đã tìm được đối tượng của mình cho đêm nay, cô nghĩ, hơi bực bội, đẩy cửa phòng mở ra.
Có người đã vào đây. Cửa không có chìa khóa, và không có cách nào ngăn người ngoài không vào, và cảm giác bị xâm phạm là không thể tránh khỏi. Cô lắc lắc đầu, cố xua tính đa nghi đi. Làm sao người ta phải để tâm tới một người phiên dịch thuê chứ?
Chăn đệm đã được lật xuống, một trong những chiếc áo ngủ trong mờ mờ của Sylvia nằm vắt ngang qua. Và một chiếc khay trên có chiếc bình pha lên thon cổ cùng đĩa sô cô la đặt trên chiếc bàn mạ vàng cạnh giường.
“Bình tĩnh đi, đồ ngốc,” cô nói to thành tiếng, để phá vỡ sự im lặng bao trùm quanh phòng. “Đấy chỉ là người hầu phòng thôi.”
Cô nhanh chóng chuẩn bị đi ngủ, tròng cái tổ hợp đăng ten và lụa kia qua đầu. Nếu còn chút ý thức cô sẽ ngả lưng xuống ngủ luôn , nhưng cuộc chạm trán với Hakim đã đẩy cơn buồn ngủ khỏi người cô. Làm một ly nhỏ brandy sẽ chẳng có hại gì.
Có thể cô không có khả năng làm đầu bếp, nhưng về vị giác thì là số một, và thứ rượu cognac này có chút không bình thường, Một vị lấn cấn mà cô không tài nào xác định. Gần như là kim loại, có thể nói như thế, nhưng một nơi như lâu đài Mirabel sẽ không bao giờ phục vụ rượu cognac kém phẩm chất. Đấy hẳn lại là trí tưởng tượng của cô. Nó làm cô ấm hẳn lên một cách kì diệu, và cô có thể cảm thấy hai mắt đang trĩu xuống. Cô sẽ ngủ ngon lành đêm nay, và không mơ đến ai hết, chắc chắn là không mơ đến Bastien Toussaint.
Đó là lúc cô nhận ra làn hương cốt lõi nhất trong không khí. Mùi nước hoa thoang thoảng đặc trưng đem lại một phản ứng ấm áp, bản năng. Cho đến khi cô nhớ ra nó đến từ đâu. Những nếp gấp bằng lụa trên bộ quần áo Armani của Bastien. Làm sao mà…
Cô cố gắng đặt ly rượu trở lại khay, nhưng nó xa hơn nhiều so với cô nghĩ, ngoài tầm với của cô, và nó rơi xuống sàn với tiếng lanh canh khẽ của thủy tinh vỡ, và cô ngã xuống theo nó, nằm sóng soài trên thảm.
Mình đâu có uống nhiều đến mức ấy, cô nghĩ, cố ngồi dậy. Chắc chắn là một ngụm cognac không đủ làm cô mất hết kiểm soát.
Nhưng có vẻ như là thế, và cái giường tự dưng cao đến mức không trèo lên được. Tấm thảm Aubusson bên dưới cô thì đẹp vô cùng, và nếu cẩn thận cô có thể tránh chỗ thủy tinh vỡ, cuộn tròn lại thành một quả bóng nhỏ, và chìm vào giấc ngủ sâu, hạnh phúc.
Bastien bước vào phòng cô, lặng lẽ đóng cánh cửa lại sau lưng. Anh không cần phải thận trọng quá – anh biết các camera lắp ở đâu, và anh có thể tìm đường vòng qua chúng mà không sơ hở bất cứ cái gì. Hơn nữa, anh nổi tiếng là một gã lăng nhăng, và người ta sẽ chẳng ngạc nhiên nếu anh tìm cách chiếm đoạt tất cả phụ nữ đẹp xung quanh.
Trừ một điều là cô gái này không đẹp lắm. anh đứng phía trên cô, nhìn xuống thân hình cuộn tròn của cô một lúc. Cô xinh xắn. Không phải là từ anh định dùng. Cô có cấu trúc xương cân đối, đến từng chi tiết, cái miệng ngọt ngào đầy đặn.
Ngọt ngào? Xinh xắn? Có lẽ cô khá hơn anh tưởng. Chắc chắn cô có khả năng toát ra cái vẻ ngây thơ thuần khiết.
Anh luồn hai tay xuống dưới người cô và đặt cô nằm lên giường. Cô đã tẩy trang – có lẽ đấy là nguyên nhân khiến cô trông ngây thơ đến thế. Chiếc áo ngủ cô đang mặc rất đắt tiền, với những sợi dây sa tanh nhỏ xíu nằm dọc trước thân áo. Anh tháo chúng ra, từng sợi một, cho đến khi chiếc áo ngủ mở bung ra quanh cô.
Một thân hình cũng cân đối nữa. Hông đầy hơn phụ nữ Pháp thông thường, ngực cũng đầy hơn một chút, nhưng về cơ bản thì trẻ trung và đầy sức sống và duyên dáng. Không có dấu hiệu nào của sự huấn luyện nghiêm ngặt cô đáng lẽ phải trải qua. Chỉ thật mềm mại nơi hai cánh tay và bụng nói với anh rằng cô sẽ ấm áp và nồng nàn trên giường.
Anh đang đùa ai vậy? Cô ta sẽ cắt cổ họng anh, nếu anh bất chợt sao lãng. Và làm tình thì sao lãng quá còn gì.
Có những vết hằn trên người cô, bên dưới bầu ngực. Những lằn đỏ, và những ngón tay anh lần theo chúng, tự hỏi cô đã chịu hình thức tra tấn nào trong quá khứ xa xôi trước đây.
Và rồi anh mỉm cười. Không xa xôi lắm đâu – đơn giản là cô đã mặc áo lót quá chật.
Chưa có phụ nữ nào anh biết lại mặc một cái áo lót chật khít trừ phi họ không có sự lựa chọn. Anh liếc xuống đôi chân dài của cô xuống đến bàn chân. Những vết hằn còn rõ rệt hơn – đôi giày cô mang cũng sai cỡ.
Thứ thuốc anh bỏ vào rượu của cô là loại tốt – cô sẽ ngủ từ sáu đến tám tiếng đồng hồ rồi tỉnh dậy mà không bị nhức đầu, dù cô đáng bị thế sau tất cả chỗ rượu đã uống trong bữa tối. Đó là món quà nhỏ anh tặng cô.
Anh rà soát căn phòng cẩn thận, từ trên xuống dưới. Cô có ba đôi giày, tất cả đều cùng một cỡ, tất cả đều mảnh và cao gót. Hai ngày nữa cô sẽ đi tập tễnh cho coi, nếu cô còn ở đây.
Không có quần áo dạ hành đen. Ít nhất trong phòng không có, và cô ta không thể giấu chúng ở bất cứ đâu ngoài vườn mà không bị phát hiện. Không vũ khí, không có giấy tờ nào đáng chú ý. Hộ chiếu của cô là một bản nhái xuất sắc – tấm hình bên trong trông như một phiên bản trẻ hơn, thô mộc hơn của người phụ nữ bước vào đây hôm nay. Cô đến từ bắc Carolina. Cô sắp được hai tư tuổi, cao một mét bảy, nặng năm mươi lăm cân, và cô đến Pháp từ hai năm trước bằng visa sinh viên. Cô có giấy phép làm việc, thật ngạc nhiên. Anh chưa bao giờ tin người nào có lí lịch quá ư sạch sẽ.
Không có gì khác dưới dạng giấy tờ, giả mạo hay gì gì khác. Tiền không có nhiều. Không có đơn thuốc, không có gì thuộc cá nhân cả.
Có một xấp ảnh trong ví cô – những tấm ảnh giả mạo với cô gái trẻ đang tạo dáng nhiều kiểu khác nhau với một gia đình vui vẻ. Đủ dễ để làm giả.
Anh đặt cái ví lại chỗ cũ, di chuyển vòng sang bên kia giường. Ly rượu đã vỡ thành những mảnh lớn, rượu pha thuốc đang ngấm vào trong thảm. Với anh đấy không phải đống bừa bộn quá lớn để dọn dẹp – anh đã gặp nhiều trường hợp tệ hơn. Lần này không có máu để tẩy, không có xác để phi tang.
Anh đổ hết số rượu pha thuốc vào bồn rửa mặt, rồi rót đầy lại bằng cái chai dẹt anh mang theo. Anh mang thêm cả cái ly để phòng hờ, và anh rót một lượng nhỏ vào đấy trước khi đặt nó xuống cạnh giường.
Một lần nữa anh nhìn xuống cô. Xét cho cùng cô là tay chuyên nghiệp thực sự - nếu anh không thể tìm ra bất cứ cái gì trong công cuộc rà soát của mình thì cô đã tính toán những việc mà đến anh cũng không nghĩ tới.
Tất nhiên là trừ phi cô nói thật. Rằng cô đúng là một phụ nữ hai tư tuổi từ bắc Carolina đến và không biết tí gì về lai lịch của bọn họ.
Thế nhưng, tại sao cô lại mang giày và đồ lót sai cỡ. Tại sao cô lại nói dối về trình độ ngoại ngữ của mình.
Không, xét ở các góc độ, cô ta không thể nào là một người ngoài cuộc vô tội. Cô ở đó để gây ra chuyện, và anh cần tìm ra là chuyện gì, và đối tượng là ai.
Anh bắt tay vào buộc lại những sợi ruy băng liên kết những mảnh áo ngủ với nhau, rồi dừng lại, để nó mở ra phía dưới eo cô. Cô sẽ băn khoăn tại sao như thế, nhưng cô sẽ không nhớ được. Anh có thể làm bất cứ việc gì anh thích với cô, và cô sẽ không nhớ.
Có vô khối chuyện anh sẽ thích làm với cô, nhưng hầu hết số đó sẽ hay ho hơn nếu cô thức và tham gia cùng. Có thể cô thiếu kinh nghiệm để đón quả bóng anh chuyền cho cô lúc sớm nay, nhưng anh chưa vội tin ngay. Cô có quá nhiều mâu thuẫn. Để cô trần truồng bên dưới anh, đi sâu vào trong cô, và anh sẽ hiểu rõ cô hơn cô hiểu bản thân mình.
Nhưng trong lúc cô hôn mê thì không.
Anh ngồi xuống giường bên cạnh cô, ngắm nhìn cô ngủ. Mọi chuyện sẽ đơn giản nếu anh giết cô lúc này. Anh có thể làm nhanh gọn, và chỉ cần nói với Hakim là anh không tin cô ta. Hakim sẽ chấp nhận điều đó.
Anh đặt tay lên cổ cô. Da cô ấm, mềm mại dưới da anh, xanh xao hơn bàn tay rám nắng của anh. Anh có thể cảm thấy mạch đập đều đặn, nhìn thấy ngực cô nâng lên hạ xuống. Anh siết chặt những ngón tay trong một khắc, rồi nhấc chúng ra.
Sau đó anh không rõ vì sao anh làm thế. Một điều hiếm khi thấy ở anh, thế nhưng mới đây anh đang diễn kịch bằng những quy luật khác. Hay anh đang lờ đi những quy luật đã được dạy.
Anh duỗi dài người song song với người cô, đầu đặt lên gối bên cạnh cô. Cô có mùi xà phòng và nước hoa Chanel và rượu cognac, một sự hòa trộn lôi cuốn.
“Em là ai, hả cô bé?” anh thì thầm. “Và vì sao em ở đây?”
Ít nhất cô sẽ không trả lời trong sáu giờ tới. Anh tự cười chính mình, và ngồi dậy. Vẫn còn thời gian. Không có vũ khí, nhiệm vụ của cô rõ ràng là thu thập thông tin, và anh có thể đảm bảo rằng bất cứ cái gì cô phát hiện ra cũng không vượt qua được những bức tường của lâu đài.
Vẫn còn thời gian mà.