Black Ice

Chương 5: Chương 5




Chloe chưa bao giờ thức giấc trong sự uể oải. Cô có khuynh hướng tỉnh như sáo ngay tắp lự, và cô hiếu động đến lộn ruột, trong lúc các anh chị và bố mẹ đương say giấc nồng dọa nạt cô bằng cái chết hoặc chặt chân tay nếu cô không dừng gây ầm ĩ lại.

Buổi sáng hôm ấy cũng không có gì khác, ngoại trừ khi hai mắt cô mở bừng ra cô chẳng biết mình đang ở đâu.

Cô quyết định không được hoảng loạn, vì hoảng loạn chỉ tổ phí thời gian. Cô nằm yên, không nhúc nhích, và để trí nhớ dần quay lại. Tòa lâu đài, và lời đồng ý khờ dại thay thế cho Sylvia. Rất nhiều rượu trong tối qua, và cái miệng thành thục của Bastien Toussaint.

Không biết bao nhiêu tháng rồi cô chưa được hôn, cho nên chẳng có gì lạ khi cô vẫn có thể cảm thấy sức ép của môi anh ta trên môi cô. Tệ ở chỗ là cô không thể để mình cuốn theo nó. Vậy nếu nó chỉ là một màn trình diễn về phía anh ta thì sao? Có thể là anh ta diễn xuất cực giỏi.

Nhưng lúc nào cô chẳng quá cầu toàn và bướng bỉnh, và bạn bè cô thể nào cũng khuyên cô bằng giọng đặc Mỹ rằng hãy tận hưởng những khoái cảm của tình dục thông thường đi. Và dù một lần quan hệ với người như Bastien sẽ thật đáng nhớ, cô thực sự không muốn gì khác ngoài những ký ức để níu giữ.

Cô từ từ ngồi dậy, đặt tay lên đầu đề phòng cơn đau như búa bổ cô tuyệt đối đáng nhận vì đã uống hết sạch chỗ rượu vang đỏ ấy, nhưng nó không đến. Cô lắc lắc đầu thăm dò, chuẩn bị cho cú nổ bị trì hoãn của cơn đau, nhưng không cảm thấy gì hết.

Cô nhìn sang chiếc bàn cạnh giường. Cô đã dùng một ly cognac cuối cùng trước lúc đi ngủ - cô tưởng mình có thể nhớ rõ chuyện đó. Cô chỉ chếnh choáng say thôi mà; thật kì cục là cô không thể nhớ được hơn. Cô đã uống một ít cognac. Và cô nhớ cô đã làm rơi nó. Rồi ngã xuống.

Thế nhưng cô đang nằm trên chiếc giường lớn êm ái, ly rượu đang ở trên khay với một chút cặn còn sót trong đáy, vậy hẳn là cô đã uống nhiều hơn cô tưởng

Cô đẩy chăn ra và vung chân qua thành giường. Và rồi khựng lại. Áo của cô…hay đấy là…cái áo ngủ bằng lụa với một hàng những sợi ruy băng nhỏ xíu của Sylvia, nhưng một nửa số ruy băng đó bị tháo tung ra, từ gấu áo lên tới eo. Cô đã làm chuyện gì vậy?

Chẳng hay ho gì cả, cô quyết định sau khi đã tắm và mặc quần áo và sửa sang bản thân theo lối bắt chước phong cách thanh lịch mượn từ Sylvia. Cô ngó đôi giày da màu nâu vàng với mũi nhọn và gót cao mảnh mà rên thầm. Có lẽ cô có thể nói với họ rằng cô mang một phần dòng máu Nhật Bản và cần đi chân không.

Không, cái đó chắc chẳng lừa được ai. Tuy rằng cô thích có một huyết thống nổi bật, nhưng cô đích thị là người Anglo Saxon da trắng theo đạo tinh lành không chệch đi đâu được, và không có ai ngốc đến độ nghĩ khác đi.

Cô đi xuống dưới nhà mà không bị lạc đường, vừa kịp lúc cho một bữa sáng nhẹ với cà phê và trái cây trước khi bắt đầu công việc. Những người tham gia ngồi hai bên chiếc bàn hội nghị dài, một vài người trong đó có trợ lý tháp tùng. Ngoại trừ von Rutter, người đi kèm ông ta là cô vợ Monique mỡ màng và xinh đẹp.

Hakim ngồi ở đầu bàn, và ông ta ra dấu vào một trong những chiếc ghế trống bên tay phải mình. Toussaint không có trong phòng, cô nhận ra khi cẩn thận đặt tách cà phê xuống mặt bàn gỗ óc chó. Có lẽ sau cùng ông trời cũng tỏ ra tử tế với cô.

Cô nên sáng suốt hơn mới phải. Một lát sau anh ta đã xuất hiện, với tách cà phê của mình, và ngồi xuống chỗ trống còn lại, bên cạnh cô.

Cô ngồi nghe các nghi thức chỉ bằng một tai. Một phút im lặng tưởng nhớ người bạn quá cố của họ, Auguste Remarque. Cô đã từng nghe thấy cái tên này một lần, nhưng không thể nhớ là ở đâu. Nó sẽ làm cô sốt ruột cho đến khi nào nhớ ra mới thôi– có lẽ cô chỉ cần hỏi người nào đó. Hoặc có lẽ cô nên giữ im lặng và cố hòa vào làm một với phông nền xung quanh

Không có gì nhiều để làm đầu óc cô bận rộn trong vài giờ tiếp theo. Tổ chức những nhà nhập khẩu thức ăn đang tranh cãi về việc phân chia lại địa bàn, và mặc dù Chloe rất thích món thịt cừu và cam và gà quay chín, thì niềm đam mê của cô vẫn có giới hạn. Những lời thảo luận cần tới cô phiên dịch buồn tẻ đến phát điên, cô luôn thấy những con số thật nhàm chán, và những đơn vị đo của thịt gà và heo sữa và những thùng ngũ cốc cũng không thể gây hứng khởi nơi người đầu bếp thất bại trong cô. Những người khác ngồi tại bàn thì dường như thấy buổi thảo luận lôi cuốn không biết chán, và bằng vào những con số cô đang dịch cô có thể hiểu tại sao. Những euro, đô la và bảng Anh họ đang nói tới là một số tiền khổng lồ. Cô đã không nhận ra những người buôn bán hàng tạp phẩm lại tích lũy được nhiều của cải đến thế.

Bởi vì cô ngồi tuốt góc bàn nên cô phải quay đầu để nhìn người đang nói, và người đàn ông ngồi kế bên cô lúc nào cũng nằm trong tầm nhìn của cô. Bất chấp sự cảnh giác cao độ của cô, anh ta dường như đã mất hết hứng thú với cô, gần như chẳng để sự tồn tại của cô vào trong mắt. Vì anh ta nói được cả tiếng Anh và Pháp nên cô không bị yêu cầu dịch cho anh ta, và cô có thể tựa vào lưng ghế và giả vờ lờ anh ta đi trong lúc viết nguệch ngoạc lên xấp giấy người ta đặt trước mặt cô.

Chỉ có một rắc rối nhỏ trong cả buổi sáng dài lê thê và tẻ ngắt. Có một từ cô không biết – đấy không phải một ngạc nhiên lớn, dù rằng cô dịch rất trôi chảy.

“legolas là gì vậy?” cô hỏi, “một nhân vật trong Lord of the rings à?” (Ai xem Lord of the ring chắc đều biết tiên anh Legolas rồi nhỉ, không cần giải thích nữa nhé).

Im lặng chết chóc phủ xuống gian phòng, chỉ có âm thanh của tách cọ trên đĩa. Tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm vào cô như thể cô vừa hỏi về đời sống tình dục của bọn họ, hoặc tệ hơn, là thu nhập hàng năm của họ vậy, và rồi, lần đầu tiên trong ngày hôm đó, Bastien nhìn đến cô.

“Legolas là một giống cừu,” anh nói, “không có gì đặc biệt để cô phải bận tâm cả.”

Có người trong phòng cười khúc khích. Chẳng biết vì lời giải thích qua loa mát mẻ của anh hay vì cái gì khác.

“Đừng đặt câu hỏi, Miss Underwood, chỉ cần dịch thôi,” Hakim nói. “Nếu cô không làm được chúng tôi có thể tìm người khác. Chúng tôi không muốn công việc bị cản trở bởi người thiếu năng lực.”

Chloe chưa bao giờ phản ứng giỏi trước những lời quở trách công khai, và cô quyết định là mình không thích Hakim lắm. Đối với chuyện này cô chẳng thích gì hơn là được đưa về Paris trên chiếc xe limousine sang trọng và không bao giờ gặp lại những con người đó nữa.

Cô có muốn thế thật không? Cô giữ ánh mắt tránh xa người đàn ông bên cạnh, nhưng cô biết rõ rằng cô sẽ không đi trước khi bị bắt buộc.

“Tôi xin lỗi, thưa ngài,” cô nói bằng tiếng Pháp. “Nếu không cần biết nghĩa của một từ thì chắc chắn tôi sẽ không hỏi. Tôi chỉ nghĩ rằng có thể giúp ích nếu tôi hiểu rõ chủ đề hơn.”

“Coi chừng đấy, Gilles,” Monique nói với tiếng cười khàn khàn. “Bastien không thích anh ngược đãi thú cưng của anh ta đâu.”

Bastien ngước mắt lên khỏi bàn. “Ghen hả người đẹp?”

“Thôi đi!” Hakim quát. “Chúng ta không có thời gian cho những vụ cãi cọ vớ vẩn.”

Bastien quay sang Hakim, và để làm thế bắt buộc anh phải nhìn vào Chloe. Nụ cười của anh tươi rói, và anh giơ hai tay lên làm cử chỉ đầu hàng. “Thứ lỗi cho tôi, Gilles. Anh biết tôi luôn dễ bị xao động khi ở gần phụ nữ đẹp mà.”

“Tôi biết anh chỉ xao động khi nào anh muốn thôi, và những người khác cũng thế. Có quá nhiều rủi ro khi lãng phí thời gian vào mấy thứ đó. Đây là việc rất hệ trọng.”

Vịt với lợn và gà mà rất hệ trọng ư? May là Chloe chỉ chớp chớp mắt. Cũng là lẽ tự nhiên thôi khi một người buôn bán cho rằng bất cứ cái gì anh ta nhập về sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh thế giới. Những người ngồi quanh bàn đây hình như chẳng có tí óc hài hước nào, thế nhưng, các vấn đề tài chính có một xu hướng làm người ta trở nên nghiêm trang cực độ. Cô sẽ phải kiềm chế cái tính tùy tiện ngẫu hứng của mình lại.

Hakim đứng dậy. “Chúng ta nghỉ ăn trưa. Về điểm này thì chẳng thể bàn bạc gì thêm được nữa.”

“Tốt quá,” Bastien nói. “Tôi dậy muộn, và tôi đói ngấu rồi đây.”

“Anh sẽ không ăn uống gì hết.” Những người khác đang lục tục ra khỏi phòng, và Chloe đang cố hết sức theo kịp họ, nhưng cô bị mắc kẹt giữa hai người đàn ông. “Tôi cần anh làm giúp một việc,” Hakim nói.

Chật quá. “Xin lỗi,” Chloe cắt ngang, cố khép nép đi qua ông ta.

“Việc này cũng có phần cô nữa đó, Miss Underwood,” Hakim nói, đặt tay lên cánh tay cô chặn cô lại.

Đàn ông Pháp thích chạm vào phụ nữ. Về điểm đó thì đàn ông ở bắc Carolina cũng giống hệt, và những cái đụng chạm thân thiện là chuyện bình thường.

Nhưng cô không thích cảm giác của bàn tay Hakim trên cánh tay cô. Một chút cũng không.

“Tất nhiên rồi,” Bastien lập tức nói, liếc nhìn gương mặt bướng bỉnh của cô với vẻ thích thú rành rành. “Anh muốn chúng tôi làm gì?”

“Tôi có một việc nhỏ giao cho Miss Underwood, và tôi rất cảm kích nếu anh lái xe đưa cô ấy đi. Tôi cần mấy quyển sách.”

“Sách ư?” Chloe lặp lại.

“Cho mấy vị khách của tôi. Họ đâu có làm việc toàn thời gian, và họ phải có cái gì đó giải trí trong lúc nghỉ ngơi chứ. Tôi chắc cô sẽ biết cần những quyển sách gì, bằng vào kinh nghiệm của cô trong lĩnh vực xuất bản. Chỉ cần một ít trong mấy ngoại ngữ phổ biến nhất. Pháp, Anh, Ý và Đức. Thứ gì đó nhẹ nhàng và bay bổng – cứ dùng óc xét đoán của cô đi.”

“Nhưng còn chiếc limousine nữa mà?” cô lắp bắp. “Thật ngại khi bắt Monsieur Toussaint lãng phí thời gian vào chuyện vặt vãnh thế này thay vì tiếp tục với công việc.”

“Monsieur Toussaint còn hơn cả vui mừng khi có cơ hội thoát ra ngoài một lúc, phải vậy không, Bastien? Đặc biệt là có sự đồng hành của cô gái đáng yêu thế này. Còn chiếc limousine đang được sử dụng – hiện giờ không có ở đây.”

Vì sao ông ta phải nói dối cô nhỉ? Không có chuyện đó đâu – không có lí do gì để ông ta phải viện ra một cái cớ để tống khứ cô đi. Ông ta chỉ cần sa thải cô là xong chuyện.

“Thế còn công việc chiều nay?” Bastien nghe hoàn toàn vô lo. “Chúng tôi không muốn bỏ lỡ bất cứ cái gì đâu đấy.”

“Đừng lo, Bastien. Tôi sẽ để ý tới những lợi ích cao nhất của anh. Chúng ta sướng khổ đều có nhau mà. Và còn xa chúng ta mới đi đến bất kỳ sự thống nhất nào về người giữ vị trí lãnh đạo, chừng nào Mr. Christos vẫn vắng mặt. Chiều nay chỉ là mánh khóe chạy đua thôi. Anh cứ an tâm dùng cả buổi chiều mà vui chơi. Đưa Mademoiselle đi ăn một bữa trưa thật thoải mái và ngon miệng vào ở St. Andre ấy. Không có gì phải vội.”

Chloe vắt óc tìm một cái cớ hợp lý, dù là tệ hại cũng được, để thoát khỏi cảnh ngộ này, nhưng mất một lúc mà cô chẳng nghĩ ra được gì.

“Nếu ông chắc chắn như thế, Monsieur Hakim.”

Nụ cười của Hakim nom thật rộng lượng, và chỉ có cô mới tưởng tượng ra là những vệt tối trong gian phòng đèn đuốc sáng trưng đã khiến nó trông hơi nham hiểm thôi. “Tôi chắc chắn, Mademoiselle. Sáng ngày mai sẽ là lúc quay lại với công việc. Trong thời gian chờ đợi, hãy nghỉ ngơi đi.”

“Tôi cam đoan cô ấy sẽ được nghỉ ngơi,” Bastien nói. Nắm lấy cánh tay mà Hakim đã giữ chặt, áp lực của anh rất nhẹ nhàng, thế nhưng cô vẫn đi theo anh.

Chẳng phải vì sự tiếp xúc của tay anh trên da cô đỡ đáng ngại hơn, cô nghĩ, để cho anh dắt ra khỏi phòng. Cảm giác của da anh áp sát da cô là một kiểu đe dọa khác, một kiểu kích thích nguy hiểm.

Khi vừa ra khỏi phòng cô giật tay ra một cách dễ dàng. “Nếu anh cho tôi mượn xe chắc chắn tôi có thể tự tìm thấy hiệu sách,” cô nói.

“Thế thì tôi chẳng còn cơ hội có thời gian bên cô nữa,” anh nói. “Và xe của tôi ngoài tôi ra không ai được lái. Về chuyện đó tôi khó tính lắm. Sao cô không lên lầu và thay đôi giày nào thoải mái hơn? Tôi dám chắc là cô có.”

Cô sẵn sàng đánh đổi mười năm tuổi thọ để có một đôi giày thoải mái hơn, nhưng Sylvia lại không nghĩ rằng nó cần thiết, không hơn gì chuyện cậu ta coi sự chênh lệch kích cỡ của họ là quan trọng. Tất cả những gì Chloe có thể làm là đừng để bị tập tễnh, nhưng cô nặn ra nụ cười khả dĩ nhất của mình.

“Đôi này vô cùng thoải mái,” cô nói. “Tôi sẵn sàng rồi. Lên đường sớm chừng nào chúng ta có thể về sớm chừng đó.”

“Cũng phải,” anh lẩm bẩm. “Dù tôi không tin là cô nói thật về chuyện đôi giày.” Có một nốt nhấn mạnh, như thể anh ta nghĩ cô còn không nói thật về những chuyện khác nữa ấy. Hoặc có lẽ trí tưởng tượng không biết mệt của cô lại đang hoạt động lại.

Anh ta lái một chiếc Porsche. Dĩ nhiên là thế rồi, Chloe nghĩ, ngồi vào ghế trước. Anh ta đã kiên nhẫn đợi cô đi lấy ví, và cô đã thử hết những đôi giày Sylvia chuẩn bị, nhưng những đôi khác còn tệ hơn. Đến cuối cùng cô chộp lấy áo khoác và ra khỏi phòng, lần này cô tìm thấy đường xuống dưới nhà mà không gặp rủi ro, và thấy anh ta đang đứng đợi bên chiếc xe nhỏ nhắn của mình.

Hôm ấy là một ngày mây mù, nên ít nhất mui xe được dựng lên. Bất chấp sự thiếu vắng ánh mặt trời anh ta vẫn mang kính đen, và anh đang tựa vào thành xe, hai tay khoanh trước ngực, bình thản đợi cô. Một bộ âu phục bằng lụa khác, có thể là Armani, với áo sơ mi xanh nhạt và không có ca vát. Mái tóc đen của anh quăn lại sau gáy, và gương mặt không dò đọc nổi. Anh mở cửa xe cho cô, và bên trong xe trông rất nhỏ và ấm cúng. Quá ấm cúng.

Và cô hoàn toàn không nghĩ ra được cái cớ nào để đỡ phải đi với anh. Cô khoác cái túi Hermes của Syliva lên vai, vươn thẳng sống lưng, và chui vào chiếc xe thấp tịt, né tránh bàn tay giúp đỡ của anh. Cô nghe tiếng anh cười trước khi đóng cửa lại sau lưng cô.

Nội thất trong chiếc Porsche nhỏ xíu y như cô e sợ. Còn anh thì to lớn hơn. Trong lâu đài nhìn anh có khổ người trung bình – đường nét tao nhã, cân đối, không cao quá mà cũng không đồ sộ quá. Còn trong xe sự hiện diện của anh choán hết diện tích, và chân anh dài hơn rất nhiều so với cô tưởng. Anh ngồi vào sau tay lái, ngẩng đầu nhìn trời trước khi vào số.

“Cô chắc là không cần mang ô chứ?” Anh hỏi. “Thời tiết có vẻ thất thường.”

Sylvia đã không chuẩn bị ô. “Chúng ta phải cầu cho cơn mưa chậm lại cho đến khi quay về, không nên đi lâu quá. Tôi chỉ cần chọn xong mấy cuốn tiểu thuyết cho những người khách của Monsieur Hakim là chúng ta có thể trở về.”

“Còn bữa trưa thì sao?” Anh cho xe chạy xuống con đường dài uốn lượn rời xa lâu đài.

“Tôi không đói,” cô nói dối. “Còn nếu không tôi có thể mua thứ gì đó trên đường về.”

“Cô muốn sao cũng được, Chloe,” anh nói, giọng mượt mà như bộ âu phục màu xám than chì của mình, cũng mượt như làn da rám nắng ở hai cổ tay anh. Đôi tay anh trên vô lăng mảnh dẻ, rất đẹp, và anh đeo nhẫn cưới. Tất nhiên rồi. Hai bàn tay đó trông cũng rất mạnh mẽ nữa. “Tốt hơn là cô thắt dây an toàn vào. Tôi phóng nhanh đấy.”

Cô mở miệng định phản đối, rồi lại ngậm vào. Đến giờ này cô nên tập làm quen với những tốc độ điên cuồng ở Châu u, và anh ta phóng càng nhanh thì chuyện này càng chóng kết thúc. Cô kéo dây an toàn qua người và cài lại, dựa lưng vào chiếc ghế bọc da.

“Tôi cho rằng cô không thích nói chuyện với tôi?” anh hỏi. Họ đang nói bằng tiếng Anh, cô nhận ra, và từ mấy phút trước rồi. Thế mà cô không để ý.

Chắc chắn cô không có tâm trạng cho cuộc trò chuyện vu vơ bằng tiếng Anh cũng như tiếng Pháp, vì truyện gẫu của anh ta bao gồm cả tán tỉnh trong đó, và chiếc nhẫn cưới của anh ta cứ đập vào mắt cô. “Tôi rất mệt,” cô nói, nhắm mắt lại.

“Vậy tôi mở nhạc nhé.” Tiếng hát của Charles Aznavour tràn ngập trong xe, và Chloe nén một tiếng rên nhỏ. Aznavour luôn là điểm yếu lớn nhất của cô, và nghe về sự u buồn của thành Venice làm xương khớp cô muốn tan chảy. (bài hát How sad Venice can be của Charles Aznavour).

Cô luôn có thể thả hồn mình vào âm nhạc của ông, quên đi mình đang ở với ai. Trừ việc Bastien không dễ lờ đi được. Chẳng cần nói câu nào mà anh ta vẫn tràn ngập trong các giác quan của cô – hương thơm phảng phất của loại nước hoa đắt tiền anh dùng trêu chọc cô, tiếng thở nhẹ nhàng của anh ngân nga bên tai cô.

Mùi nước hoa quyến rũ một cách âm thầm. Cô phải hỏi anh ta tên nó là gì mới được, để cô mua tặng cho hai ông anh trai. Nghĩ đi nghĩ lại thì nó không phải ý kiến hay lắm. Cô sẽ không bao giờ ngửi thấy hương thơm đặc biệt đó mà không nghĩ đến Bastien, và sự hiện diện của anh – sự hiện diện cám dỗ không thể phủ nhận mang đậm tính phóng đãng của một người có vợ - ra khỏi cuộc sống của cô sớm chừng nào, thì đời cô sớm tươi sáng lại chừng nấy.

Đó là lỗi của cô thôi, Chloe nghĩ, khi giọng hát của Aznavour bao quanh cô như một dải lụa thô nhám. Cô đã khao khát một cuộc phiêu lưu, một chút cảm giác sex và bạo lực để xáo trộn những khuôn mẫu cũ. Cô đã có sex, và nó còn vượt quá những điều cô tưởng tượng. Và nó không là gì khác ngoài một nụ hôn. Cô chỉ hi vọng số mệnh không quyết định rót thêm một ít bạo lực vào đường đời của cô nữa.

Con chỉ đùa thôi mà, thưa đức Chúa. Cô gửi những suy nghĩ của mình lên trời cao, trong lúc vẫn cố giả vờ ngủ say. Một cuộc sống khá giả, thoải mái, nhàm chán ở Paris là toàn bộ chuyến phiêu lưu con mong muốn.

Cẩn thận với những gì mày mơ ước đấy. Cô mở he hé mắt, liếc trộm sang Bastien. Anh đang nhìn thẳng vào con đường trước mặt họ, hai tay để hờ hững trên vòng vô lăng nhỏ khi anh lái xe chạy xuyên qua khung cảnh đồng quê. Vì lí do ngớ ngẩn nào đấy mà cô nghĩ do thám anh trong lúc anh không hay biết có thể cho cô biết nhiều hơn về anh. Trông anh vẫn thế, sống mũi cao thẳng, cái miệng sắc nét, vẻ mặt trầm tĩnh điểm một chút thích thú. Như thể anh thấy thế giới chẳng khác gì một trò đùa của óc hài hước đen tối nhất.

“Đổi ý về bữa trưa rồi sao?” anh hỏi, không quay lại. Quá lộ liễu cho việc do thám – anh biết cô đang nhìn anh và như thường lệ chẳng tỏ thái độ gì.

Cô lại nhắm mắt vào, chặn anh ta ở ngoài. “Không,” cô nói. Và bên dưới tiếng hát của Charles Aznavour dạ dày cô sôi lên.

Anh biết chính xác giây phút cô ngủ thực sự. Hai bàn tay cô để trên lòng, nắm lấy quai da của chiếc túi, và chúng đã lỏng ra. Hơi thở của cô cũng chậm lại, và cái miệng đáng yêu của cô không còn là một đường thẳng mím chặt đầy lo lắng nữa. Anh nên bảo cô tháo giày ra, chí ít là cho đến khi họ tới nơi. Thế nhưng cô sẽ không chịu thừa nhận chúng làm cô đau.

Cô sẽ còn nói dối những gì nữa? Thật thú vị khi quan sát, và nếu mọi việc trôi chảy anh sẽ có đủ thời gian để tìm ra. Trước tiên anh sẽ đến một buồng điện thoại và gọi cho Harry Thomason, xem liệu Ủy ban có biết gì về người mang tên Chloe không. Cũng như xem bọn họ định làm gì về việc vận chuyển cừu Legolas tới Thổ Nhĩ Kỳ. Bởi chúng không phải là cừu, chúng là những vũ khí cực mạnh với chức năng định vị bằng tia hồng ngoại và những viên đạn thông minh có thể gây ra thảm họa lớn ngay cả với những nhà thiện xạ ngu ngơ nhất. Anh hơi nghi ngờ chuyện Ủy ban muốn anh làm. Cứ để bọn chúng chuyển vũ khí, để người dân vô tội bị giết trong lúc Ủy ban còn làm việc khác lớn lao hơn. Chỉ là tai nạn ngoài ý muốn là câu thần chú cầu thần của họ, và từ lâu Bastien đã thôi không quan tâm nữa.

Anh liếc sang người bạn đồng hành đang say ngủ. Cô sẽ không kéo dài mạng sống được lâu, với sự lạc lõng như thế. Nhưng trong trường hợp của cô sẽ không phải là tai nạn ngoài ý muốn, mà sẽ là những cơ hội của chiến tranh.

Anh chỉ mong rằng, vì một lí do kì cục nào đấy, anh sẽ không phải là người ra tay với cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.