Chloe giật mình tỉnh dậy, ngay khi chiếc xe dừng bánh bên ngoài một quán cà phê nhỏ ven đường. Cô không biết mình đã ngủ mất bao lâu, và càng không thể tin rằng mình có thể ngủ như thế khi bị mắc kẹt trong một không gian nhỏ xíu với Bastien Toussaint. Có lẽ nó là bản năng tự nhiên.
“Đến nơi rồi,” anh nói, chẳng tỏ hành động gì là muốn tắt máy xe. “Đây là thị trấn nhỏ tẻ nhạt có tiếng của St. Andre. Có một hiệu sách nhỏ chỗ góc đường, và nếu cô đổi ý cô có thể dùng bữa trưa tại quán cà phê. Hai giờ nữa tôi sẽ quay lại.”
“Anh sẽ quay lại? Anh định đi đâu?”
“Tôi có mấy việc cần làm. Nếu cô mong chờ có tôi bên cạnh thì tôi rất tiếc phải làm cô thất vọng, nhưng có những việc nhất thiết cần sự có mặt của tôi…”
“Tôi đâu có thất vọng,” cô nói, cảm thấy ấm ức một cách kì quặc. Cô liếc nhìn qua kính chắn gió. Bầu trời đen kịt, vần vũ mây, và thị trấn trông thật nhỏ bé và ảm đạm. “Anh chắc hiệu sách có hết những thứ tôi cần chứ? Thị trấn này nhỏ quá!”
“Chuyện đó chẳng quan trọng. Hakim có quan tâm đến sách báo đâu – ông ta chỉ muốn tống khứ cô đi trong mấy tiếng đồng hồ thôi. Tôi cũng thế. Tôi còn ngờ là ông ta sẽ ngó đến những thứ cô mang về ấy chứ.”
Cô nhìn sững anh. “Tôi không hiểu.”
“Có gì mà không hiểu? Bằng cách này ông ta dùng một mũi tên trúng cả hai đích.” Hai tay anh đặt hờ hững trên vô lăng. Hai bàn tay rất đẹp, dù là có chiếc nhẫn vàng.
Cô mở cửa xe và chui ra khỏi chiếc xe thấp tịt. Nhiệt độ đã hạ thấp, và gió đang tăng cường, khiến lá bay lả tả ngang con đường nhỏ. “Hai tiếng à?” cô hỏi, nhìn đồng hồ đeo tay.
“Khoảng chừng đó,” Và anh nhấn ga lao đi ngay lúc cô vừa đóng cửa, mất hút nơi cuối đường nhanh đến chóng mặt.
Một giờ sau – bằng tốc độ anh ta đang lái chắc giờ này họ đã đi được nửa đường tới Marseilles. Lẽ ra cô nên mang theo ô – thời tiết càng lúc trông càng xấu đi.
Anh ta đi như thế cũng tốt. Anh ta làm cô lo lắng một cách không giải thích nổi, và cô không quen với điều đó. Đàn ông là những sinh vật về cơ bản là dễ đoán – những gì bạn nhìn thấy là những gì bạn sờ mó được. Nhưng Bastien là trường hợp hoàn toàn khác. Cô không chắc chắn về rất nhiều điều ở anh ta – quốc tịch của anh, công việc của anh, thậm chí cả hứng thú lúc có lúc không của anh đối với cô. Cô chỉ chắc chắn một điều là anh lái xe quá nhanh. Và có mùi hương rất dễ chịu.
Cô đi tới hiệu sách trước tiên. Giữa muôn vàn lẫn lộn, chắc chắn cô không thể trông mong mục đích của Hakim là giả tạo, và cô là một người làm công tận tâm, bất kể trong hoàn cảnh nào. Cái cửa hiệu thật khó kiếm – cô phải hỏi đường từ một bà cụ mặt mũi cau có chắc sẽ chẳng thèm trả lời cô bằng tiếng Anh ngay cả khi bà cụ hiểu nó. May mà Chloe biết rằng trọng âm của cô rất tốt, kết quả của việc học tiếng Pháp từ lớp mẫu giáo trong trường tư nữ sinh mà bố mẹ cô gửi cô vào. Giọng cô nghe giống người Bỉ hơn là người Pháp, nhưng cái đó còn dễ chấp nhận hơn là dân Mỹ thô thiển.
Hiệu sách đích thực là một thảm họa như cô nghĩ, nó chất đầy những thứ thải loại từ thư viện cũ của một ông giáo sư nào đấy, và những cái tựa thì bí hiểm tới nỗi đến cô cũng không thể dịch được. Dĩ nhiên tất cả đều bằng tiếng Pháp, và bìa sách thì không thấy nổi lấy một cái. Chắc tất cả chúng đều được xuất bản trước chiến tranh.
Dù sao cô cũng tìm mua được hai cuốn tiểu thuyết. Nếu chúng không dùng được cho các vị khách nói tiếng Pháp của Hakim thì cô sẽ đọc chúng vậy. Sau đấycô quay lại quán cà phê. Biết đâu ở đó có một giá sách – những quyển tạp chí bóng bẩy có lẽ cũng đáp ứng được nhu cầu cho những nhà buôn bán tạp phẩm khô khan trong thời gian nghỉ ngơi của họ.
Nhưng lại không có giá sách, ngay cả một tờ báo nhất thiết phải có trong một quán cà phê nhỏ tồi tàn cũng không. Nhưng ít nhất vẫn còn có thức ăn, và đến thời điểm ấy thì Chloe đang đói cồn cả ruột.
Cô dùng bánh mì baguette và pho mát mềm cho bữa trưa, đi kèm bằng cà phê đặc thay vì rượu như cô vẫn hay gọi. Về điểm đó thì cô không định bén mảng đến bất cứ chỗ nào có cồn trong thời gian thực hiện cái công việc kì quái mà Sylvia đã đẩy cô vào này. Và cô càng hoàn thành nó sớm chừng nào, rồi quay về căn hộ nhỏ xíu với một túi đầy euro, thì cô càng vui mừng hơn chừng nấy.
Cô nấn ná với bữa ăn lâu hết mức có thể, thỉnh thoảng lại ngó đồng hồ. Đã gần hai giờ trôi qua rồi – chắc chắn Bastien sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào. Hi vọng là trước khi trời đổ mưa.
Cô thanh toán hóa đơn rồi bước ra ngoài, ngó dọc con đường tìm hình bóng một chiếc Porsche. Đường sá vắng tanh, gió quất tà váy quấn quanh hai bắp chân cô, và khi cô quay người lại với quán cà phê thì cửa đã đóng chặt, với tấm biển đóng cửa treo nơi cửa sổ.
Đúng lúc đó hạt mưa nặng trĩu đầu tiên rơi xuống cô, tiếp nối bằng một hạt khác. Cô cân nhắc việc quay trở vào quán, gõ cửa, nhưng có lẽ người ta sẽ lờ cô đi. Ngay từ đầu họ đã chẳng có vẻ vui mừng gì mấy khi có một khách hàng, và giờ này họ có thể ở ngoài tầm nghe từ lâu lắc rồi. Hoặc là họ giả bộ thế.
Cô rảo bước quay lại hiệu sách nhanh hết mức có thể, nhưng chỗ đó cũng đóng cửa nốt. Cô nép vào dưới mái hiên, run lên nhè nhẹ, kéo áo khoác sát vào người khi những hạt mưa bắt đầu biến thành một màn sương mỏng. Thị trấn quá nhỏ nên không còn tòa nhà công cộng nào khác để cô có thể thấy. Bưu điện cũng sẽ đóng cửa buổi trưa, và nếu như còn cửa hiệu nào khác thì chúng cũng không ở trong tầm mắt.
Thứ hiện ra trong tầm mắt là một nhà thờ cũ. Chloe dằn xuống cảm giác giác tội lỗi nhói lên – nhằm thoát khỏi trận mưa lạnh buốt là một lí do đáng xấu hổ cho việc đặt chân vào nhà thờ, nhưng cô có rất ít lựa chọn. Nhà thờ nằm ở góc quảng trường chính – cô có thể để mắt thấy Bastien dễ dàng hơn, và trong đó ấm áp hơn bên ngoài.
Còn nửa đoạn đường nữa là tới nhà thờ thì cơn mưa bung ra toàn bộ sự giận dữ của nó, làm cô ướt sũng vào tận da. Đôi giày vừa cao vừa chật đang làm chậm bước chân cô, và cô mất một lúc dừng lại để bỏ nó ra rồi cắm đầu chạy nốt đoạn đường còn lại tới những cánh cửa gỗ chạm trổ của nhà thờ.
Chúng cũng đã khóa chặt. Đây là kiểu thị trấn quái gở gì vậy? nơi nào mà cả nhà thờ cũng khóa cửa? Nếu như cô là một kẻ mang tội đáng thương đang rất cần xưng tội hoặc một khoảnh khắc sám hối thì sao?
Theo những tiêu chuẩn của nhà thờ thì cô đúng là kẻ mang tội đáng thương, mặc dù cô đã không có cơ hội để phạm tội cho đủ trong mấy tháng vừa qua. Nhưng rõ ràng thị trấn nhỏ này không có nhiều sự thăm viếng vào tầm ban ngày thiêng liêng. Cô dán người vào cánh cửa, cố gắng tránh cho cơ thể càng ít bị mưa hắt càng tốt, và nhìn nước đổ xuống đường, chảy thành những rãnh nhỏ qua những viên đá lát đường nom thì rất đẹp nhưng gần như đã làm vỡ mắt cá chân cô. Nhiệt độ đang hạ thấp, và cô vòng hai tay ôm lấy người, run rẩy. Và rồi cô nhận ra rằng mấy quyển sách cô vừa mua đã bị cô làm rơi đâu đó dọc đường rồi.
“Khốn kiếp,” cô lẩm bẩm, rồi nín bặt khi nhớ ra mình đang ở đâu. Chỉ cần nốt việc này nữa là ngày hôm nay trở nên trọn vẹn. Bastien đã đi mất mấy tiếng đồng hồ, và với vận may của cô thì anh ta sẽ không trở lại. Cô sẽ bị mắc kẹt trong thị chấn vô danh thiếu thân thiện này, chết vì viêm phổi, và Sylvia sẽ phải tìm một bạn cùng phòng mới.
Có ánh sáng đèn pha xuyên qua màn mưa, rọi vào thân hình cô đang co ro nơi cánh cửa. Chiếc Porsche dừng lại ngay trước mặt cô, và cô đứng lặng không nhúc nhích khi anh hạ kính cửa sổ xuống. “Xin lỗi tôi về muộn,” anh nói, nghe chẳng có một tia hối lỗi nào. “Tôi đã bảo cô nên mang ô theo mà.”
“Đồ chết tiệt,” cô lầm bầm, cuối cùng cũng chạm giới hạn khi cô nhặt đôi giày vô dụng lên và một lần nữa bước vào cơn mưa xối xả. Cô trèo vào ghế ngồi dành cho khách, và bắt đầu lắc mái tóc ướt sũng theo ấn tượng rõ nét nhất của cô về một con chó bị nhúng nước.
Anh không hề phàn nàn, một điều đáng ra thật thú vị. “Xin lỗi,” anh nhắc lại. “Mấy quyển sách đâu rồi?”
“Làm mất rồi.”
“Sao bất cẩn vậy,” anh nói, nhìn cô trách cứ. “Quần áo cũng hư hết kìa.”
Chiếc váy lụa mỏng đang dính sát vào ngực cô, vào chiếc áo lót quá nhỏ so với cô, và cô gỡ nó ra khỏi da. Sylvia luôn thích cái áo đó – như thế là đáng đời cậu ta vì lúc đầu đã đẩy cô vào mớ hỗn độn này.
“Cô bị lạnh rồi,” anh nói.
Chloe nghĩ tới một loạt câu trả lời khác nhau, hầu hết số đó đều đi kèm chữ “nói như đúng rồi ấy,” nhưng cô cưỡng lại thôi thúc đó. “Phải, tôi lạnh,” cô nói, vừa rùng mình vừa với lấy dây an toàn. Đôi tay cô quá run để cài được nó, cuối cùng cô bỏ cuộc, ngồi lui hẳn vào trong chiếc ghế da và hi vọng mình sẽ làm hư nó nốt.
Bastien không vội vào số - anh đang nhìn cô. Hoặc ít nhất cô cho rằng như thế. Không gian trong xe tối om trong cơn mưa nặng hạt, và anh lại không bật đèn. “Cô có muốn tới một khách sạn và cởi chỗ quần áo ướt sũng kia ra không?” Anh ta hỏi cứ như mời cô ăn một cái kem ốc quế không bằng, quá ư hời hợt.
“Tôi nghĩ là không,” cô nói bằng giọng chua cay. “chỉ cần bật hệ thống sưởi lên là tôi sẽ ổn.”
Anh vào số và bắt đầu chạy xuôi theo con đường với cùng tốc độ bạt mạng như anh đã lái lúc trước. Có điều lần này trong bóng tối và cơn mưa như trút, và cô không thắt dây an toàn. Chiếc Porsche có thể là một cái ô tô đỏm dáng nhưng hệ thống sưởi của nó còn xa mới đáng ước ao, và nửa tiếng đồng hồ sau cô vẫn lạnh cóng, mò mẫm với dây an toàn nơi thắt lưng bởi nếu Bastien định làm họ lật nhào với tốc độ như trên đường đua Le Mans của anh ta thì cô muốn chiến đấu giành cơ hội sống sót. ( giải đấu 24 Hours of Le Mans là giải đua xe lâu đời nhất trên thế giới, được tổ chức thường niên từ năm 1923 tại Le Mans, Pháp).
Lúc này trời đã tối đen như mực, không chỉ do trời mưa mà còn do giờ giấc, và Chloe cố gắng co người lại trong chỗ ngồi, hi vọng anh ta quên đi sự có mặt của cô, hơi bực bội vì anh ta chẳng quên, khi anh ta chợt đánh tay lái vào vệ đường, lốp xe trượt trên mặt đường loáng nước cho đến khi dừng lại bởi một hàng rào chắn.
Con đường quá hẹp để đỗ được xe, nhưng toàn bộ thời gian vừa qua họ không hề vượt qua một chiếc xe nào khác. Nó thực sự làm tăng thêm cảm giác bất an trong cô, khi cô nghĩ tới chuyện đó. Cô đang ở một mình trên con đường tối mịt với một người đàn ông không quen biết, và cô không tin tưởng anh ta.
Lúc này anh gõ nhẹ lên bảng đồng hồ lấp lánh sáng, và những vệt tối nhập nhèm nó phát ra trong không gian nhỏ bé thật nhức mắt và khắc nghiệt. Trông Bastien không còn hòa nhã và quyến rũ nữa, mà là nguy hiểm.
“Cô đang làm cái quái gì thế?” anh hỏi.
“Thắt dây an toàn.” Không may là giọng cô hơi run rẩy vì lạnh. “Anh lái nhanh quá.”
“Ngu ngốc,” anh lẩm bẩm dưới hơi thở, và vươn tay lấy thứ gì đó sau ghế ngồi. Khi làm thế người anh cọ vào người cô, và cô nín thở cho đến khi anh ngồi thẳng trở lại. Trong tay anh cầm một chiếc sơ mi trắng, và trước khi cô có thể đoán ra trong đầu anh ta đang ẩn chứa cái gì thì anh đã túm lấy cằm cô trong một bàn tay khỏe mạnh và bắt đầu lau gương mặt cô bằng cái áo mềm mại đó.
“Nom cô y như con gấu trúc,” anh nói bằng giọng bình thản. “Lớp trang điểm của cô lem khắp mặt rồi.”
“Tuyệt,” cô lầm bầm, với tay tới chiếc áo. “Tôi có thể tự lo được.”
Anh kéo nó ra khỏi tầm tay cô. “Ngồi yên,” anh nói, chấm nhẹ quanh mắt cô bằng sự cẩn thận đáng ngạc nhiên. Chiếc áo có mùi như anh. Như mùi hương khó nắm bắt mà anh mang, như những điếu thuốc mà anh không nên hút, như mùi hương mơ hồ trên da anh. Và sao mà cô muốn biết da anh có mùi vị gì đến thế?
Anh buông chiếc áo xuống lòng cô nhưng không thả khuôn mặt cô ra. “Đó,” anh nói. “Khá hơn nhiều. Giờ cô chỉ còn vẻ bí ẩn và bơ phờ. Họ sẽ nghĩ hai ta trải qua cả buổi chiều trên giường. Có lẽ đấy là điều chúng ta nên làm, nếu như cô không đặc chất Mỹ đến vậy.”
Cô cố ngoảnh mặt đi, nhưng anh đang giữ cô bằng nhiều sức mạnh hơn cô nghĩ. “Chúng ta không có làm chuyện đó.”
“Thật xấu hổ. Cô thất vọng đấy à? Chúng ta có thể đi vòng một chút trên đường về - Hakim sẽ chẳng mong chờ ta về cho đến khi nhìn thấy chúng ta đâu.”
“Không cần, cảm ơn,” cô nói, tỏ ra lịch sự như đã được giáo dục từ bé.
Anh không cử động. Không buông cằm cô ra, và đôi mắt gần như đen của anh nhìn vào mắt cô, một vẻ gần như suy đoán hiện ra trong chiều sâu đen thẫm. Cô không thể nhìn thấy gì trong mắt anh, vậy mà hơi thở của cô đột nhiên tắc lại, và cô biết chuyện gì sẽ xảy ra.
“Đây là một sai lầm,” anh lặng lẽ nói.
Và trước khi cô kịp hỏi là sai lầm gì, thì anh đã hôn cô, những ngón tay dài của anh giữ lấy gương mặt cô khi miệng anh bao phủ lên miệng cô.
Không phải vô duyên cớ mà người ta gọi nó là nụ hôn kiểu Pháp, Chloe nghĩ trong khoảnh khắc lí trí cuối cùng. Anh là một bậc thầy trong chuyện đó, bắt đầu với cú quét nhẹ như tơ lên đôi môi cô, tiếp theo là lưỡi anh, chỉ nhẹ nhàng chạm vào. Cô biết cô nên đẩy anh ra, nhưng chẳng biết thế nào miệng cô lại hé mở, biết là mình đang ngu ngốc không cứu vãn được rồi.
Nhưng một nụ hôn thì có hại gì? Nhất là từ một người tài năng như Bastien. Họ không thể làm được quá nhiều chuyện trong chiến trường nhỏ xíu của chiếc Porsche, và một khi họ quay về lâu đài rồi cô sẽ giữ khoảng cách thật xa với anh nếu như cô ráng sức. Cho nên không có lí do gì mà cô không thể ngồi lún vào trong chiếc ghế da và để cho anh hôn cô, chậm rãi, lần này anh sử dụng răng, một miếng cắn nhỏ, gợi dục lên bờ môi dưới của cô khiến cô bật ra một tiếng rên khẽ.
Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt tỏa sáng trong bóng tối. “Cô thích thế đúng không, Chloe? Cô luôn có thể hôn lại tôi mà.”
“T – tôi nghĩ ch-chúng ta đã đồng ý đây không phải là một ý s-sáng suốt,” cô lắp bắp. Cô quyết định đổ lỗi cho trời lạnh, trong khi thực tế thì cô đang nóng rực lên từ bên trong.
“Phải, đúng vậy,” anh đồng ý, ép môi vào đường lượn ở quai hàm cô. “Nhưng những ý kiến sáng suốt thường chán phèo.”
Lần này anh hôn cô mạnh bạo hơn, không còn là sự cám dỗ ngọt ngào nữa. Bây giờ anh đang đòi hỏi, những đòi hỏi mà cô muốn đáp ứng.
Tay anh đặt lên đùi cô, di chuyển lên trên dưới chiếc váy lụa đã bị hỏng, sự tiếp xúc của anh như ngọn lửa liếm vào cô. Cô đặt cả hai tay xuống chặn anh lại, nhưng cô không thể di chuyển được anh. Tất cả những gì cô có thể làm là ấn tay anh xuống đùi mình, cái đó khó có thể là sự tiến bộ được.
Anh lại dứt ra, lấy lại nhịp thở, trong khi cô lấy lại nhịp thở của mình, và cô cố tìm lại sự tỉnh táo đã bị buông trôi quá nhanh. “Tại sao anh làm thế?” Cô hỏi trong tiếng thì thầm.
“Câu hỏi ngốc nghếch. Bởi vì tôi muốn thế. Vì tôi muốn cô. Và tất cả những gì cô phải làm là nói ‘không.’ Nhưng cô không nói. Bởi vì cô cũng muốn điều này như tôi, bất kể cô có nhắc nhở mình thế nào. Cô muốn nếm thử miệng tôi. Cô muốn hai tay tôi ở trên người cô. Không phải sao?”
Cô muốn phủ nhận, để nói cho anh ta biết anh ta đã vọng tưởng như thế nào, đã tự phụ, nhầm lẫn, phách lối, ương ngạnh ra sao…
“Hôn lại tôi đi, Chloe,” anh thì thầm. Và cô nghe lời.
Cô thích hôn. Thực ra là rất thích. Nhưng với Bastien nó gần như là tột đỉnh đam mê, và anh không cần phải nhích tay lên cao một chút nào dưới váy cô để làm cho cô gần như bùng nổ. Tất cả những gì anh cần là miệng anh – di chuyển, tiếp xúc, nếm náp miệng cô – sâu hơn, mạnh hơn – và cô có thể cảm thấy một luồng run rẩy đen tối chạy từ cổ họng xuống tử cung của cô. Cô vươn hai tay ra để chạm vào anh.
Một chiếc xe hơi đột ngột xuất hiện, ánh đèn pha rọi vào kính chắn gió, còi xe rú lên, bánh xe nghiến trên con đường hẹp. Nó sượt qua chiếc Porsche đang đỗ với khoảng cách còn chút xíu nữa là va chạm, và rồi phóng đi mất. Nhưng Chloe đã nhảy lùi lại, khỏi anh, khỏi sự cám dỗ, lùi ra xa anh hết mức có thể.
Cô ước giá như đèn đừng bật, để cô đỡ phải nhìn thấy anh. Nhưng nếu họ ở trong bóng tối có lẽ họ sẽ không dừng lại được. Anh đang nhìn cô với vẻ điềm tĩnh, suy đoán, dường như không nhúc nhích có đến vài phút. “Nếu cô lùi thêm tí nữa cô sẽ bị treo tòn teng ngoài cửa xe đấy,” anh nói.
“Có lẽ đó lại là ý hay.”
Nụ cười của anh phảng phất. “Không phải trong cơn mưa thế này. Ngồi lại đây và thư giãn đi. Tôi đã nói tôi sẽ không chạm vào cô nếu như cô không muốn tôi làm thế. Cô chỉ việc nói ra thôi.”
“Tôi không muốn anh chạm vào tôi.” Đó là lời nói dối hoàn toàn trắng trợn. Hoặc ít nhất là lời nói dối của xác thịt. Cơ thể cô muốn anh. Khao khát anh. Trí óc cô vẫn nhận ra anh đã xử tệ với cô thế nào, nhưng nó đang chiến đấu một cách vất vả chống lại cơ thể đang tan chảy của cô.
“Được thôi, bé con,” anh thoải mái nói. “Thắt dây an toàn vào.”
Nếu cô đã từng lóng ngóng vì lạnh thì không có gì so sánh nổi với sự run rẩy của cô hiện giờ. Anh cứ nhìn cô mò mẫm, chẳng làm gì để giúp cô, như thể muốn xem xem anh có thể làm khó cô đến mức nào. Cuối cùng anh đưa tay ra cài cho cô, những ngón tay dài của anh quét qua bụng cô, khiến cô giật mình thảng thốt.
“Trừ phi cô yêu cầu, Chloe ạ,” anh nói bằng giọng xoa dịu, tắt bóng đèn trên đầu và khởi động xe trở lại. Hệ thống sưởi cuối cùng cũng phát huy tác dụng, vào cái lúc mà Chloe đã cảm thấy nóng bừng bất kể mớ quần áo ướt, nhưng cô không hé răng kêu ca nửa lời.
Ít ra lần này họ không đi nhanh hơn, dù Chúa biết là cô có thể nhượng bộ bất cứ cái gì khác, nếu cô có được một nửa cơ hội. Cô vẫn có thể cảm thấy dấu ấn của tay anh trên đùi mình, những ngón tay dài trên làn da mềm mại, gần gũi đến mức không thể chịu đựng nổi với nơi sâu thẳm trong cô. Cô cần đẩy chúng ra khỏi tâm trí, xóa sạch dư vị của miệng anh khỏi miệng cô, dựng lên một bức tường băng giá giữa họ, một bức tường không tan chảy dưới sức nóng của cơ thể cô.
“Anh rất giỏi trong chuyện này, Monsieur Toussaint,” cô nói bằng giọng khen ngợi lạnh nhạt khi họ đã đi được vài phút. “Tôi không biết tại sao anh lại bực mình. Tôi nghĩ đó chỉ là vấn đề về tính kiêu hãnh đàn ông hoặc vì quá nhiều testosterone (kích thích tố sinh dục nam) thôi. Hẳn là thật khó chịu đựng khi thấy có một phụ nữ không muốn anh.”
Cô có thể trông thấy hình dáng anh nhờ ánh sáng phát ra từ bảng đồng hồ, nhưng anh không có biểu hiện gì. “Cô đang muốn thuyết phục tôi rằng cô không hấp dẫn được tôi chăng? Tôi hiểu phụ nữ mà, cherie, và tôi biết khi nào họ hứng thú và khi nào không. Tôi không hiểu sự do dự của cô, nhưng tôi luôn là người chấp nhận bị xua đuổi một cách tao nhã. Còn có những phụ nữ khác. Luôn luôn có những phụ nữ khác.”
Chuyện này không diễn ra theo lối cô dự tính. Nhưng chẳng có gì liên quan đến người đàn ông xa lạ này lại diễn ra theo cách cô muốn cả.
“Và tôi chắc chắn họ sẽ dễ dàng bị quyến rũ hơn gấp bội.” Giọng cô chế nhạo.
“Ồ, tôi nghĩ tôi có thể quyến rũ cô khá dễ dàng nếu tôi định tâm làm thế.”
Không hiểu vì sao cô thấy câu nói ấy thật nhục nhã. Anh ta không thèm bận tâm bỏ ra một chút nỗ lực thực sự ư? Tại sao? Phải chăng cô thiếu hấp dẫn đến thế?
Cô không phô bày phản ứng của mình. “Anh cứ việc tin bất cứ chuyện gì anh muốn,” cô nói. “Nhưng lần sau nếu anh định dụ dỗ một ai đó thì hãy chọn một địa điểm tốt hơn ghế trước của xe Porche. Nó khó mà là nơi gặp gỡ thích hợp cho sex.”
Anh mỉm cười với cô. “Tôi đảm bảo với cô, Chloe, là tôi có thể [bad word] cô thoải mái trên ghế trước của cái xe này. Tôi từng làm rồi mà.” (Chịu, câu này mình đành để nguyên văn, đã bảo anh này ăn nói rất sống sượng mà).
Tại sao một lời sỉ nhục lại có thể gợi tình đến vậy? Hẳn là cô đang chịu đựng chứng giảm nhiệt. “Mong anh đưa tôi về lâu đài cho,” cô nói bằng giọng hạ thấp, bỏ cuộc. Về chuyện này thì anh ta giỏi hơn cô, và sự thật là, có lẽ cô muốn anh nhiều như anh ta nghĩ. Có lẽ còn nhiều hơn anh muốn cô – cô thậm chí không chắc tin được thành tích đó của anh ta. Anh ta là tuýp người dành cho nàng bươm bướm đẹp mê hồn như Monique von Rutter hoặc biểu tượng thời trang nước Anh kiên định như Madame Lambert. Những cô gái Mỹ bé nhỏ vụng về như cô khó mà là sở thích của anh ta được.
Nhưng mặc kệ anh ta có muốn cô thật hay chỉ là một phản ứng tự nhiên, chừng nào cô giữ được khoảng cách là cô sẽ ổn. Cô đã thấy chuyện xảy ra tối qua – anh ta chỉ mất chưa đầy năm phút để biến mất với Monique von Rutter. Anh ta sẽ tìm được ai đó khác để giải khuây một khi họ có mặt ở đấy.
Anh phóng rất nhanh, im lặng hoàn toàn suốt chặng đường còn lại. Anh lái vòng ra phía sau tòa nhà sừng sững, và cô liếc nhìn chiếc đồng hồ nhỏ đắt tiền của mình, nửa hi vọng nó bị chết đột ngột.
Mới có sáu giờ rưỡi, và trước mặt họ còn cả một buổi tối rất dài. Và tất cả những gì Chloe muốn là dầm mình trong bồn tắm nước nóng thật lâu và bò lên giường.
Không hiểu sao cô lại không nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra. Anh dừng xe, nghiêng người qua tháo dây an toàn cho cô. “Tôi nghĩ tốt hơn cô hãy đi vào lối khác. Đây là cửa gần phòng cô nhất, và cô có thể tắm và thay quần áo trước khi có bất cứ ai trông thấy và đặt câu hỏi cho cô?”
“Họ hỏi thì có làm sao đâu? Tôi không ở bất cứ nơi nào khuất tất cả, tôi đâu có làm những việc không nên làm.” Ngay thời điểm những lời nói bật ra cô đã lập tức hối hận. Hôn Sebastian là một hành động cực kì thiếu sáng suốt, và cô sẽ còn làm rất nhiều việc sai trái nếu không có gì ngăn cản họ.
“Thật ư,” anh lẩm bẩm. “Trong trường hợp đó tôi có thể theo kịp cô và kết thúc những gì chúng ta đã bắt đầu.”
Cô gần như sắp gọi anh ta là đồ lừa đảo. May là cô vẫn còn sót lại một chút tỉnh táo. “Không, cảm ơn. Tôi nghĩ chúng ta đã kết thúc rồi.”
“Thật vậy sao?” Khi anh ta nở cái nụ cười chậm rãi khó chịu ấy cô chỉ muốn đánh anh ta một trận. Anh cúi xuống cô, và cô sợ anh sẽ hôn cô lần nữa. Nhưng anh chỉ mở cửa ra cho cô. “Hẹn gặp cô vào bữa tối.”
Cô cầm lấy đôi giày đã hỏng hẳn, cái túi da ướt nhẹp và lòng tự trọng của mình, và bước ra ngoài khoảnh sân. Cơn mưa đã biến thành màn mưa bụi, nhưng không khí đang trở nên lạnh hơn, và quần áo cô thì ẩm ướt. Cô ngoái nhìn lại chiếc Porsche, nhưng không thể trông thấy Bastien trong khoảng không tối đen. Vậy cũng tốt.
“Cảm ơn vì chuyến đi,” cô nói, và đóng sầm cửa lại với nhiều sức mạnh hơn cần thiết.
Và trước khi anh lái xe đi, cô nghĩ đã nghe thấy anh ta cười.