CHƯƠNG 22: BỨC THƯ BẰNG KÝÂM
Khi Edric chuẩn bịđưa tay mở chốt cửa bên ngoài nhà giam, Kelsey liền hôn lên má cậu nhắc nhở:
“Anh sẽ về phòng, đừng để anh chờ quá lâu.”
“Em biết.”– Edric cười gượng trả lời.
Cuối cùng thì Kelsey cũng đồng ý thả Paxton và Natalie theo đề nghị của Edric. Tuy nhiên, đểđảm bảo họ không làm phiền cuộc sống mai này giữa anh và cậu, anh sẽ xóa đi trí nhớ của họ sau lần gặp gỡ này. Edric chỉ có duy nhất một cơ hội để nhìn lại người đã nuôi dưỡng cậu bấy nhiêu năm và cô em gái mộng mơ vẫn hay phá phách người anh trai này. Kelsey không cho cậu biết nơi sẽđưa họđến. Đó là một hiệp nghịâm thầm nhưng tàn nhẫn. Nếu một mai cậu phản bội anh, món quà trừng phạt chính là mạng sống của hai người cậu yêu thương.
“Anh! Anh ơi…”– Vừa trông thấy Edric, Natalie đã lao về phía những chắn song gọi to. Paxton cũng có một phản ứng tương tự. Cả hai người họđều lo lắng cho cậu.
“Anh không sao chứ? Hắn có làm gì anh không?”– Khi Edric đến gần, Natalie liền chụp tay cậu. Edric rất muốn ôm người em gái vào lòng, nhưng các chắn song vững chắc đã ngăn cậu làm điều đó.
“Anh không sao.” – Natalie nhìn thấy những vết thương trên khuôn mặt Edric đã lành lặn thì cũng được an ủi phần nào.
“Hắn là ai? Tại sao hắn lại bắt chúng ta đến đây?”– Vẻ mặt Paxton hỏi đầy âu lo. –“Hắn muốn gìở cháu?”
“Anh ta chính là chúa tể vampire, Kelsey Hernandez, đồng thời là người sở hữu linh hồn ngàn năm của Galvin.”– Edric miễn cưỡng trả lời. –“Anh ta không muốn gìở cháu hết. Chỉ cần cháu ngoan ngoãn, anh ta sẽ không làm hại chú và Natalie.”
“Edric, phải chăng cháu cóđiều gì khó nói? Tại sao cháu không nhìn thẳng chú khi trả lời?”– Paxton nghi ngờ. Ông chưa từng thấy Edric ủ rũ như thế bao giờ.
“Lần trước em nghe anh bảo nể tình anh em gìđó. Chuyện này là sao? Em không tin hắn không làm gì anh. Cả người anh khi đóđầy vết thương.”– Natalie bức xúc nói.
“Cháu nói đi. Dù thế nào thì chú và Natalie cũng sẽ cảm thông cho cháu. Chú già rồi, mạng của chú không đáng kể nữa. Cháu đừng để hắn uy hiếp, bắt cháu làm những việc cháu không muốn làm.”– Paxton vỗ vào ngực tự trách.
“Chú ơi…xin chúđừng hỏi nữa.”–Đôi mắt Edric lấp đầy đau khổ. –“Chỉ biết anh ta sẽ không giết cháu. Những việc khác xin chúđừng hỏi.”
“Anh…anh sao vậy?”– Natalie rưng rưng hai khóe mắt. –“Anh có biết anh đã tiều tụy đi rất nhiều không?”– Cô sờ lên mặt cậu mà cõi lòng tê tái.
“Đừng lo, anh còn chống nổi.”
“Em cũng như chú, em không sợ chết đâu. Em mang họ Hayes, em tuyệt đối không khuất phục trước vampire. Vì vậy, anh đừng nghe lời hắn. Nếu anh thực sự không sao, anh đâu tiều tụy đến mức này. Anh hãy đi tìm anh Fowk. Em không tin hai người hợp sức mà không đấu lại hắn.”– Nước mắt côđã thực sự rơi ra. Những lời Natalie nói không chỉ khiến Paxton buốt lòng, mà còn làm Edric đứt đoạn từng khúc ruột. Nếu mọi việc đơn giản như những lời ấy, cậu đâu cần chịu nỗi khổ phân ly với người thân.
“Tại chú vô dụng, tại chú già rồi. Nếu là cha các cháu thìông sẽ không vô dụng như chú.”– Paxton gục mặt, ông cũng muốn khóc theo Natalie.
“Chú không vô dụng. Chúđã nuôi dưỡng những đứa trẻ mất cha mẹ như bọn cháu lớn khôn nên người. Chú làân nhân của bọn cháu. Dù có phải hy sinh tính mạng để bảo vệ chú, cháu cũng sẽ làm.”– Edric cũng bắt đầu nghẹn ngào. Cậu càng xiết chặt tay Natalie hơn.
“Chú không cho phép cháu nói thế. Chúđã nuôi dưỡng cháu lớn khôn thế này, lẽ nào lại để cháu vì chú mà chết.”
“Cháu e rằng ngay cả cái chết cháu cũng không được quyền làm chủ. Cháu không có nhiều thời gian, xin hai người đừng hỏi gì nữa.”– Edric đột nhiên nhìn thẳng vào ánh mắt Natalie, giọng nghiêm túc. –“Natalie, từđây về sau nếu không còn anh ở cạnh, em phải chăm sóc cho chú Paxton đàng hoàng, và chăm sóc cho cả mình nữa.”
“Anh…tại sao? Tại sao? Em không muốn. Em không thể mất anh đâu.”
“Đừng bướng bỉnh nữa. Nghe anh nói hết đi. Xin hãy nghe anh nói hết.”– Edric thét lên làm cô bé tê cứng cả người.
“Bình thường em nói anh vô dụng, nói anh chỉ biết đam mê nhạc lý mà từ bỏ trách nhiệm gia tộc, anh cũng chưa từng trách cứ em bao giờ. Phải, anh rất vô dụng, nhưng anh muốn những người thân của anh được sống yên bình. Cảnh máu đổ và những đêm dài sống trong tội lỗi làđiều anh sợ hãi. Nhưng nay anh đã nhúng chân vào rồi, anh không rút ra được nữa. Điều duy nhất anh vẫn còn khả năng bảo vệ chính là sự yên bình của em và chú.”
Natalie nức nở lắng nghe Edric nói. Cô bé không hé nửa lời, mà hai hàm răng cắn chặt vào nhau đầy bất mãn. Paxton đứng cạnh cũng không hiểu được vì sao Edric lại nói những lời giống như sinh ly tử biệt.
“Edric, cháu…”
“Xin chú hãy để cháu nói!”– Edric hướng ánh mắt cầu xin về phía ông. Bất giác, ông lặng người nín thinh.
“Anh biết em rất tự hào về gia tộc chúng ta, nhưng anh không mong em bước chân vào thế giới hunter. Anh chỉ ao ước em có một cuộc sống bình thường, sẽ lấy một người em yêu và vui vẻ bước vào thánh đường như mọi người con gái khác. Anh muốn…”– Edric khó nén xúc động, nấc thành tiếng dài. –“…anh muốn thay cha giao tay em cho người con trai ấy. Tiếc rằng anh không thể nữa rồi.”
“Không, anh ơi, anh đừng làm em sợ!”– Natalie gào lên tức tưởi.
“Nghe anh, bất luận sau này em còn nhớ hay không những gì hôm nay anh đã nói, em cũng phải sống cho thật tốt. Hãy làm một người con gái bình thường.”
Edric đột ngột vịn vào cổ tay phải của Natalie và bấu chặt hai ngón tay vào đường gân chính giữa trong ba đường gân xanh nổi lên.
“Aaaa!!!!” – Natalie thét kinh hoàng.
“Edric, cháu làm gì vậy?”– Paxton định chạy lại ngăn cản, nhưng Edric nhanh hơn ông một bước, đã bấm đứt sợi gân đó.
Natalie rụt vội cổ tay vìđau. Paxton thoáng nhìn đường gân bị Edric bấm đứt, đã hiểu ra cậu định làm gì.
“Tại sao cháu phải phế phép thuật của Natalie?”
“Vì cháu không muốn Natalie tiếp tục nối nghiệp gia tộc Hayes. Cháu không muốn em gái của cháu chết.”– Edric cùng phẫn thét lên.
“Anh ơi!!!”– Natalie ôm cổ tay khóc sướt mướt.
“Từđây em sẽ không thể học phép thuật nữa, cho dù là một phép thuật đơn giản nhất.”– Rồi Edric đột nhiên quỳ xuống trước mặt Paxton:
“Chú, ơn chúđã nuôi dưỡng cháu vẫn chưa thể trả hết. Sau này chú xin hãy giữ gìn và thay cháu yêu thương Natalie.”
Paxton sửng sốt nhìn Edric. Ngay khi ông chưa kịp hỏi đầu đuôi, Edric đãđứng lên và quay đầu chạy ra cửa.
“Anh ơi!”– Natalie thét dài.
Nước mắt Edric rơi xuống trên bàn tay nắm chốt cửa. Cậu tự dặn lòng không thể lưu luyến nữa, càng lưu luyến thì cậu càng khó kiềm chế tình cảm của mình.
“Hai người phải sống cho thật tốt. Chỉ cần hai người sống tốt, cháu cũng sẽ sống tốt.”– Edric đẩy cánh cửa và bỏ chạy khỏi nhà giam. Phía sau cậu vẫn còn vang vọng những tiếng gọi của Paxton và Natalie. Thế nhưng, cậu không thể quay đầu lại. Kelsey từng nói đây chỉ là kết giới do anh tạo ra, sẽ tan biến ngay một khi cậu rời khỏi. Nếu phải nhìn nó tan biến trong chớp mắt, như cách cậu mất đi chú Paxton và Natalie, cậu sẽ chịu không nổi mà gục xuống. Vì vậy, dù trái tim đau như thể có ai lấy búa đập vụn ra từng mảnh, cậu vẫn gượng đi thẳng về phía trước.
Đây là con đường do cậu lựa chọn, dù lựa chọn nó trong một tình thế bị bắt buộc, cậu cũng phải lấy hết can đảm đểđi tiếp, đi tiếp mà không được lưu lại bất cứ sự hối tiếc nào.
Khi Edric bước đến phòng Kelsey, anh đang dùng kéo tỉ mỉ cắt tỉa những chiếc lá thừa của mấy cành hoa hồng. Hôm nay tâm tình anh đặc biệt tốt nên muốn tự mình thay hoa trong lọ.
“Sao hả? Lâm ly và thống thiết lắm phải không?”– Anh mỉm môi chế nhạo.
Edric biết Kelsey cố tình sát muối vào trái tim mình, nhưng không sao, miễn là anh đã chịu thả người thân của cậu ra.
“Cảm ơn anh!”
“Anh không nghe lầm chứ?”– Kelsey ngỡ ngàng.
“Anh không nghe lầm. Em cảm ơn vì anh đã cho em toại nguyện.”– Edric khẳng định lại.
Kelsey buông cây kéo xuống, thong thảđến gần cậu:
“Vậy em định đền ơn anh thế nào?”
“Dù không đền ơn, chẳng phải em cũng sẽ thực hiện bất cứđiều gì anh mong mỏi hay sao?”– Edric cứng cỏi đáp.
“Biết vậy là tốt.”– Kelsey liếc mắt nhìn ra bên ngoài trời. –“Hãy về phòng tắm rửa và lau sạch những thương tiếc trên khuôn mặt của em. Tối nay anh muốn có một bữa ăn lãng mạn. Nếu để anh nhìn thấy em ủ dột không vui, em tự liệu lấy thân.”
“Em biết!”
Edric đáp nhỏ. Kelsey không mấy hài lòng với câu trả lời này, bèn giơ tay nâng cằm cậu với một ánh mắt răn đe.
“Đừng có như khúc gỗ.”
Edric nuốt nước bọt một cái, cố nhoẻn miệng tươi cười:
“Mọi việc em đều nghe theo anh.”
Kelsey hừ lớn tiếng rồi buông cậu ra. Đúng lúc đó, ở bên ngoài cửa cũng có người vừa bước vào. Edric nhìn rõđó là một cậu bé chạc mười sáu, mười bảy tuổi xinh đẹp khó tả, nhưng cách ăn mặc lại rất phóng túng. Cậu ta chỉ gài duy nhất một chiếc nút gần cuối, còn bao nhiêu da thịt để hở thì mặc nhiên cho người ta khác ngắm nhìn.
“Em không tìm được lấy một người để sai bảo. Người hầu của anh chết đâu hết rồi?”– Cậu ta mặc kệ sự có mặt của Edric, ngang nhiên chạy đến níu tay áo Kelsey làm nũng.
“Anh đã bảo em từ trước, bọn họđều có việc riêng, tại em không tin cứ chạy lung tung thôi.”– Kelsey nựng nịu khuôn mặt cậu ta, chẳng hềđể tâm có hay không có Edric hiện diện.
Edric không chấp nhất. Người đàn ông này muốn ôm ấp bao nhiêu người cũng là chuyện của anh ta. Cậu thề là suốt đời cậu sẽ không chấp nhất.
Edric dùng ánh mắt lãnh đạm định bước ra khỏi cửa, nhưng ánh mắt đó không may bị Kelsey bắt gặp.
“Em khoan đi đã.” – Anh lớn tiếng gọi cậu và bỗng quay sang nhân tình bé bỏng của mình. –“Em vừa nói gì? Không có người hầu sao? Anh nghĩ là vẫn còn một người.”
Cậu bé nhìn kỹ Edric từđầu đến chân, như soi mói một món hàng.
“Này tên kia!” – Cậu ta dõng dạc hô hoán.
Edric nuốt giận vào bụng, quay mặt lại đối diện cậu ta, thản nhiên như chẳng có chuyện gì.
“Cậu có gì sai bảo?”
“Hắn ngoan thật đấy anh.”– Alex cười vuốt ve cánh tay của Kelsey, rồi nói tiếp. –“Ta muốn đi tắm, ngươi chuẩn bị nước tắm cho ta đi. Nhớ là phải bỏ thật nhiều hoa hồng, ta muốn da thịt được thơm mát và mịn màng.”
“Tôi lập tức đi chuẩn bị.”– Edric chả buồn phản kháng hay cự nự. Dẫu sao đã phục vụ anh, dù bắt cậu phải phục vụ luôn những tình nhân của anh cũng chẳng thành vấn đề. Chung quy cậu đã chấp nhận hai chữ nô lệđeo bám cuộc đời mình.
Kelsey thấy Edric quá phục tùng thìđâm ra chán nản.
“Khỏi cần làm gì hết. Về phòng em đi.”
“Em đã hiểu!”– Edric mím môi, bước qua bục cửa rời khỏi.
“Anh à…sao lại cho hắn đi? Ai pha nước cho em tắm đây?”– Alex giảy nảy giật liên tục tay áo Kelsey.
Kelsey không nói không rằng, tức thời bế Alex lên giường mình:
“Em cần phải tắm sao? Dù gì thì em cũng phải dơ nữa mà.”– Anh cười xảo quyệt, một nụ cười cố gắng lấp đi những điều phật lòng do Edric vừa để lại.
“Anh thật xấu. Lúc sáng đã làm người ta rồi mà giờ còn tham lam.”– Cậu bé vuốt ngực áo của anh giả vờ chê trách.
“Anh không xấu sao em lại chịu lên giường với anh chứ?”– Kelsey lột vội quần áo của Alex ra và tìm kiếm một cuộc vui trên thân thể cậu bé. Anh hy vọng nó có thể giúp mình quên đi sự phục tùng miễn cưỡng từ người em trai mà anh yêu thương. Anh không muốn cậu chỉ là một hình nộm trong tay mình, nhưng biết phải làm sao dằn được cơn giận để nâng niu cậu vào lòng? Dù sao đi nữa, sự thật là cậu đã từng phản bội anh.
Edric vẫn chưa rời khỏi phòng anh. Cậu đứng ở bên ngoài dãy hành lang cách đó không quá xa. Những âm thanh *** dục vang ra từ bên trong có thể truyền đến tai cậu một cách rõ ràng. Không hiểu tại sao nước mắt Edric lại rơi xuống? Lý trí bảo trái tim là có gì phải đau, nhưng trái tim lại không chịu nghe lời lý trí nên nó cứđau.
Nếu là người khác, có lẽ họđã bỏđi rất lâu, nhưng Edric thì không. Cậu sẽở lại đây, nghe hết những thứâm thanh thèm khát giữa họ cho đến khi nào họ tàn cuộc vui mới thôi. Cậu phải chống lại trái tim mình và buộc nó thừa nhận việc từ bỏ hết mọi rung động dành cho người đàn ông này. Cậu cấm bản thân không thể có bất cứ sự mềm yếu nào trước anh, bởi vì sau tất cả những việc anh làm, cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.
Sau khi tự mình hành hạ trái tim mình, Edric vốn dĩđịnh quay về phòng, bèn sực nhớ phòng piano cũng nằm khá sát bên cạnh nên vô thức lại tìm đến. Đối với những người nghệ sĩ như cậu, đàn là một thánh địa bất khả xâm phạm. Thế mà, lần trước cũng tại đây, anh đã làm ra những chuyện vô cùng quá đáng, ô uế thánh địa trong lòng cậu.
Edric ngồi xuống. Những ngón tay run rẩy vừa chạm vào bàn phím, lại như hoảng sợ một điều gìđó mà rút ra. Cuối cùng, rất lâu về sau, cậu mới có can đảm đặt tay lên các phím đàn. Trái tim tổn thương, linh hồn côđộc. Con đường phía trước chỉ hiện ra toàn thác ghềnh và vực thẳm. Trong giờ phút này, thứ an ủi được cho cậu chỉ có cây đàn piano này mà thôi.
Edric khó khăn lắm mới nhấn vào phím đầu tiên. Cậu sẽđàn một bản nhạc để nói lời tạm biệt với chú Paxton và Natalie, tạm biệt Fowk, tạm biệt hết thảy những mơước đầu đời. Kể từđây về sau, có hay không có trái tim cũng được, cậu cứ lầm lũi màđi cho đến ngày mình chết. Edric cười ghê gợn theo mỗi cái lướt tay. Cậu muốn cười thay vì khóc, và muốn chôn dấu tất cả nước mắt vào trái tim để chúng không còn cơ hội rơi ra.
Thình lình, Edric dừng tay lại. Cậu vừa phát hiện ra cây đàn này không hề có dây G. Một hình ảnh lóe qua trong đầu Edric. Vì hình ảnh quá mờ nên buộc lòng cậu phải nhắm mắt tập trung tinh thần để nhìn cho rõ hơn. Trong thế giới quan của quá khứ, cậu thấy chính mình đã cắt đi dây G. Có một cuốn sách với tựa đề khá mơ hồđược đặt trên giá rất cẩn thận.
“A!”
Edric ôm đầu vìđau. Cậu từ từ mở mắt ra, tự hỏi lẽ nào Kelsey lại không phát hiện cây đàn bị mất dây G? Bản kýâm lần trước cậu viết không cần sử dụng dây G, nhưng chẳng lẽ ngoài nó ra, anh chưa từng đàn qua bản nào khác trên cây đàn này?
“À…thì ra là cậu Edric!”– Bà Rhoda chợt đẩy cửa bước vào. Sắc mặt của bà có vẻ kinh ngạc lắm.
“Cháu chỉđịnh vào một chút rồi sẽ ra.”– Edric vội đứng lên.
“Cậu hiểu lầm rồi. Lão không cóýđó.”– Bà Rhoda xua tay bảo cậu hãy ngồi lại. –“Cây đàn này vốn là của cậu. Cậu đàn nó chẳng có gì sai trái cả.”
“Của cháu???”
“Phải. Nếu không chủ nhân cũng không giữ gìn nó đến tận bây giờ. Hàng trăm năm qua rồi còn gì. Lão vẫn thường xuyên đến đây quét bụi, nhưng lúc nào trông nó cũng lạnh lẽo làm sao. May thay cậu đã trở về. Hơi ấm đã trở về.”– Bà cười híp cả mí mắt.
Edric sờ vào bàn phím phân vân:
“Anh Kelsey không thường dùng nó hay sao?”
“Chủ nhân chẳng bao giờđụng đến. Cậu biết đấy, cảnh cũ, vật cũ, người lại không còn, đó làđiều cực kỳđau lòng.”
“Dù sao cháu cũng phải về phòng.”– Edric không muốn càng nghe càng cảm thông cho tình yêu sâu đậm của anh. Nói tàn nhẫn một chút thì chính tay anh tự làm tự chịu.
“Cậu không định đàn sao?”– Bà Rhoda tỏ vẻ tiếc nuối.
“Cháu không quen đàn cây đàn lạ.”– Edric đáp trả một câu khiến cho bà cau mày. Mặc kệ ai nghĩ sao thì nghĩ, mọi vật dụng của Edric Hernandez không liên quan gì cậu.
Về phòng, Edric liền leo ngay lên giường chùm kín chăn qua đầu. Cậu muốn ngủ một giấc đểđầu óc thôi suy nghĩ về chú Paxton và Natalie, về những nỗi sợ hãi thầm lặng trong lòng. Tiếc rằng, vì có quá nhiều gánh nặng, Edric càng bức ép mình nhắm mắt thì càng thấy nặng nề. Cơn đau đầu bùng phát như một loại dịch bệnh hành hạ cậu không ngừng, thà rằng mở mắt ra còn dễ chịu hơn chút ít.
“Không biết họ cóđược sống tốt như mình mong mỏi hay không?”
Edric vịn vào đầu ngồi dậy. Cậu sẽđiên lên mất nếu cứ sống mãi cùng lo lắng và bất an. Bất đắc dĩ, cậu đành phải tự an ủi mình:
“Họ nhất định sẽ sống tốt. Mình cũng phải sống tốt, bão giông nào rồi cũng có lúc phải đi qua.”
Edric gật đầu chắc một cái, để sau cái gật đầu này, cậu có thể tự lừa dối mình quên đi tất cả. Phương châm sống hàng đầu của cậu là nếu không thể vượt qua được bóng đêm, thì phải học cách chấp nhận nó.
Vô tình, ánh mắt cậu quét ngang giá sách ba tầng nằm bên trái tường, cách giường chưa đến ba mét. Đó là giá sách cậu đã nhìn thấy trong ký ức. Edric Hernandez đãđứng đó, đặt một quyển gì khá dày lên trên và bỏđi. Edric bất giác vì tò mò mà không ngăn nổi mình bước lại. Có hàng trăm quyển sách trên kệ, thật khó biết được người của hai trăm năm trước kia đã chạm tay vào cuốn nào. Giá sách này được ai đó quét dọn kỹ càng đến mức không lưu một hạt bụi. Edric mất hơn mười lăm phút để nhìn khắp các đầu sách, và một trong sốđóđãđập vào đôi mắt cậu ấn tượng cực mạnh.
Cây đàn mất dây G
Quyển sách Johann Bach và giai điệu Air on the G String
Hình như không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Edric giơ cao tay lấy cuốn sách nằm trên tầng hai và lật những trang đầu tiên ra xem. Cậu không cảm thấy nó có gìđặc biệt ngoại trừ những lời giới thiệu về Johann Bach và bản nhạc làm tỏa sáng danh tiếng của ông Air on the G String.
Tuy nhiên, khi Edric lật nhanh đến những trang giữa, có một xấp kýâm chợt hiện ra. Năm trang kýâm không hề có tựa, được viết ngay ngắn từng nốt nhạc một. Người viết ra nóđã hao tốn không ít tâm tư. Với kinh nghiệm nhiều năm viết nhạc, Edric chỉ thoáng liếc mắt qua liền phát hiện nó có vấn đề. Tiếc là cậu không cóđàn để thử nghiệm.
Edric mường tượng bản nhạc bằng những ngón tay của mình, và rồi nhanh chóng mở hết các ngăn tủ cạnh giường để tìm giấy viết. Cách đây đã lâu, cậu từng chơi qua trò giải mã những nốt nhạc thành bức mật thư với đám bạn cùng lớp. Vì giai điệu của bản kýâm đứt quãng một cách có dụng ý nên cậu đoán ngay sựđứt quãng này ám chỉ dấu câu ngừng nghỉ.
Phải mất một tiếng đồng hồ sau, Edric mới cầm được trên tay bản thảo hoàn chỉnh do cậu cất công giải mã.
“Định mệnh luôn sắp đặt những cuộc gặp gỡ kỳ lạ mà không ai có thể lường trước. Trong tòa thánh đường St. Paul cũ kỹ, dưới cơn mưa mùa hạ năm ấy, tôi tình cờ quen biết anh. Anh đã kể tôi nghe về Johann Bach và bản nhạc Air on the G String anh yêu thích. Chúng tôi ngồi nói chuyện rất lâu, mãi đến khi cơn mưa tạnh hẳn và tòa thánh đường đổ lên hồi chuông cuối ngày mới chia tay. Trước khi quay đi, anh còn cầu chúc những điều an bình sẽđến với tôi.
Thật lòng ngay giây phút đó, tôi cũng không dám tin người đàn ông này chính là vị thủy tổ tôi luôn tôn kính Galvin Hernandez. Còn tôi, Edric Hernandez lại là một hậu duệ của anh. Mỗi tháng một lần, anh đều đến đây để thăm viếng hai nấm mộ. Một là của người vợ quá cố và một là do anh tựđắp lấy cho mình. Anh tự thoát linh hồn ra khỏi thể xác rồi đem chôn phần thể xác bên cạnh người vợ yêu quýđể cô không bao giờ cảm thấy côđơn.
Tôi hỏi anh, anh thường nói những gì trước mộ côấy? Và anh trả lời tôi, mọi thứ anh nhìn thấy ở thế giới loài người, yêu thương li hận đều muốn kể cho cô nghe như hồi hai người còn ở gần nhau. Cô rất thích tinh linh, vì thế anh đã tự nguyện trở thành một tinh linh của riêng cô. Tôi đưa ngón áp út lên bảo cùng anh, chính linh hồn của côđã xui khiến tôi bước vào tòa thánh đường này. Nhiều người cho rằng chiếc nhẫn mang nặng những nỗi uất hận của cô, nhưng tôi lại tin rằng nóđong đầy tình yêu nơi cô dành cho anh. Nó gây ra bao nhiêu sóng gió cũng chỉ muốn tìm về với người chủ thật sự. Thực thế, anh đã trượt chiếc nhẫn ra khỏi tay tôi không một chút khó khăn.
Sau khi chia tay, tôi vẫn ám ảnh mãi một câu nói của anh. Anh bảo tôi chính là kiếp sau của Kayla, nhưng tôi và cô hoàn toàn khác biệt trong mắt anh. Anh suốt đời chỉ yêu một mình cô. Bất kể giọt máu của cô tái sinh trên cơ thể ai đi chăng nữa, thì cũng không có nghĩa là cô sống lại. Tôi rất ghen tỵ với Kayla, người được anh yêu, bởi vìánh sáng trên người anh phả ra một loại dịu dàng khó tả. Tôi biết anh không đáng sợ như bao người vẫn nghĩ. Anh là hiện thân của thiên thần và bình dị theo đuổi tình yêu bất tử của cảđời mình.
Người tôi yêu không giống như anh. Anh ấy truy cầu quyền lực tột đỉnh và giấc mộng làm chủ thế giới này, nhưng tôi lại không có quyền gì mà trách cứ anh ấy. Suy cho cùng, tôi đã yêu anh ấy quá mù quáng. Dù biết anh ấy cứ ngày một sai lầm hơn, tôi vẫn ủng hộ những việc anh ấy làm, thầm lặng giúp đỡ anh ấy được toại nguyện. Hằng đêm, tôi cầu xin trước Chúa nhân từ, hãy đem tất cả tội lỗi của anh ấy giáng xuống một mình tôi. Tôi chấp nhận ở lại địa ngục vĩnh viễn để rửa sạch những nhơ nhuốc cho anh ấy.
Tôi luôn có một linh cảm tồi tệ. Tôi đã nhiều lần mơ thấy tôi sẽ chết dưới tay anh ấy. Vì lo sợ ngày ấy đến bất ngờ, tôi ghi lại những dòng tâm sự cuối vào bản kýâm này, mong mỏi người có duyên với tôi sẽđọc được. Nếu người may mắn gặp Galvin, xin hãy chuyển giúp tôi một lời đến anh:
“Không phải tôi không muốn bay đi tìm hạnh phúc cho mình, chỉ vì từ ngày định mệnh chúđịnh tôi yêu Kelsey, hạnh phúc của tôi được đổi bằng hạnh phúc của anh ấy. Nếu tôi không tìm ra cách thay đổi được anh ấy, tôi tin bản thân mình cũng có một phần lỗi trong đó. Thay vì trách cứ và oán than, tôi sẽ chọn tha thứ và cảm thông.”
Hết chapter 22