CHƯƠNG 64.1
Đợi chừng một giờ sau, bác sĩ gia đình đã đến, Cam Y ôm cậu bé ra khỏi phòng tắm. Tắm rửa xong, những đường nứt da trên người bé càng hiện lên rõ nét. Sắc mặt của Cam Y lúc này phi thường không tốt, có cả phẫn nộ lẫn đau lòng. Đặt cậu bé lên giường của mình, Cam Y nhờ bác sĩ kiểm tra tổng quát cho bé, rồi mới đi xuống phòng khách gọi mấy cuộc điện thoại. Cậu bé lặng yên nằm trên giường, người có thể nói là gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Mục Dã nấu một nồi cháo trắng nhỏ, Khổng Thu cũng lấy hai bao cải bẹ xanh trong tủ lạnh ra, không phải bọn họ keo kiệt gì, chẳng qua là vì bác sĩ nói tình trạng hiện tại của bé tốt nhất chỉ có thể ăn chút cháo rau mà thôi.
Hai mươi phút sau, bác sĩ bước ra, thuận tay đóng cửa phòng ngủ của Cam Y lại. Ba người lập tức vây xung quanh không ngừng hỏi: “Tình huống của cậu bé thế nào rồi?”
Bác sĩ hạ thấp giọng nói: “Thân thể của cậu bé vô cùng suy yếu, ít nhất đã bốn ngày không ăn gì. Tôi đề nghị ngày mai nên đưa cậu bé đến bệnh viện để khám tổng quát một lượt. Bé bị đông lạnh một thời gian dài, lại suy dinh dưỡng nữa, nên thân thể đã bị tổn thương nghiêm trọng. Tôi đã tiêm dinh dưỡng cho bé, còn những tổn thương do giá rét cũng đã được bôi thuốc. Đêm nay trước hết cứ truyền cho cậu bé hết hai bình gluco và nước muối sinh lý này để tăng cường sức đề kháng đã. Cần đặc biệt chú ý, nếu bé sốt cao phải lập tức đưa đến bệnh viện ngay, tuyệt đối không được chậm trễ. Tôi để lại mấy phần thuốc, sau khi cậu bé ăn cháo xong thì phải cho uống ngay.”
“Tôi biết rồi.” Cam Y gật gật đầu, “Sáng mai tôi sẽ dẫn bé đến bệnh viên, tôi có thể sẽ tìm anh bất cứ lúc nào.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Căn dặn thêm một số việc cần phải chú ý xong, bác sĩ xách hòm thuốc của mình đi mất.
Tiễn bác sĩ về, Khổng Thu đi vào nhà bếp xem chừng nồi cháo, ba người đẩy cửa phòng ngủ, bước vào. Cậu bé trên giường lập tức mở to hai mắt, rõ ràng thân bé đã thập phần hư nhược, nhưng trong mắt lại mang theo mấy phần cảnh giới cùng quật cường. Mục Dã và Khổng Thu cùng tươi cười hiền lành nhìn bé, Cam Y thì dìu bé ngồi dựa vào mình, ôn hòa nói: “Không cần phải sợ, mấy chú không phải là người xấu. Đến ăn chút cháo đi, ăn cháo xong rồi uống thuốc, là con có thể an tâm ngủ rồi, ngày mai mấy chú sẽ đưa con đến bệnh viện.”
Khổng Thu múc một muỗng cháo, thổi thổi mấy cái, rồi đưa đến bên miệng bé. Cậu bé rõ ràng đang rất đói, khẽ nuốt nuốt nước miếng mấy cái, nhưng vẫn không chịu ăn, chỉ khẽ nói: “Con… không có tiền.”
Tim cả ba người như bị ai bóp nghẹn một cái, hai mắt Cam Y đỏ ửng lên. Khẽ xoa xoa đầu bé, anh nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, ăn hết chén cháo này, rồi sau đó ngủ một giấc thật ngon là được.”
“Ăn cháo nào.” Khổng Thu đem muỗng cháo để lại gần môi bé. Cậu bé đưa mắt nhìn qua ba người một lượt, rồi mới hé miệng húp muỗng cháo vào. Tựa hồ đã tin ba người không phải là người xấu, cậu bé ăn như hổ đói ba năm, ba nguời thấy thế liền luân phiên nhắc bé ăn từ từ một chút, cẩn thận coi chừng bị sặc.
Một chén cháo rau nóng hổi nhanh chóng được bé ăn hết toàn bộ, cậu bé liếm liếm môi, dường như vẫn còn chưa no. Cam Y xoa xoa bụng bé, hỏi: “Mấy ngày rồi con chưa ăn chút gì sao?”
Sắc mặt cậu bé lập tức trở nên ảm đạm, mím chặt môi. Cam Y thấy thế liền nói: “Bác sĩ nói hiện tại con không được ăn quá no, phải ăn từ từ từng chút một, nếu không sẽ làm tổn thương dạ dày.” Liếc nhìn đồng hồ một cái rồi nói: “Chút nữa sau khi uống thuốc xong, con cứ ngủ một giấc thật ngon.” Cam Y đứng dậy, đặt cậu bé nằm ngay ngắn lại trên giường, kéo chăn đắp lại cho bé.
Mục Dã mỉm cười, thanh âm mang theo hàm ý trấn an hỏi: “Ngày mai mấy chú sẽ đưa con đến bệnh viện để khám tổng quát, có thể cho mấy chú biết tên tuổi của con được không?”
Trên mặt cậu bé không giấu được vẻ tổn thương. Khổng Thu và Cam Y cùng nhíu mày, Mục Dã vẫn chỉ khẽ cười, thanh âm có thêm vài phần từ tính, lại hỏi: “Con không biết cha mẹ con đang ở nơi nào sao? Hay nên nói là con không muốn tìm bọn họ?”
Nào biết cậu bé vừa nghe xong liền bật người dậy, kích động nói: “Con không có cha mẹ! Con không có tên! Con là cô nhi!”
Mục Dã nhẹ nhàng đè thân hình gầy gò của bé lại, vỗ về trấn an: “Không cần phải sợ, con không muốn nói mấy chú cũng sẽ không miễn cưỡng con. Vậy có thể nói cho mấy chú biết năm nay con bao nhiêu tuổi được không? Bác sĩ cần phải biết tuổi của con thì mới có thể kê toa cho thuốc được.”
Cam Y cầm bàn tay bé nhỏ chằng chịt những vết nứt da do giá rét, cảm giác ấm áp trong lòng bàn tay làm tâm tình bức xúc của bé thoáng dịu đi một ít, bất quá ánh mắt bé đã ửng đỏ, nhưng vẫn kiên cường cố giữ không cho nước mắt rơi xuống.
“Con không có tên…” Cậu bé hít hít mũi, “Năm nay con chín tuổi, sinh nhật con là ngày ba tháng sáu.”
Cam Y xoa xoa đầu bé, rồi mới che mắt bé lại: “Ngày mai chú sẽ nói lại với bác sĩ. Giờ con ngủ chút đi.” Hô hấp của bé có chút không xong, khớp hàm gắt gao nghiến chặt. Cam Y đem tay còn lại của bé nhẹ nhàng vỗ về an ủi. Ba người không ai nói thêm gì, một lúc sau Khổng Thu đi rót một ly nước ấm, Cam Y tự mình đút bé uống thuốc xong rồi mới đắp chăn cho bé ngủ. Hai bình dịch vẫn còn chưa truyền xong, ba người nhẹ giọng lui ra ngoài, ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.
“Cam Y, anh có thể cho người điều tra thân phận của cậu bé được không?” Khổng Thu bực mình hỏi.
“Anh đã cho người đi thăm dò rồi.”
Mục Dã bình tĩnh nói: “Nhìn phản ứng vừa rồi của cậu bé, có thể bé thật sự đã bị cha mẹ mình vứt bỏ. Cam Y, nếu tìm được cha mẹ của cậu bé, anh định xử lý thế nào?” Người là do Cam Y cứu về, đương nhiên chuyện này cũng phải do Cam Y toàn quyền quyết định.
Cam Y nhìn về phía Mục Dã và Khổng Thu, hai người trăm miệng một lời nói: “Bọn em không sao hết, anh muốn sao bọn em cũng đều ủng hộ.” Khổng Thu nhún nhún vai: “Lấy tài lực của chúng ta mà nói, nuôi thêm cậu bé này tuyệt đối không thành vấn đề.” Mục Dã cừng cười cười phụ họa: “Với thế lực của gia tộc Tát La Cách, muốn cho cậu bé một thân phận cũng tuyệt không chút trở ngại.”
Trong mắt Cam Y tràn ngập cảm kích, nhưng vẫn hờn dỗi nói: “Hay là tìm hiểu về cha mẹ của cậu bé trước, để biết rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Nếu thật sự họ muốn vứt bỏ cậu bé, anh sẽ không trả cậu bé về cho họ nữa, anh sẽ nuôi bé.” Ngay lúc tự mình tắm rửa cho bé, Cam Y đã nghĩ đến chuyện này rồi.
“Vậy không còn vấn đề gì nữa rồi.” Mục Dã nghe vậy liền sắp xếp một chút: “Sáng mai chúng ta đưa Trọng Ni tới đoàn làm phim rồi sẽ chở cậu bé đến bệnh viện. Cam Y, anh ở lại bệnh viện chờ bé khám trong khi em sẽ đi mua quần áo và dụng cụ cá nhân cho bé.”
“Ngày mai em xin nghỉ phép.” Khổng Thu giơ tay lên, “Mấy hôm nay em chỉ cần làm cho xong phần hình ảnh Pr thôi, ở nhà làm cũng không sao, chỉ cần đúng hạn giao hàng là ok. Cam Y, ngày mai anh ở lại bệnh viện coi chừng cậu bé, còn em và Mục Mục sẽ đi mua đồ, có gì dùng điện thoại liên lạc sau.” Mặt Cam Y lộ vẻ khó khăn, bản thân đã cam đoan với đại ca và Đề Cổ sẽ thời thời khắc khắc dõi theo từng bước chân của Mục Dã và Khổng Thu rồi mà giờ lại…
Khổng Thu ôm Mục Dã cười nói: “Yên tâm, yên tâm, hai đứa bọn em sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu. Với lại có tài xế đi cùng bọn em mà, hai đứa em đâu phải trẻ lên ba, không cần phải cẩn thận thái quá như vậy.”
Do dự một lát, Cam Y mới gật gật đầu, bất quá vẫn không quên dặn dò: “Hai người cứ đến thẳng trung tâm thương mại đi, sau khi anh đưa bé đi khám xong sẽ ghé qua trung tâm thương mại.”
Mục Dã suy nghĩ một lúc lại nói: “Có lẽ bọn em sẽ nhanh hơn anh đó, mình cứ liên lạc bằng điện thoại, rồi sau đó mới xác định nơi tập hợp.”
“Được.”
Mọi chuyên trước mắt tính như thế cũng coi như tạm ổn, ba người đứng dậy, trở về phòng. Cậu bé hãy còn đang ngủ. Nhìn gương mặt đang ngủ không sao giấu được vẻ mệt mỏi suy yếu của bé, ai cũng không đành lòng đánh thức bé dậy. Cậu bé này diện mạo trông rất khá, là một cậu bé tương đối điển trai. Bọn họ không sao tưởng tượng ra được loại cha mẹ gì mà có thể đang tâm vứt bỏ con mình lưu lạc giữa trời giá rét như thế này. Nếu cậu bé bị lạc đường, hay bị bắt cóc mà may mắn trốn thoát được thì phải một lòng muốn tìm về với cha mẹ mới đúng, đằng này cậu bé lại phẫn nộ nói mình không có cha mẹ, còn cố tình khẳng định bản thân là một cô nhi. Trên đời này làm gì có đứa bé nào lại nguyện ý bản thân là một cô nhi chứ.