CHƯƠNG 63.2
“Cốc cốc.”
“Tiểu Thu Thu, sữa đến đây.”
“A, cám ơn anh, Cam Y.”
So với Mục Dã, Khổng Thu lại càng không chút khách khí. Cầm lấy ly sữa, cậu liền uống một ngụm lớn, trên môi còn đọng một chút sữa ấm. Cam Y rút khăn giấy ra, lau cho cậu, rồi mới ngồi xuống bên giường, nhìn màn hình laptop của cậu, hỏi: “Đêm nay lại phải tăng ca nữa sao?”
“Cũng không hẳn.” Khổng Thu giải thích: “Công ty tính đưa bộ phim này tham dự liên hoan phimCannes, cho nên thời gian sắp tới có thể sẽ tiến hành tăng thời gian quay ngoại cảnh. Còn công việc hiện tại của em chủ yếu chỉ là chuẩn bị hình ảnh cho kế hoạch PR phim, để tạo lợi thế cho việc tiến vào liên hoan phim thôi.”
“Ừm.” Cam Y cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Đừng ngủ trễ quá. Thôi, anh không quấy rầy em nữa.”
“Cam Y.” Níu Cam Y lại, Khổng Thu dùng vẻ mặt lo lắng hỏi: “Anh cảm thấy Mục Mục gần đây đã ổn lại chưa?” Thần sắc của Cam Y nháy mắt liền trở nên có chút trầm lặng. Lặng yên hồi lâu, mới nói: “Hiện tại thoạt nhìn thì đã ổn cả rồi, chỉ là không biết những lúc không có chúng ta bên cạnh thì có hay không…”
Khổng Thu thở dài, tựa vào trên người Cam Y thì thầm: “Mục Dã còn kiên cường hơn nhiều so với những gì em tưởng tượng. Chờ sau khi bộ phim này đóng máy, chúng ta cùng xin nghỉ phép được không anh? ĐếnHawaiiđi?? Hay đảoBali? Còn không mình quay về Miêu Linh Tộc nha? Lần trước đến nhưng vẫn chưa thăm thú được gì hết.”
“Theo anh thì tạm thời không nên về tộc đâu, mất công Mục Dã thấy cảnh nhớ người lại thêm thương tâm. Bất quá chủ ý nghỉ phép này cũng rất được, em và Mục Dã cũng đều cần được nghỉ ngơi thư giãn.” Xoa xoa tóc Khổng Thu, Cam Y nói: “Sau khi em và Mục Dã thương lượng được nơi để đi rồi nhớ báo cho anh một tiếng, để anh an bài chu đáo.”
“Cám ơn anh, Cam Y.”
“Vậy em làm việc đi, đừng có thức khuya quá đó.”
“Yên tâm.”
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Cửa đóng lại, uống một ngụm sữa lớn, Khổng Thu lại tiếp tục vùi đầu vào công việc. Cam Y đi đến trước cửa phòng của Mục Dã, dừng lại trong chốc lát, đèn bàn trong phòng hãy còn sáng. Lặng lẽ dán tai lên nghe lén hết cả nửa ngày trời, thấy trong phòng không vọng ra tiếng khóc âm ỉ mới thoáng an tâm, trở lại phòng của mình.
Bất đồng với Khổng Thu, Cam Y không sợ lạnh chút nào, hệ thống sưởi trong phòng làm Cam Y cảm thấy có chút nóng nực bực bội. Cởi áo ngủ ra, chỉ để thân trần, đá dép lê ra xa, cam Y chân trần bước đến bên cửa sổ, khẽ hé bức màn cửa sổ ra thêm một chút. Một luồng gió lạnh thổi qua, màn cửa bằng lụa trở nên mát mẻ lạ thường. Cam Y chuẩn bị lên giường ngủ, màn lại được kéo ra thêm một nửa, Cam Y bỗng lộ vẻ mặt nghi ngờ, đột nhiên kéo toang ra, để có thể nhìn rõ được cảnh vật dưới lầu. Thị lực của tộc nhân Miêu Linh Tộc siêu cấp tốt, nhưng Cam Y vẫn nghi ngờ mình đã nhìn nhầm nên cố mở to mắt tìm kiếm thân ảnh mình vừa thấy bên ngoài.
Nhìn trân trối gần cả phút sau, sắc mặt Cam Y chợt biến, xoay người túm lấy áo ngủ bị mình vứt trên giường, vội vã mang dép lê vào, xông ra ngoài: “Khổng Thu, Mục Dã, có một đứa bé ở dưới lầu!”
Cửa phòng Mục Dã mở ra đầu tiên. “Ở nơi nào?”
Cửa phòng Khổng Thu cũng nhanh chóng mở ra: “Đứa bé? Làm sao?!”
“Dưới lầu!” Cam Y đã mặc áo khoác và mang giày xong, vội vội vàng vàng nói: “Anh xuống nhìn một cái.”
“Cam Y, đừng chỉ mặc mỗi cái quần ngủ mỏng manh như vậy chứ! Trời lạnh lắm đó!”
“Anh không sợ lạnh, anh phải đi nhìn một cái!” Cam Y mở cửa, xông thẳng ra ngoài. Khổng Thu cũng nhanh chóng khoác áo bông, cũng chỉ mặc mỗi một cái quần ngủ chạy ra ban công. Gió lạnh úp vào, hai người không khỏi rùng mình mấy cái liên tục.
Hai người ghé vào ban công, dõi mắt tìm kiếm, Mục Dã bị cận thị nhẹ, nhưng trong trời tối om thế này, dù đã híp mắt lại, y cũng không sao thấy rõ được cảnh vật dưới lầu, chứ đừng nói đến đứa bé nào đó. Thị lực của Khổng Thu lại khá tốt, nhưng cậu cố gắng mở to mắt đến cực hạn cũng không thấy bóng dáng đứa bé đâu. Lúc hai người đang ráng nhìn thì bỗng thấy Cam Y đã chạy ra đến cổng lớn, tốc độ siêu nhanh. Nhìn theo hướng Cam Y đang chạy, hai người trong lòng khiếp sợ, chỗ đó xa tới vậy sao?
Cam Y ngừng lại trước một hoa viên cách toà nhà ba người ở tầm hơn năm mươi mét. Mượn ánh đèn đường, hai người mơ hồ thấy Cam Y ngồi xổm xuống. Mục Dã lập tức nói: “Trọng Ni, anh đi nấu canh gừng, em chuẩn bị nước tắm đi.”
“Dạ!”
Hai người quay vào trong phòng. Tuy hai chân bị gió đông lạnh đến run rẩy, nhưng hai người vẫn nhanh chóng phân công làm việc, Khổng Thu vừa bắc xong một ấm nước sôi, Mục Dã cũng đã gọt xong gừng, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa thùng thùng, thật sự vô cùng cấp bách. Hai người vội lau tay chạy đến: “Đến đây! Đến đây!”
Khổng Thu mở cửa, nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh, Mục Dã đứng sau lưng cậu đã xoay người chạy vội về phòng lấy một cái chăn ra.
“Nhanh nấu chút canh gừng đi!” Đem cậu bé gần như bị đông cứng trong lòng mình đặt lên ghế sofa, căn bản không thèm quan tâm đến chuyện cậu bé này vô cùng nhếch nhác, bẩn thỉu. Cam Y cầm lấy tấm thảm trên sofa quấn lấy cậu bé sắc mặt đã tái xanh, răng không ngừng đánh lập cập vì lạnh buốt. Mục Dã ôm chăn chạy lại, Khổng Thu nhận lấy liền vội quấn lên người cậu bé, miệng nói: “Mục Mục đã nấu canh gừng rồi, em cũng đã chuẩn bị sẵn nước ấm. Cam Y, có cần gọi xe cấp cứu không?”
“Em lấy di động của anh lại đây, anh gọi cho bác sĩ riêng, hiện tại quan trọng nhất là phải làm cho cậu bé ấm lên cái đã.” Cầm lấy ly nước ấm Mục Dã đưa cho, Cam Y ngồi lên sofa, nâng cậu bé dậy, ôm sát bé, nói: “Đến, uống chút nước ấm đi.” Cậu bé căn bản đã bị lạnh đến gần đông thành đá, ngay cả miệng cũng không sao mở lên được. Khổng Thu nắm cằm bé, chỉ cảm thấy khí lạnh suýt dính luôn cả tay cậu vào. Thoáng kéo miệng bé ra, cậu nhẹ nhàng dỗ, “Đến, ngoan, không sợ, há miệng ra, uống chút nước ấm nào.”
Khớp hàm của cậu bé không ngừng va vào nhau chan chát, Mục Dã sau khi nấu canh gừng xong, liền bưng một chén lên. “Đút bé uống đi!” Cam Y đoạt lấy muỗng canh gừng, đút vào miệng bé, cực nhanh nói: “Đi lấy rượu, cậu bé hiện tại không thể ngâm nước ấm được, trước hết phải làm người bé ấm lên đã.”
“Để em đi! Trong tủ quần áo của em còn một chai whisky!” Khổng Thu đứng dậy bỏ chạy.
Cũng không cảm thấy giấc ngủ của bản thân bị phá hoại, không ngại tốn công vô ích, ba người vì cậu bé bị đông lạnh giữa đêm đông mà bận rộn hết cả lên. Chân tay của bé, cả mặt lẫn tai đều bị tổn thương nghiêm trọng vì giá rét, trên người lại vô cùng bẩn thỉu, thoạt nhìn dường như đã lăn lộn bên ngoài một thời gian khá lâu. Uống canh gừng xong, bé cũng không còn run nữa, Mục Dã và Khổng Thu lấy khăn nhúng nước ấm lau lau, xoa xoa cho bé. Cam Y thì dùng rượu trắng lau mình cho bé, sắc mặt cậu bé lúc này đã dịu đi một chút, nhưng vẫn không khá mấy.
Gọi điện cho bác sĩ xong, Cam Y ôm cậu bé vào nhà tắm, không để cho Khổng Thu và Mục Dã đi theo. Cam Y ngại Mục Dã và Khổng Thu đều là “hoa” đã có chủ, cho dù cậu bé này ước chừng chỉ tầm tám chín tuổi, nhưng chỉ cần là sinh vật mang gene XY, thì cả Mục Dã lẫn Khổng Thu đều không tiện thân cận, nếu không chủ nhân của hai người nhất định sẽ phi thường mất hứng.
Ngồi trên sofa, Mục Dã lẫn Khổng Thu đều không có tâm trạng chợp mắt, trong bụng đầy một đống nghi hoặc xen lẫn phẫn nộ. Nghi hoặc là vì nơi họ ở là một tiểu khu chỉ có ba tòa nhà, lại thuộc khu vực xa hoa nhất thành phố, ở nơi này không thể nào xuất hiện một cậu bé bị người nhà bỏ rơi ngoài trời giá lạnh thế này, lại còn bất tỉnh giữa đêm hôm khuya khoắt. Phẫn nộ là vì sao trên đời lại có cha mẹ nhẫn tâm đến mức đem con mình vứt bỏ ngoài đường! Phải biết rằng nhiệt độ bên ngoài lúc này đã là âm mười độ C! Cậu bé kia nhất định đã chịu lạnh nhiều ngày rồi. Nếu không phải Cam Y tinh mắt phát hiện kịp thời, thì có lẽ sáng mai trên báo sẽ xuất hiện bản tin ‘một cậu bé bị đông lạnh đến chết trong đêm’ rồi!
Trong lòng Khổng Thu vô cùng khó chịu, ôm gối, cậu đứng lên: “Em đi tìm mấy bộ đồ vừa người cho cậu bé!”
“Anh nhớ bên phòng anh vẫn còn một cái túi chườm nóng!” Mục Dã cũng không chịu ngồi yên.
Tâm tình của hai người lúc này đều vô cùng nặng nề, mà Cam Y ở trong phòng tắm còn nặng nề hơn gấp trăm lần. Trong bồn tắm, cậu bé thiếu chút nữa bị đông chết đang mím chặt môi, im lặng không nói một tiếng.