CHƯƠNG 50.2
Cùng cha mẹ đi dạo khắp thị trấn, rồi trò chuyện thâu đêm trong thư phòng, hàn huyên với cha về kỹ thuật trong điện ảnh suốt đêm, nhìn ánh mắt vừa hài lòng, vừa chờ mong của cha mẹ, lời Khổng Thu muốn nói đã ra đến miệng cũng đành nuốt trở lại. Chỉ còn hai ngày nữa là phải về nước, Khổng Thu nhân cơ hội cha không có ở nhà, liền đi đến ngồi xuống bên cạnh mẹ.
Bà cầm lấy tay con trai, ngậm ngùi xin lỗi: “Tiểu Thu, thật xin lỗi con.”
“Mẹ.” Khổng Thu nhíu mày.
Mẹ dịu dàng cười cười, vuốt vuốt mái tóc dài của cậu, khẽ nói: “Từ nhỏ tới lớn, mẹ và cha đều quá ít quan tâm đến con, từ sau khi đến Hà Lan, hết thảy mọi chuyện cha mẹ đều để con một mình xử lý. Thân làm cha mẹ, quả thật vô cùng thất trách.”
Áp lên tay mẹ, cảm thấy thời cơ lý tưởng đã đến, Khổng Thu lắc lắc đầu: “Không, con không cảm thấy vậy. Cuộc sống của con rất tự do, cũng rất thoải mái, mẹ và cha đã cho con một không gian để tự do phát triển, để con có thể tùy ý mà bay lượn. Mẹ, mỗi khi con đạt được bất cứ thành tựu nào trong công việc, con đều đặc biệt cảm ơn mẹ và cha, chính cha mẹ đã cho con cuộc sống bây giờ, cuộc sống mà con cảm thấy vô cùng hạnh phúc.”
Mẹ chăm chú nhìn mặt cậu, qua một hồi lâu, mẹ cười thật sâu, lại mang theo chút tò mò nghiên cứu mà hỏi: “Lúc gặp con, mẹ đã thấy con thay đổi rất nhiều, mẹ nhìn ra được, đó chính là sự thay đổi nhờ hạnh phúc. Có thể nói cho mẹ nghe rốt cục đã có chuyện gì không?”
Khóe miệng Khổng Thu khẽ giật giật, sau một lúc lâu, cậu mới thấp giọng đáp: “Mẹ, con đã yêu một người.”
Mẹ khẽ nhíu mày, chờ cậu nói tiếp.
“Anh ấy……là nam.”
Nụ cười trên mặt mẹ cậu đột nhiên cứng ngắc, Khổng Thu cũng không nói thêm gì nữa, mà chỉ ngồi chờ phản ứng của mẹ. Mẹ vẫn đang nhìn cậu, vẫn nhìn, nhưng nụ cười cứng ngắc trên mặt mẹ dần có sự biến chuyển.
“Người ấy như thế nào?”
Kinh ngạc trước phản ứng của mẹ, Khổng Thu mang theo hạnh phúc nói: “Anh ấy là một người thật sự đặc biệt so với mọi người. Lần này vì một số nguyên nhân bất khả kháng mà anh ấy không thể bay sang đây cùng con, nhưng mẹ ơi, anh ấy rất yêu con, anh ấy chính là người đã mang lại cảm hứng cho con. Sau này, con nhất định sẽ dắt anh ấy về ra mắt cha mẹ.”
Vuốt ve mặt Khổng Thu, mẹ nhìn cậu một hồi lâu, rồi mới cười nhạt: “Mẹ nhìn ra được.”
“Mẹ? Mẹ….. không phản đối sao?”
Mẹ cậu thở hắt ra, dịu dàng đáp: “Hạnh phúc nhất trong đời này của mẹ, đó chính là gặp được cha con. Trên thế gian này có rất nhiều người, cuối cùng cũng không tài nào tìm được người mà họ chân chính yêu thương, tâm đầu ý hợp cùng nhau sống đến bạc đầu. Mẹ trước giờ vẫn luôn tin tưởng, có thể yêu nhau, đó cũng là một loại duyên phận. Ánh mắt con đã nói cho mẹ biết, con đang thật sự hạnh phúc. Như vậy đã đủ lắm rồi. Tiểu Thu, mẹ là người đã bước một chân qua Quỷ Môn Quan, cho nên mẹ khuyên con, hãy nhân lúc còn sống mà nắm chặt lấy hạnh phúc của bản thân. Cậu ta yêu con, không chỉ thế mà còn làm cho con trai của mẹ được hạnh phúc, với mẹ, nhiêu đó đã đủ. Mẹ cảm thấy an tâm rồi.”
Hốc mắt chợt trở nên cay nóng, Khổng Thu ôm chầm lấy mẹ: “Cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ nhiều lắm.”
Vỗ nhẹ lên đầu cậu, mẹ cười nói: “Con thích mẹ và cha cho con một không gian tự do để bay lượn, vậy mẹ và cha sẽ cho con cả bầu trời này. Tiểu Thu, bay đi, bay đến nơi mà con muốn đến.”
“Mẹ…”Khổng Thu nghẹn ngào, ôm chặt lấy người phụ nữ mà cậu yêu nhất trên đời này.
Buổi chiều, sau khi cha về, mẹ đã đem chuyện này kể lại với cha. Phản ứng của cha cũng nằm trong vòng dự kiến của Khổng Thu, kể từ sau khi tâm sự với mẹ, cha cậu cũng giống như mẹ, không hề có ý làm khó hai kẻ đang yêu. Cha nghiêm túc, lặng yên thật lâu, rồi mới nói một câu: “Đồng tính luyến ái sẽ phải gánh chịu rất nhiều lời đàm tiếu, dư luận sẽ không dễ dàng buông tha cho con. Nếu ý chí của người kia không kiên định bằng con, vậy ba khuyên con nên sớm buông tay.”
“Không đâu ba, cho dù cả thế gian này đều phản đối chúng con, anh ấy cũng sẽ không vì vậy mà buông tay con ra.”
“Vậy lần sau nhớ dẫn cậu ta đến gặp ba mẹ.”
“Dạ, nhất định sẽ như vậy.”
Ôm cha một cái, Khổng Thu cầm máy ảnh lên, chụp một tấm gia đình đoàn tụ. Cậu chưa bao giờ phát giác ra, hạnh phúc kỳ thật vẫn thủy chung bên cạnh mình.
Cam Y cuộn người trên ghế salon, bung vuốt ra khẽ liếm, bởi vì trên vuốt còn đang vương lệ. Thật cảm động mà. Ô ô ô ô, y đã lớn thế này rồi mà chưa bao giờ được cha ôm qua, chứ đừng nói chi là cha sẽ cho y được mấy lời ôn nhu quan tâm. Ô ô ô ô, y cũng muốn có một người cha giống như cha của Khổng Thu.
Rùng mình một cái, thầm nghĩ nếu cha y mà biết con mình có ý niệm này trong đầu, nhất định sẽ một chưởng chụp xuống đoạt luôn cái mạng nhỏ này, Cam Y vội vàng đem suy nghĩ ném ra khỏi đầu. Ô ô ô, y nhất định sẽ giúp Đề Cổ chiếu cố tốt cho Khổng Thu, ô ô ô, hy vọng người hầu của đại ca cũng giống như Khổng Thu, như vậy ngày tháng sau này của y sẽ không còn phải khổ sở nữa.
Tại sân bay, một thanh niên trên đầu trùm khăn đen in hình đầu lâu xương chéo, giữa trời giá lạnh chỉ mặc đúng một chiếc áo sơ mi phong phanh đang đứng giữa đám đông. Rất nhiều người qua lại đều nhìn anh, không chỉ vì trang phục mà chủ yếu chính là tướng mạo siêu phàm của anh. Đôi mắt màu lam nhạt, mái tóc màu trắng ánh lên hào quang màu hoàng kim, gương mặt anh tuấn không sao phân rõ là lai Á hay lai Âu nhiều hơn, khiến cho vô số cô gái phải thèm nhỏ dãi. Bất quá trong mắt anh không có bất kỳ mỹ nữ nào, cho dù cả đám mỹ nữ đó cố làm bộ như không có gì mà hết lượn qua lại lượn lại vài vòng quanh anh.
Loa thông báo máy bay từ Hà Lan đã đáp, thanh niên kia liền động đậy. Rút tay trong túi áo ra, bên trong là một chiếc di động. Đợi năm phút sau, anh bấm một dãy số.
“A lô?”
“Tôi đang ở cổng B3.”
“Đề Cổ?! Cậu đến rồi hả?”
“Nhanh lên đi.”
Không đợi đối phương kịp đáp lại, anh đã cúp máy, đôi mắt băng lãnh màu lam lóe lên một tia sáng không rõ ý gì. Nhưng mặc kệ anh có sốt rưột đến đâu đi nữa, thì hành khách từ nước ngoài về cũng không cách nào ra nhanh cho được. Đợi hơn nửa tiếng, anh vẫn là trung tâm để kẻ qua người lại liếc nhìn. Đối phương tựa hồ không nghĩ anh sẽ đến, nên ngay khi nhìn xuyên qua bức tường kính trong sân bay, đối phương rõ ràng vẫn còn đang sững sờ đứng tại chỗ. Phất tay với đối phương, xác nhận đối phương đã thấy mình, thanh niên mới bước đến trước tường kính, chờ đối phương đi ra.
Hai mắt Khổng Thu trợn to, cũng không thèm quản đến đống hành lý, cậu đem hết mọi chuyện giao lại cho Cam y mà trực tiếp nhào ra ngoài. Thanh niên mở rộng vòng tay, không thèm để ý xung quanh có bao nhiều người đang trố mắt nhìn mình. Khổng Thu cũng không thèm quan tâm, cậu trân trối nhìn hai tai lộ ra bên ngoài của Blue, nhào hẳn vào trong lòng đối phương, kích động kêu tên anh: “Blue!!”
Sờ sờ lên tai của Blue, ấm ấm, cảm giác vô cùng chân thật, Khổng Thu ôm chầm lấy đối phương, ánh mắt mơ hồ. Cậu không nghĩ Blue sẽ đến đón mình. Phần kinh hỉ này, quá lớn.
“Về nhà.”
“Dạ, về nhà, em nhớ anh, nhớ anh đến phát điên rồi.”
Trừng mắt liếc nhìn những kẻ đang chụp hình hai người, Blue ôm Khổng Thu ra ngoài, hoàn toàn quên bẵng còn có Cam Y vẫn chưa ra.
“Blue, còn anh Cam Y…”
“Anh ta tự biết đường về.”
“Không nên để anh ấy…”
“Thu Thu, anh muốn em.”
Khổng Thu nói không ra lời, ngay lúc bị Blue kéo đi, cậu vội vội vàng vàng quay đầu lại phất tay tỏ ý thật có lỗi với Cam Y. Cam Y thì đã rõ, nên chỉ cười cười nhìn cậu, xua tay bảo bọn họ đi trước, không sao, y biết đường.
Blue chạy xe của Khổng Thu đến, lên xe, hai người liền trao cho nhau một nụ hôn nồng nhiệt, rồi sau đó mới khỏi động xe về nhà. Mắt của Khổng Thu vẫn mải nhìn hai tai của anh, lát sau mới vươn tay tháo khăn cột trên đầu anh xuống. Bên dưới cái khăn chính là mi tâm có hoa văn hỏa diễm màu lam. Tâm run run, khẽ hôn lên khóe môi Blue, Khổng Thu khàn khàn nói: “Chủ nhân, để mai em mua khăn trùm đầu cho anh nha.”
Cổ họng Blue phát ra tiếng gầm ghè, tựa như dã thú.
“Chủ nhân, em nhớ anh, rất nhớ.”
Khổng Thu như không muốn sống mà khẽ cắn liếm vành tai Blue, vành tai mà cậu đã chờ đợi thật lâu.
Tấp vội xe vào ven đường, Blue lấy di động ra, gọi cho Cam Y: “Tôi đang chờ ở ven đường, tới lái xe đi.”
“Hả, được rồi, anh tới liền đây.”
Không dám hỏi Blue sao lại nguyện ý chờ mình, Cam Y vội vã vác túi máy ảnh của Khổng Thu lên vai rồi lấy tốc độ siêu nhanh phóng như bay về phía đường cao tốc, bất quá mới mấy phút, hai người đó chắc cũng không đi xa được, cao lắm chắc cũng chỉ cần đi bộ chừng hai mươi phút là sẽ gặp được ngay thôi. Nhìn xem, y đúng là một người anh tốt mà.
Trong khi đó, trong chiếc xe đang đậu bên đường, người nào đó đang đau khổ chờ Cam Y đến, dục vọng của anh sắp không khống chế được nữa. Cái này có tính là tự mình làm bậy không đây trời? Người nào đó dường như không có chút nào giống với định nghĩa về mèo mắt lam trong từ điển.