Ta dừng bước, nghĩ tới định kiến giai cấp của Thập Tứ, quay người lại, cười nói: "Ta bị tức giận làm cho hồ đồ rồi! Vẫn phải nói cảm ơn ngươi một tiếng!". Hắn lạnh lùng "hừ" một tiếng không nói gì. Ta lại cười: "Nếu không ngươi mắng chửi ta vài câu để xả hết giận đi!". Hắn chỉ vào ta nói: "Thật là một…" . Lắc đầu, nuốt một hơi, thở dài nói: " Chẳng muốn dây dưa với ngươi!". Nói xong xoay người đi.
Ta đứng yên một lúc, vội đuổi theo. Hắn nghe được tiếng bước chân, xoay người lại chờ ta, hỏi: "Còn có chuyện gì vậy?". Ta nói: "Với tính tình của Cửu a ca chỉ sợ sẽ không dễ dàng buông tay…". Lời còn chưa dứt, Thập Tứ đã cắt ngang: "Yên tâm! Nếu đã cứu, sẽ cứu cho trót! Việc này ta đã cầu Cửu ca, lại nhờ Bát ca đặc biệt nói chuyện cùng Cửu ca! Hắn dù gì cũng phải chừa cho chúng ta một ít mặt mũi!". Ta vội khom mình hành lễ, nói: "Đa tạ!".
Hắn cười nói: "Ngươi cùng Lục Vu chỉ mới gặp qua một lần, làm sao lại quan tâm tới nàng như vậy?". Ta nói: " Phẩm hạnh và tài năng của nàng ấy khiến người ta ngưỡng mộ. Tuy nói ta cùng nàng ấy không phải quen thân, có điều không cần nói đền Thập Tam A Ca, chính là chúng ta đều là nữ nhân, cũng không có đạo lý đứng khoanh tay mà nhìn.". Thập Tứ lắc đầu, thở dài nói: "Tính tình của ngươi mãi cũng không đổi được, không một chút để ý tới thân phận của mình, cứ tùy tiện đem chính mình đánh đồng cùng một nữ tử phong trần.". Nói xong, hai người đều nhớ tới trước đây tại thư phòng của Bát bối lặc vì Lục Vu mà cãi nhau, liền nhìn nhau cười rộ lên.
Hắn lại cười nói: "Ngươi cùng Thập Tam ca thật sự là thẳng thắn vô tư!". Ta nói: "Thập Tam A Ca đối nhân xử thế luôn mở rộng tấm lòng, đối xử với Lục Vu cũng không phải như các ngươi suy nghĩ. Bởi vì kính trọng tài hoa của nàng cùng với cảm thương thân thế, nên mới bảo hộ nàng nhiều năm. Giữa gió táp mưa sa, nhìn thấy một đóa hoa mỹ lệ mà đem ô đến che chở, không phải vì nghĩ tới chiếm làm của riêng, mà chỉ muốn bảo tồn được sự mỹ lệ đó mà thôi."
Hắn cười nói: " Nhưng ta thấy có lẽ Lục Vu đối với Thập Tam ca tuyệt không phải chỉ xem như bạn hữu. Tối đó ta sợ thủ hạ của Cửu ca âm thầm ra tay nên tự mình đưa nàng trở về. Trên đường, nàng van ta ngàn vạn lần không cần để Thập Tam gia biết được chuyện này! Nói là cùng lắm chỉ bị một chút uất ức mà thôi, không có gì đáng ngại. Tính tình Thập Tam gia luôn nhiệt tình giúp đỡ người khác, không muốn vì bản thân mà khiến Thập Tam gia rước thêm phiền phức! Ở vào hoàn cảnh như vậy, nếu là người con gái thông thường có lẽ đã ở đó khóc đến xé ruột xé gan, vậy mà nàng ta một câu oán trách cũng không có, chỉ một lòng vì Thập Tam ca lo lắng!". Ta cúi đầu suy nghĩ, thở dài! Gặp được Thập Tam không biết là may mắn hay là bất hạnh của nàng ấy đây? Một mảnh tâm ý này chỉ sợ chính bản thân nàng âý cũng vĩnh viễn không muốn thừa nhận nó.
Thập Tứ A Ca cũng thở dài, nói: "Ngươi đừng vì người khác thở dài nữa, chuyện của mình, chính mình cũng nên suy ngẫm lại đi. Ngươi cũng sắp tới tuổi được ra cung, so với chờ Hoàng A Mã chỉ hôn cho ngươi mà không biết sẽ phải gả cho ai, không bằng chính mình sớm tìm cách, chủ động cầu Hoàng A Mã cho ngươi tứ hôn."
Ý tứ của hắn lại giống với đề nghị của Tứ A Ca, xem ra người sáng suốt cũng biết đây mới là giải pháp tốt nhất, hơn nữa là con đường ra duy nhất.
Hắn thấy ta không nói lời nào, nói thêm: "Bát ca thật sự là rất tốt với ngươi, ngươi gả cho huynh ấy, huynh ấy khẳng định sẽ không trói buộc ngươi. Mặc kệ là ra ngoài cưỡi ngựa du ngoạn, hay là tiết nguyên tiêu cùng ta và Thập ca đi xem náo nhiệt, huynh ất nhất định sẽ tuỳ ý ngươi . Cũng không cần hàng năm ở trong thâm cung chỉ có thể nghe Thập ca kể cho ngươi những chuyện diễn ra bên ngoài. Kỳ thật hàng năm chuyện náo nhiệt mỗi khác, nếu không ta cũng sẽ không hàng năm đều đi góp vui. Chẳng qua nhìn bộ dáng của ngươi, cảm thấy càng nói nhiều cho ngươi, lòng ngươi càng khó chịu…".
"Đừng nói nữa!"
Hắn bỗng trở nên trầm mặc. Ta cố nở nụ cười, nói : "Ta phải đi về .". Hắn ôn hòa nói: "Ngươi đi đi, ta cũng muốn xuất cung."