Vừa mới lập hạ, thời tiết vẫn chưa hoàn toàn chuyển nóng, Khang Hi đã sai bảo chuẩn bị hành trang đi biên ngoại. Tuy rằng hằng năm đều đi biên ngoại, nhưng mỗi lần được đi ta vẫn rất vui vẻ. Dù sao rời khỏi Tử Cấm thành, quy củ cũng giảm đi nhiều, đấu tranh cũng không còn gay gắt. Phóng ngựa rong ruỗi dưới trời xanh mây trắng, hưởng thụ ánh mặt trời rực rỡ, làn gió ấm áp, hương cỏ tươi nhè nhẹ, ta sẽ cảm thấy được cuộc sống vẫn rất tốt đẹp, trong lòng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Lần này đi biên ngoại, có Thái tử gia, Ngũ A ca, Thất A ca, Bát A ca, Thập Tứ A ca, Thập ngũ A ca, cùng chín a ca khác. Ngoại trừ thỉnh thoảng nói giỡn vào câu cùng Thập Tứ, còn lại ta có thể tránh được thì đều tránh, thật sự tránh không được thì hành lễ xong là đi ngay.
Mấy ngày này dường như là những ngày cực kỳ thoải mái của ta, lúc không phải trực ban, ta luôn một mình cưỡi ngựa rong ruổi trên thảo nguyên. Bốc đồng thì đánh ngựa cuồng lên chạy dọc thảo nguyên, mệt thì nằm trên lưng ngựa thả cho nó chậm rãi đi. Nhiều khi một người cùng một ngựa, từ lúc mặt trời lên đến khi bầu trời đầy sao, chỉ ăn lương khô, uống nước, dạo ngắm nơi này, thưởng ngoạn nơi đó, vui cười cả ngày đã trôi qua. Ngọc Đàn cười nói: "Tỷ tỷ cả ngày cùng ngựa một chỗ, cứ như không muốn cùng người nói chuyện vậy ."
Ta cúi đầu cười, nghĩ ngay cả bản thân cũng không biết từ khi nào đã biến thành như vậy. Nhớ rõ từ nhỏ đến lớn, ta là người không thể chịu nổi tịch mịch dù chỉ một buổi tối, luôn muốn cùng bạn bè, tụm năm tụm ba. Khi mới tới Thâm Quyến công tác thì không có bạn bè, sau khi tan tầm cũng không dám trở về phòng, luôn ngồi ở quán bar. Khi còn tại Bối Lặc phủ thì cũng muốn bọn nha đầu cùng mình đùa giỡn, đã như vậy mà nhiều khi còn lớn tiếng ca than: "Nhàm chán quá là nhàm chán". Ta dường như vẫn không học được cách nên làm gì khi chỉ có một mình. "Thời gian khéo dễ đẩy người theo, anh đào thêm đỏ, chuối thêm xanh" 1. Trải qua trong đám "hồng lục" đó, ta đã lặng lẽ thay đổi, bắt đầu hưởng thụ sự thanh tịnh của một người. Kỳ thật cuộc đời này nếu có thể thanh tịnh như vậy mà qua đi, vậy cũng là phúc khí của ta rồi.
Năm nay Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai Vương gia cùng Mẫn Mẫn không đến, chỉ có Hợp Thuật vương tử đến yết kiến Khang Hi, có điều Mẫn Mẫn đã nhờ cậy Hợp Thuật vương tử đem cho ta một phong thư. Thư chưa đọc xong, ta đã ôm bụng cười ngã vào thảm. Trong thư nàng nói từ tháng tám năm ngoái, sau khi từ biệt Khang Hi, Tá Ưng vương tử ngay cả bộ lạc của mình cũng không về, một mạch theo đuổi nàng, được A Mã của nàng mời đến ở trong vương phủ. Trong thư còn nói Tá Ưng vương tử như thế nào đi theo nàng cả ngày, lấy lòng nàng như thế nào, nàng cự tuyệt ra sao, như thế nào tự cao tự đại trêu cợt hắn. Tá Ưng vương tử lại cùng nàng đấu trí so dũng khí ra sao. Đọc từ trên xuống dưới, có vẻ như Mẫn Mẫn vẫn chưa động tâm, nhưng trong từng câu chữ lại biểu lộ sự tán thưởng của nàng đối với Tá Ưng, cùng với niềm vui không chủ ý!
Ta mơ hồ cảm giác được rằng đây sẽ là ánh sao của Mẫn Mẫn, mà Mẫn Mẫn cũng sẽ không để vuột mất hắn, bởi vì Tá Ưng vương tử sẽ không cho phép Mẫn Mẫn bỏ qua hắn. Ta dường như đã thấy hạnh phúc của bọn họ ở cách đó không xa.
Cầm thư đọc đi đọc lại, tâm tình trở nên thật tốt. Ta rốt cuộc có thể nhìn thấy ở bên cạnh mình có một cuộc tình mà cả hai người đều đồng lòng rồi, không có chỉ hôn, không có cưỡng ép, không có uất ức! Tất cả đều thuộc về chuyện của hai người – nàng và hắn!
Chương 49
Ta xem xong thư, chạy ra khỏi trướng, dắt ngựa nhằm về hướng đại thảo nguyên, vừa giục ngựa phi thật nhanh, vừa cười lên. Mẫn Mẫn hạnh phúc khiến ta không thể không vì nàng mà cười vui. Mãi đến lúc cảm thấy mệt mỏi, mới giảm dần tốc độ, ghé vào trên lưng ngựa nghỉ ngơi , trên miệng vẫn còn nở nụ cười.
Đột nhiên nghe được tiếng vó ngựa, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Bát A ca đang giục ngựa đi chậm bên sườn ngựa của ta. Nụ cười trên mặt lập tức biến mất, liền ngồi thẳng người, vừa thỉnh an hắn, vừa nói: "Nô tỳ còn có một số việc phải làm, Bối Lặc gia nếu như không có gì sai bảo, nô tỳ liền cáo lui ."
Hắn chằm chằm nhìn ta, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi từ trên sườn núi nhìn ngươi, đã rất lâu rồi không thấy ngươi cao hứng như thế.". Ta không biết nói gì, chỉ có thể cúi đầu trầm mặc . Hắn ngắm nhìn phương xa, ngưng giọng hỏi: "Ngươi thực sự buông tay sao?" Trong lòng có chút đau đớn, nhưng nét mặt vẫn bình thản, trả lời: "Đã buông!". "Trong lòng ngươi có người khác phải không?" Hắn hỏi. Ta có chút bối rối, không dám suy nghĩ sâu xa cái vấn đề này. Ta biết hắn hiểu lầm, nhưng là hiểu lầm liền hiểu lầm đi, miệng chỉ thản nhiên trả lời: "Không có."
Hắn nghiêng đầu nhìn ta một hồi nói: "Ba năm sau đến tuổi ra cung , chẳng lẽ ngươi nguyện ý để hoàng a mã chỉ hôn cho ngươi?". Ta thuận miệng nói: "Chuyện của ngày mai, để ngày mai tính! Chạy trời cũng không khỏi nắng, cần gì phải suy nghĩ nhiều?". Nói xong khom người cáo lui, miệng hắn mang theo tia cười lạnh gật đầu, phất tay để cho ta đi. Ta giục ngựa quay đầu, giương lên roi đánh ngựa đi.
--------------------------------
1 Câu thơ dẫn từ Nhất tiễn mai – Chu quá Ngô giang của Tưởng Tiệp:
Nhất phiến xuân sầu đãi tửu kiêu,
Giang thượng chu diêu,
Lâu thượng liêm chiêu.
Thu nương độ dữ thái nương kiều,
Phong hựu phiêu phiêu,
Vũ hựu tiêu tiêu.
Hà nhật quy gia tẩy khách bào?
Ngân tự sanh điều
Tâm tự hương thiêu.
Lưu quang dung dịch bả nhân phao,
Hồng liễu anh đào,
Lục liễu ba tiêu.
Người dịch: Nguyễn Chí Viễn
(Thuyền quá sông Ngô)
Một mảnh xuân sầu đợi rượu chiêu
Dòng nước chèo thuyền
Cờ rượu lầu treo
Thu Nương độ với Tần Nương kiều
Gió lại hiu hiu
Mưa lại leo teo
Tới lúc nao về tẩy khách bào
Sinh chữ ngân điều
Hương chữ tâm thiêu
Lưu quang khéo dễ đẩy người theo
Hồng đậm anh đào
Lục đậm ba tiêu
Đây là bài thơ xuất phát từ thương xuân mà cảm hoài, bày tỏ nỗi nhớ quê nhà của kẻ tha phương.