Diệp Chi Nhiên đi qua phòng tổng hợp Huyện ủy, đến phòng làm việc của Bí thư Đường, trong hành lang qua phòng tổng hợp gặp Chu Vũ Lệ ăn mặc đỏ thắm đang cầm một đống tài liệu qua, không khỏi kinh ngạc hỏi:
- Chu Vũ Lệ, hôm nay là ngày gì vậy? Ăn mặc diễm lệ thế?
Chu Vũ Lệ liền cười nói:
- Thật sao? Không phải là lừa người chứ?
Cô đùa một câu:
- Chỉ là Chủ tịch xã Diệp vừa đến, chúng tôi cả phòng này liền ngửi thấy mùi hương, chủ tịch xã, chủ tịch xã, quả nhiên là thơm.
Diệp Chi Nhiên mỉm cười, giả bộ ngạc nhiên hỏi:
- Chuyện gì đây? Mấy ngày không gặp, cô không chỉ trở nên xinh đẹp rất nhiều mà đến miệng lưỡi cũng lợi hại hơn nhiều rồi? Đừng có đánh trống lảng, trả lời xem có chuyện gì vậy.
Chu Vũ Lệ quay đầu nhìn bốn xung quanh, thấy bên cạnh không có người, bộ dạng thần bí bước gần đến Diệp Chi Nhiên, nhẹ giọng nói:
- Hôm nay tôi và Trương Cường đi đăng ký.
Diệp Chi Nhiên lập tức vẻ mặt tươi cười, luôn miệng nói:
- Chúc mừng, chúc mừng, khi nào uống rượu mừng? Nhất định phải thông báo cho tôi trước đấy.
Chu Vũ Lệ nói:
- Đó là đương nhiên rồi, sao có thể quên cậu được, chúng tôi ban đầu định ngày mùng hai tháng mười trong thời gian Quốc khánh, nhớ đem theo cô bạn gái xinh đẹp của cậu đến đấy.
Diệp Chi Nhiên ngạc nhiên nói:
- Bạn gái xinh đẹp nào?
Chu Vũ Lệ nhăn mặt nhăn mũi, cười trêu:
- Người quen cậu đều biết cậu có một bạn gái xinh đẹp như tiên trên trời, cậu muốn giấu đến khi nào nữa?
Diệp Chi Nhiên ngẫm nghĩ cũng đúng, mình và Trương Niệm Duyệt nhiều lần đi dạo phố, đến công ty bách hóa, với diện mạo xinh đẹp kinh người của Niệm Duyệt, sợ là người nhìn thấy đều không quên được, tất yếu sẽ chú ý đến mình ở bên cạnh cô ấy, do đó, anh ta cười nói:
- Bạn học Chu, đó chỉ là một bạn cùng trường của tôi, đừng hiểu lầm.
Chu Vũ Lệ thấy vẻ mặt anh ta không muốn thừa nhận, cũng không tiếp tục nói chuyện này nữa, hỏi:
- Đến gặp Bí thư Đường à?
Diệp Chi Nhiên gật đầu nói:
- Đúng vậy, Bí thư Đường có bên trong không?
Chu Vũ Lệ cũng gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Có lẽ là ở trong, thư ký Hồ luôn không ra ngoài mà.
Trong phòng bên ngoài phòng làm việc của Bí thư Đường, thư ký Hồ nhìn thấy Diệp Chi Nhiên bước vào liền mỉm cười đứng lên hỏi:
- Chủ tịch Diệp, đến gặp ông chủ sao?
Thư ký Hồ hiểu rõ một điểm, mặc dù mình là thư ký của Bí thư Đường, nhưng trong lòng Bí thư, Diệp Chi Nhiên mới là người ông ta tin cậy nhất, vì vậy, trước mặt Diệp Chi Nhiên luôn duy trì thái độ thân thiện.
Diệp Chi Nhiên cũng mỉm cười gật đầu, nói:
- Phiền trưởng phòng Hồ thông báo một chút.
Trong lòng đối với thay đổi xưng hô Bí thư Đường thành “ông chủ” của anh ta, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Từ sau cải cách mở cửa, đặc biệt là mấy năm gần đây, một lượng lớn doanh nghiệp tư nhân lần lượt xông ra như nấm mọc sau mưa, từ “ông chủ” dần dần trở thành cách gọi thay thế cho thân phận, địa vị. Diệp Chi Nhiên nghe thấy thư ký Hồ tôn xưng Bí thư Đường là “ông chủ”, bất giác nhìn bóng lưng của anh ta một cái, thư ký Hồ này cũng bắt đầu có việc rồi.
Thư ký Hồ gật đầu nói:
- Anh đến là đúng lúc, thời gian trước sau đều đã có sắp xếp rồi.
Gõ gõ cửa bên trong, sau khi vào một lúc, liền ra nói với Diệp Chi Nhiên:
- Chủ tịch xã Diệp, ông chủ bảo anh vào.
Diệp Chi Nhiên đi vào phòng làm việc của Bí thư Đường, cung kính gọi tiếng “ Bí thư Đường”.
Bí thư Đường từ sau bàn ngẩng mặt lên nhìn anh ta một cái, chỉ vào chiếc ghế đối diện nói:
- Ngồi đi, có chuyện sao?
Diệp Chi Nhiên ngồi xuống, nhận chén trà mà thư ký Hồ pha, nói tiếng “cảm ơn”, quay đầu cung kính nói với Bí thư Đường:
- Bí thư Đường, vừa rồi Chủ tịch Mã triệu kiến tôi, có rất nhiều chỉ thị đối với biện pháp khuyến khích thu thuế của tiểu khu kinh tế xã Mã Thạch, đặc biệt đến để báo cáo với ngài một chút.
Bí thư Đường nghe thế ngẩng đầu lên:
- Ổ?
Diệp Chi Nhiên báo cáo một cách cẩn trọng:
- Chủ tịch Mã cho rằng đây là một biện pháp cải cách hay, nhưng do lợi ích liên quan rất nhiều, trong nội bộ chính quyền cũng có nhiều ý kiến bất đồng, ông ta cho rằng biện pháp cải cách này đã thuộc vào cải cách tầng chính sách, nhất định phải thông qua hội nghị thường vụ sau khi thảo luận xong mới có thể thực hiện.
Bí thư Đường biết quá trình đưa ra và chi tiết của chính sách ưu đãi thuế này, mấy ngày trước ông ta và Diệp Chi Nhiên có trao đổi về mặt này, là Bí thư Huyện ủy, ông ta đương nhiên cũng nghe được Ủy ban nhân dân huyện có ý kiến bất đồng về chính sách ưu đãi này, bây giờ nghe thấy anh ta hôm nay đặc biệt đến Ủy ban nhân dân huyện báo cáo chuyện này với Chủ tịch huyện Mã, cái ông ta quan tâm chính là ý kiến của Mã Thiên Thành, đặt bút xuống, hỏi:
- Chủ tịch Mã còn nói gì nữa?
Diệp Chi Nhiên liền báo cáo tỉ mỉ cuộc nói chuyện giữa anh ta và Chủ tịch Mã, nhấn mạnh nhắc đến sự lo lắng của Ủy ban kế hoạch huyện về việc sau khi thực hiện chính sách ưu đãi thuế thì thuế thu có phải sẽ mất đi hay không, có phải là mâu thuẫn với chính sách điều chỉnh vĩ mô hiện nay không.
Bí thư Đường nghe báo cáo xong, trầm ngâm một chút nói:
- Tôi cũng nghe nói một số quan điểm của Ủy ban kế hoạch, các đồng chí bên quy hoạch kinh tế tương đối cẩn trọng, nhưng ý kiến của bọn họ cũng đại diện cho ý kiến của một bộ phận rất lớn, chúng ta không thể an nhàn đợi quan sát được.
Diệp Chi Nhiên biết từ “ cẩn trọng” mà Bí thư Đường nói đến, thực tế chính là ý bảo thủ, liền nói:
- Bí thư Đường nói rất đúng, nhưng tôi cảm thấy suy nghĩ của những đồng chí Ủy ban kế hoạch quá cẩn trọng rồi, Đại hội Đảng khóa mười ba đã thông qua con đường cơ bản “lấy xây dựng kinh tế làm trọng tâm”, kiên trì cải cách mở cửa, biện pháp này của tiểu khu kinh tế xã Mã Thạch cũng là xoay quanh trọng tâm này để triển khai, biện pháp ưu đãi thuế chỉ là để phát triển kinh tế địa phương mà xây dựng biện pháp cải cách. Nếu được thực hiện sẽ có sự thúc đẩy tương đối rõ ràng không chỉ đối với kinh tế xã Mã Thạch mà còn là đối với kinh tế của toàn huyện.
Bí thư Đường không kìm được liền hỏi:
- Cậu thấy khả quan về hiệu ứng đạt được sau khi thực hiện biện pháp này như vậy sao?
Diệp Chi Nhiên nói:
- Vâng. Bí thư Đường, tôi cảm thấy biện pháp ưu đãi này nếu được thực hiện, nhìn từ khoảng thời gian ngắn thì có thể nhanh chóng đưa tới lượng lớn doanh nghiệp tới định cư sinh căn, tăng quy mô kinh tế của xã Mã Thạch lên một mức lớn; từ mức trung và lâu dài thì có thể duy trì lượng lớn doanh nghiệp vừa và nhỏ phát triển lớn mạnh, khiến cho tiểu khu kinh tế xã Mã Thạch trở thành một cơ sở “ấp trứng” của doanh nghiệp vừa và nhỏ, sau đó dần dần, hiệu ứng rất nhanh chóng sẽ mở rộng ra toàn huyện Thường Gia, thậm chí là toàn thành phố Gia Nam.
Bí thư Đường khen ngợi:
- Tiểu Diệp, tôi rất thích tinh thần mở rộng dũng cảm tiến về phía trước của cậu, làm sự nghiệp cần có sự mạnh mẽ này. Tuy nhiên, chúng ta cũng phải đánh giá đầy đủ những nhân tố có thể gây bất lợi để ít đi đường vòng.
Thường vụ Huyện ủy Thường Gia phân thành ba phe, số người ủng hộ Bí thư Đường, Chủ tịch huyện Ân là tương đối, còn số ít người là ở phái trung gian, nếu Mã Thiên Thành từ người ủng hộ Chủ tịch huyện Ân chuyển sang ủng hộ Bí thư Đường thì đó là chiếm thế thượng phong, vì vậy, ý kiến của Mã Thiên Thành rõ ràng khá quan trọng. Đường Quốc Cường trong lòng nhanh chóng cân nhắc được mất, ông ta là Bí thư Huyện ủy, đã muốn thúc đẩy chính sách này rồi thì nhất định phải có sự nắm bắt đầy đủ.
Bí thư Đường nhìn Diệp Chi Nhiên một cái, nói:
- Sáng mai có hội nghị thường vụ huyện ủy, tôi có thể tăng thêm nghị trình này.
Nghĩ một lúc lại nói tiếp:
- Ngày mai cậu cũng có thể dự thính hội nghị, đề phòng được hỏi. Ngoài ra, ý kiến trong hội nghị thường vụ có thể sẽ tương đối gay gắt, cậu phải có sự chuẩn bị tư tưởng đầy đủ.
- Tôi hiểu rồi, mong Bí thư Đường yên tâm.
Diệp Chi Nhiên hiểu rõ, Bí thư Đường để anh ta tham gia hội nghị này, đối với anh ta mà nói nguy hiểm rất lớn. Khi hội nghị thường vụ thảo luận vấn đề này anh ta không có quyền phát ngôn, chỉ có Ủy viên thường vụ hỏi anh ta thì mới có thể trả lời, vai trò khác thì như là tấm bia, các đại lão trong huyện không chịu được áp lực của Bí thư Đường thì có thể đem lửa giận đổ lên đầu tấm bia, nếu vì thế mà đắc tội với một số ủy viên thì không phải là chuyện mà một Phó Chủ tịch xã nhỏ nhoi anh ta có thể gánh chịu. Nhưng đồng thời đây lại là một cơ hội, có thể vào tầm mắt của các ủy viên thường vụ, trong hội nghị thường vụ bộc lộ được mình thì bản thân cũng ẩn chứa một cơ hội rất lớn.
Bí thư Đường cười cười, cổ vũ anh ta:
- Trong hội nghị thường vụ làm nổi bật lên sự chín chắn của cậu là có lợi.
Một câu nói của lãnh đạo luôn có thể khiến cho thuộc hạ trung thành đến chết, đây chính là nghệ thuật lãnh đạo.
Diệp Chi Nhiên khom người nói:
- Cảm ơn Bí thư Đường.
Bí thư Đường nói:
- Ở Thường Gia chúng ta, có một điểm không bình thường, Chủ tịch huyện chủ quản kinh tế không quan tâm xây dựng kinh tế, luôn đem vấn đề kinh tế và chính trị bao trùm lên, vì vậy, xoay quanh chính sách này có thể sẽ có tranh luận nhất định.
Trước mặt Diệp Chi Nhiên, Bí thư Đường nói thẳng thắn, tương đối tùy ý.
- Suy nghĩ đến tính tranh luận của chính sách này, tôi sẽ coi đây là một ví dụ thí điểm về cải cách kinh tế, phạm vi thí điểm giới hạn trong tiểu khu kinh tế xã Mã Thạch, như vậy có thể ổn thỏa chút.
Diệp Chi Nhiên vừa nghe liền cảm thấy rất hợp lý, như vậy khi hội nghị thường vụ thảo luận, phần linh động thêm cũng rất lớn, hơn nữa coi cái này là một thí điểm của cải cách kinh tế, mạo hiểm về chính trị cũng nhỏ đi rất nhiều, biểu quyết thông qua cũng dễ dàng hơn, do đó anh ta liền nịnh bợ chút:
- Quá tốt rồi, Bí thư vẫn là Bí thư, nhìn xa trông rộng.
Bí thư Đưởng mìm cười khoát tay, biểu thị ý anh ta không cần lên tiếng, sau đó lấy điện thoại ra.
- Alo, Chủ tịch huyện Mã sao? Tôi là Đường Quốc Cường, đúng rồi, là tôi. Tối nay anh có sắp xếp chưa? Được, vậy thế này, sáu giờ tối chúng ta cùng ăn cơm, đúng, sáu giờ, ở “Vọng sơn tửu lâu” đi, tôi bảo Diệp Chi Nhiên sắp xếp. Được, cứ vậy đi.
Bí thư Đường cúp điện thoại, nói với Diệp Chi Nhiên:
- Đợi lát nữa cậu đến “Vọng sơn tửu lâu” bố trí một chút, sáu giờ tối ba người chúng ta cùng ăn bữa cơm nhạt.
Diệp Chi Nhiên vội nói:
- Được ạ, Bí thư Đường, vậy tôi đi thực hiện trước.
Bí thư Đường gật đầu, nói “Được”, sau đó phất phất tay, ý bảo anh ta không cần khách khí, đi làm việc đi.
Diệp Chi Nhiên rời khỏi phòng Bí thư Đường, đến phòng bên ngoài, nhẹ tiếng chào thư ký Hồ:
- Trưởng phòng Hồ, tôi xong chuyện rồi. Cảm ơn, tạm biệt.
Thư ký Hồ rõ ràng nghe được cuộc đối thoại của anh ta và Bí thư Đường, có thể vì buổi tối ăn cơm để Diệp Chi Nhiên đi sắp xếp mà không gọi anh ta, trong lòng có chút tủi thân, biểu hiện trên mặt có chút không tự nhiên, anh ta cười trừ, đứng lên nói một câu khách khí với Diệp Chi Nhiên.
Diệp Chi Nhiên có chút hiểu rõ Bí thư Đường tại sao không sử dụng tâm phúc của ông ta, một điểm căn bản nhất làm thư ký chính là điều không nên nghe thì kiên quyết không nghe, cho dù vô ý nghe được cũng phải giống như không nghe thấy, không phải giống như là giả bộ mà là trong lòng phải quên đi hoàn toàn. Còn thư ký Hồ này rõ ràng về mặt này còn thiếu sót rất nhiều.
Ra khỏi phòng làm việc, anh ta gọi điện cho Trương Niệm Duyệt trước, nói cho cô ấy biết buổi tối có sắp xếp, không đi ăn cơm được. Đoán là mẹ ở bên cạnh, Niếm Duyệt cũng không nói nhiều gì, chỉ là nhắc nhở không được uống nhiều rượu rồi cúp điện thoại.