Tan ca, Chương Lập Nhân bèn gọi điện tới:
- Tiểu Diệp, chúc mừng cậu.
- Đừng, anh, đây chỉ là một trình tự thôi, còn chưa biết kết quả thế nào mà.
Diệp Chi Nhiên vội ngắt lời.
- Nghe nói chị muốn giới thiệu cho tôi một y tá xinh đẹp ở bệnh viên Nhân Dân phải không?
- Đúng vậy, thế nào? Sắp xếp thời gian đi chứ nhỉ?
- Cảm ơn chị hộ tôi nhé, tôi giờ đây thật sự không muốn yêu đương, đợi đến khi muốn yêu, tôi sẽ nói với chị, bảo chị giới thiệu cho tôi sau.
Diệp Chi Nhiên từ chối.
- Cậu ấy à, đừng có đặt điều kiện cao quá, đã đến lúc phải có người yêu rồi đấy. Lần trước mẹ cậu đến Mã Thạch còn phàn nàn với Dương Hồng Mai kìa, vậy cứ thế đã nhé, tôi hết giờ làm rồi, tạm biệt.
Mẹ Diệp Chi Nhiên đã đến xã Mã Thạch vì chuyện của hắn ba lần, cùng ăn cơm với hai vợ chồng Chương Lập Nhân, bà cứ canh cánh về chuyện Diệp Chi Nhiên tốt nghiệp xong không ở lại tỉnh thành cũng không về quê là Kim Sơn, khi sắp rời đi bà lại nhờ vợ chồng Chương Lập Nhân quan tâm đến chuyện riêng của hắn.
Dương Hồng Mai liền nhớ điều này, muốn thúc thành việc tốt.
Nhưng Diệp Chi Nhiên không vội, Dương Hồng Mai có vội mấy cũng vô dụng.
Tan ca, Diệp Chi Nhiên đến nhà Diệp lão ăn cơm. Tiện thể đưa tiền cơm, đầu tiên chú Tài không nhận, cuối cùng Diệp lão nói:
- A Tài, anh nhận đi, nếu không Tiểu Diệp sẽ không đến ăn cơm đâu.
Thế là chú Tài mới nhận.
Đương nhiên, ăn cơm chỉ là một việc, điều chủ yếu là nói chuyện với Diệp lão về những điều tai nghe mắt thấy trong công việc và đời sống, nghe lời dạy của ông.
Trước mặt Diệp lão, Diệp Chi Nhiên không giấu điều gì, hắn nói chuyện rất thành thật, còn Diệp lão cũng hoàn toàn coi hắn là con cháu của mình. Hai người thân mật như ông cháu, khiến cho chú Tài lắc đầu liên tục, lòng thầm nghĩ, vừa gặp đã như quen từ lâu cũng không thể đạt tới mức độ thế này.
Có điều, chú Tài cũng rất thích tính cách của Diệp Chi Nhiên.
Sau khi nói chuyện, Diệp Chi Nhiên đã tìm hiểu được, chú Tài và Trương Hằng Lương trước kia đều là cán bộ cũ trong bộ đội của Diệp lão.
Sau khi Diệp lão về hưu, chú Tài chủ động xuất ngũ theo Diệp lão. Vì khi còn trẻ Diệp lão bị thương, không thể sinh con, không kết hôn, nên không có con cháu gì.
Em trai Diệp lão cũng hi sinh trong trận chiến ở Triều Tiên, Diệp lão liền nuôi dưỡng cháu gái Diệp Thanh Lệ trưởng thành, sau đó, lại gả Diệp Thanh Lệ cho Trương Hằng Lương.
Chú Tài có một trai một gái, đều đã lập gia đình, con trai là giáo viên đại học, con gái làm việc ở Trung ương Đoàn thanh niên cộng sản.
Sau khi ăn cơm tối ở nhà Diệp lão, Diệp Chi Nhiên bèn đến nhà Bí thư Huyện ủy Đường Quốc Cường.
Đường Quốc Cường ở tòa nhà nhỏ số 1 nhà khách Huyện ủy, căn phòng bốn phòng ngủ hai phòng khách.
Người nhà của ông đều được điều tới Thường Gia từ thành phố Gia Nam không lâu sau khi ông nhậm chức, hai chị em Đường Hồng, Đường Khang học lớp 7, lớp 6, học tại trường trung học huyện mẹ họ dạy.
Thành tích học tập của chị em Đường Hồng rất xuất sắc, nhưng lại nghịch ngợm, đều thuộc dạng người trời không sợ đất không sợ, Bí thư Đường không có thời gian quản thúc, Vu Gia lại chiều con, quản không nghiêm, nên hai đứa trẻ đều không sợ bà.
Khi Diệp Chi Nhiên vào cửa, Đường Hồng đang suy nghĩ về một bài toán hình học khó, nhìn thấy Diệp Chi Nhiên liền vui vẻ nói:
- Anh Diệp đến thật đúng lúc, mau đến giảng cho em bài này.
Đường Hồng gọi Diệp Chi Nhiên là anh, Đường Khang cũng gọi theo, hai đứa trẻ mặc dù không nghe lời cha mẹ, nhưng lại rất phục Diệp Chi Nhiên.
Dùng lời của Đường Hồng nói, Anh Diệp vừa đẹp trai vừa thông minh, là thần tượng của em.
Thật sự như vậy, Diệp Chi Nhiên vừa đẹp trai, lại là sinh viên đại học nổi tiếng, rất có khả năng sát thương đối với nữ sinh.
Bí thư Đường tiện thể giao bài tập của Đường Hồng cho Diệp Chi Nhiên:
- Tiểu Diệp, cậu giảng bài cho nó trước đi.
Diệp Chi Nhiên nhận lấy rồi xem, là một bài chứng minh hình học phẳng, thuộc loại bài tập phải vẽ thêm đường mới chứng minh được, với loại bài này, nếu thêm đường sai, thì không chứng minh được.
Diệp Chi Nhiên nghĩ một lát, vẽ thêm đường cho Đường Hồng rồi nói:
- Đường Hồng, em xem xem, vẽ thêm đường này có phải đã chứng minh được rồi không?
Đường Hồng nhìn, quả nhiên ngay lập tức hiểu ra, vui vẻ nói:
- Anh Diệp thật lợi hại, em biết phải làm thế nào rồi.
Nói xong, cô bé liền cầm vở bài tập đi vào phòng làm bài.
Diệp Chi Nhiên không thấy Vu Gia, bèn hỏi:
- Bí thư Đường, cô giáo Vu đâu rồi?
- Cô ấy đang giảng văn cho Đường Khang.
Bí thư Đường chỉ vào chiếc ghế sô pha rồi nói:
- Cậu ngồi đi, tôi nói chuyện với cậu một chút.
Diệp Chi Nhiên bèn ngồi xuống chiếc ghế sô pha mà Bí thư Đường chỉ.
- Ban tổ chức Huyện ủy sẽ tới khảo sát sớm thôi, tôi hỏi cậu trước, cậu có tự tin sẽ làm tốt công việc không?
- Tôi có, tôi sẽ cố gắng làm tốt công việc, không làm xấu mặt ông.
Trước mặt Bí thư Đường, Diệp Chi Nhiên không nói những lời sáo rỗng trên quan trường.
- Nếu gặp vấn đề, tôi sẽ kịp thời xin ý kiến của ông.
Bí thư Đường gật đầu rồi nói:
- Tiểu Diệp, bước vào cán bộ cấp phòng ở xã thị trấn, là thật sự bước vào sĩ đồ rồi, có được quyền lực, nhất cử nhất động đều liên quan đến lợi ích của người dân, cậu phải hết sức cẩn trọng.
- Tôi hiểu rồi, xin Bí thư Đường yên tâm.
Diệp Chi Nhiên nói kiên quyết.
Bí thư Đường gật đầu rồi nói:
- Tốt lắm, tôi hỏi cậu, làm Phó xã trưởng, phải làm thế nào mới khiến tư tưởng công tác của mình được thực thi?
- Xin Bí thư Đường dạy tôi.
Diệp Chi Nhiên nhìn Bí thư Đường, thành khẩn nói.
- Công tác của cán bộ, xét cho cùng là công tác giữa người với người.
Bí thư Đường nói.
- Một cán bộ lãnh đạo, muốn thực hiện quan niệm và phương châm của mình, phải dựa vào sự hợp tác với những người khác, vì vậy, làm thể nào để xử lý tốt quan hệ giữa người với người là một vấn đề lớn.
- Vâng, tôi nhất định sẽ ghi nhớ lời dạy của ông.
Diệp Chi Nhiên dần cảm nhận lời của ông ấy.
- Muốn làm được việc thì phải học cách dùng người. Dùng người tốt, dùng đúng người mới có thể lập thành tích, Tiểu Diệp à, có hai loại người không thể dùng, một loại là tâm kế bất chính, một loại là người không nghe thay lãnh đạo trong lúc quan trọng, về sau dù làm đến vị trí nào, đều phải nhớ điều này.
Ánh mắt Bí thư Đường rất có thần.
Lời này có hai tầng hàm ý, thứ nhất, làm việc không thể làm một mình, nhất định phải dựa vào người khác, dựa vào sự ủng hộ của cấp trên, quan trọng nữa là phải dựa vào sự thi hành của cấp dưới; thứ hai, việc dùng người rất quan trọng, cấp dưới không những phải làm được việc, mà còn phải trung thành, không thể sử dụng loại cấp dưới phản chủ trong lúc quan trọng nhất.
Diệp Chi Nhiên thầm nghĩ:
Hèn chi rất nhiều lãnh đạo thà dùng một cấp dưới khả năng không tốt lắm nhưng lại biết nghe lời, chứ không muốn dùng một người tài giỏi mà không nghe lời.
- Điều quan trọng nhất là phải thực hiện được quan điểm và suy nghĩ của mình, giống như bộ đội đánh nhau vậy, người chỉ huy chỉ đánh vào đâu, đội quân liền đánh vào đó, dù là sai cũng phải làm theo, nếu không, nếu như mấy trăm, mấy nghìn, mấy vạn chiến sĩ đều mạnh ai người nấy đánh, thì bộ đội sẽ hỗn loạn, nhất định sẽ bại trận.
Bí thư Đường dừng lại một lúc, thấy Diệp Chi Nhiên đã hiểu lời của ông ta bèn tiếp tục nói:
- Đối với một người chỉ huy, chỉ làm được những điều trên là không đủ, trước khi đánh nhau, còn phải thận trọng suy nghĩ phải đánh thế nào, đánh vào đâu, trước khi đánh phải tập trung suy nghĩ, làm được biết người biết ta.
- Cảm ơn ông, Bí thư Đường, lời của ông khiến tôi mở mang rất nhiều.
Diệp Chi Nhiên nhìn Bí thư Đường với ánh mắt đầy kính trọng.
Thấy nước trong tách trà của Bí thư Đường không còn nhiều, hắn lại đứng dậy rót đầy cho Bí thư Đường.
Vu Gia giảng xong bài làm văn cho con trai, bước từ thư phòng ra, thấy Diệp Chi Nhiên đang rót nước, bèn khen:
- Tiểu Diệp thật tốt, về sau làm quan rồi cũng phải thế này, đừng hình thành tác phong khệnh khạng, việc gì cũng để người khác làm.
Diệp Chi Nhiên cười, biết rằng bà đang ngầm nói về Bí thư Đường nên không nói thêm.
Bí thư không thèm quan tâm và nói:
- Em đang buộc tội cho anh đấy à? Hay là thấy bất công thay cho Tiểu Diệp?
Vu Gia rót nước cho Tiểu Diệp rồi nói:
- Anh xem, Tiểu Diệp vào đây lâu vậy rồi mà nước cũng không có.
Diệp Chi Nhiên vội nói:
- Cháu không muốn uống, ở nhà cô, muốn uống thì cháu sẽ tự đi lấy mà.
Vu Gia liền không nói thêm chuyện này nữa và hỏi:
- Tiểu Diệp, lâu như vậy rồi mà sao không thấy cháu nhắc tới bạn gái, cháu chưa có à?
- Dạ chưa.
- Thật sao? Vậy cô sẽ để ý giúp cháu, điều kiện của Tiểu Diệp tốt mà.
Vu Gia vui vẻ nói.
Diệp Chi Nhiên bị nói đến độ xấu hổ.
Hắn thầm nghĩ phụ nữ có một sở thích trời cho: thích làm mối.
Thật là đau đầu.
May mà Bí thư Đường nói một câu giúp hắn giải vây:
- Làm cho tốt công việc đã, mặc dù xã Mã Thạch không lớn, nhưng có rất nhiều việc đang đơi làm, lập được thành tích, thì con đường về sau sẽ rất rộng lớn, gác lại chuyện yêu đương cũng không sao.
Vu Gia ngay lập tức nói:
- Nói người khác thì dễ thế, vậy tại sao anh theo đuổi em từ hồi học đại học vậy?
Nói xong, bà liền cười.
Thấy Vu Gia cười đùa không ngại gì sự tồn tại của hắn, Diệp Chi Nhiên biết rằng bà đã coi hắn như người nhà, bèn nói:
- Cô Vu à, Bí thư Đường đang nghĩ cho cháu đấy ạ.
Tiếng cô Vu vang lên rất tự nhiên.
Vu Gia càng vui hơn, bà quay ra nói với Bí thư Đường:
- Anh phải quan tâm tới Tiểu Diệp, Tiểu Diệp là người tốt mà.
Bí thư Đường gật đầu mỉm cười.
Diệp Chi Nhiên nhớ đến cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên với Chủ tịch huyện Mã tại nhà Lâm trưởng sáng nay, cảm thấy cần báo cáo với Bí thư Đường, liền ngồi lại, nói tỉ mỉ quá trình một lượt.
Bí thư Đường nghe xong quả nhiên rất hứng khởi, liền hỏi:
- Khi Chủ tịch huyện Mã nói những lời này, còn có ai ở bên cạnh?
- Chỉ có tôi và vợ của Lâm trưởng, Hà Xuân Anh.
Diệp Chi Nhiên nghĩ rồi nói:
Bí thư Đường cười nói:
- Tiểu Diệp đúng là một phú tướng, nếu vậy, việc của cậu đơn giản rồi, tôi vốn cho rằng cậu đảm nhận chức Phó xã trưởng không có vấn đề lớn, nhưng sau khi vào hội Đảng ủy sẽ bị gây trở ngại, giờ Chủ tịch huyện Mã cũng ủng hộ cậu, tôi sẽ khiến cậu một bước làm luôn cả Ủy viên Đảng ủy xã, Phó xã trưởng.
Ủy viên Đảng ủy xã Mã Thạch có 9 người, đó là Bí thư Đảng ủy, Chủ tịch xã, Phó Bí thư Đảng ủy, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, Ủy viên tổ chức Đảng ủy, Ủy viên tuyên giáo, Trưởng ban Vũ trang và hai Phó chủ tịch xã. Còn trong hệ thống Ủy ban nhân dân, tổng cộng có bốn vị Phó chủ tịch xã, Phó chủ tịch xã được vào Đảng ủy và Phó chủ tịch xã không được vào Đảng ủy, quyền lực rất khác nhau.
Bí thư Huyện ủy là người quản lý các chức vụ, giờ đây nghe Bí thư Đường nói rằng vốn dĩ hắn không chắc sẽ vào được Đảng ủy, Diệp Chi Nhiên liền tưởng tượng về việc đấu tranh giữa các Ủy viên thường vụ huyện rất khủng khiếp. Nghĩ đi nghĩ lại cũng phải thôi, mặc dù Bí thư Đường có khả năng, nhưng mới làm Bí thư Huyện ủy Thường Gia ba tháng, Chủ tịch huyện Ân lại là người có quyền lực sâu rộng, trong thời gian ngắn không thể nắm ưu thế tuyệt đối trong các Ủy viên thường vụ là điều dễ hiểu.
Hiểu ra điểm mấu chốt trong đó, Diệp Chi Nhiên bèn nói:
- Cảm ơn Bí thư Đường, dường như Chủ tịch huyện Mã cũng không hợp nhau với Chủ tịch huyện Ân, có lẽ đây là một điểm để làm lung lay Chủ tịch huyện Ân.
Bí thư Đường cười dùng tay chỉ vào Diệp Chi Nhiên rồi nói:
- Có con mắt chính trị đấy. Vì thế tôi nói cậu là một phúc tướng mà.
Diệp Chi Nhiên liền vui vẻ nói:
- Bí thư Đường, ông có cần tôi làm gì không?
- Sau khi cậu thượng nhiệm, tôi sẽ tìm cơ hội ăn cơm cùng Chủ tịch huyện Mã.
Bí thư Đường mỉm cười, lòng đầy tự tin.
- Chủ tịch huyện Mã là ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thường trực huyện, nếu có thể hợp tác, cũng có lợi cho việc triển khai công tác bên ủy ban nhân dân.
Nếu ba người cùng nhau ăn một bữa cơm, Diệp Chi Nhiên đứng giữa làm cầu nối, sẽ tự nhiên hơn rất nhiều.
Vu Gia nghe vậy liền lên tiếng:
- Hai người sao chỉ biết nói đến những chuyện này vậy? Không biết nói chút chuyện đời thường sao?
Bí thư Đường liền cười nói:
- Đời thường và công việc không thể tách rời mà.
Diệp Chi Nhiên đùa:
- Bí thư Đường đã coi công việc là một phần của đời sống rồi.
Ba người cùng cười.