Dương Hạo đứng nghiêm nghị, trầm giọng nói: “Những ý kiến vừa rồi của chư vị, những lợi hại được mất trong đó bản soái cũng hiểu, trong lòng bản soái đã có tính toán, duy chỉ vì chuyện này quá trọng đại, lại có rất nhiều tình tiết trong đó còn cần phải xác định rõ. Tiết độ lưu hậu Đinh đại nhân, tiết độ phó sứ Chủng đại nhân, Tử Du cô nương, mọi người ở lại, trong lòng bản soái còn có chút nghi vấn, muốn bàn bạc với mọi người. Những người còn lại hãy về bổn ti của mình để xử lý quân chính, ba ngày sau bản soái sẽ nói cho mọi người quyết định cuối cùng”.
“Còn phải đợi ba ngày nữa...?”. Mọi người nghe xong mặt liền hiện lên khổ sắc, nhưng Dương Hạo đã hạ lệnh, mọi người sao có thể không tuân? Nếu như hắn thật sự xưng đế thì đây chính là kim khẩu ngọc ngôn, chống đối lại quân ngôn há chẳng phải để lại ẩn tượng xấu cho hoàng đế sao? Chúng tướng đành phải lần lượt lui ra ngoài.
Đợi khi tiết đường chỉ còn lại Chủng Phóng, Đinh Thừa Tông và Chiết Tử Du. Đinh Thừa Tông không kìm chế được mà hỏi: “Không biết rốt cuộc thái úy quyết định như thế nào, bây giờ có thể nói không?”.
Dương Hạo buông vai xuống, mỉm cười nói: “Hôm nay ta trở về, trong phủ tất có chuẩn bị rượu tiệc. Oa Nhi và Diệu Diệu là những đầu bếp tài giỏi, bụng ta cảm thấy đói rồi, chúng ta chi bằng cùng đi dự tiệc, thường thức món ngon, trong tiệc chúng ta nói rõ cũng không muộn”.
Nhìn cái điệu cười như thiên quan ban phúc của Dương Hạo, nghe hắn trả lời úp mở, mười đầu ngón chân của Chiết Tử Du lập tức ngo ngoe muốn động, đột nhiên lại tiếp xúc thân mật một cái vào mông Dương Hạo: “Đây đúng là hoàng đế không vội thái giám vội, mọi người hợp sức hợp lực, suy đi tính lại chẳng phải vì hắn sao, hắn thì tốt rồi, lại có thể trầm tĩnh như thế!”.
Nhưng bây giờ Dương Hạo có thân phận gì chứ? Mông lão hổ không thể sờ, mông của Dương Hạo phải sờ thế nào đây. Cho dù Dương lão hổ không ngại Chiết đại tiểu thư vô lễ dùng chân hôn vào mông, nhưng hai vị liêu thục đều đang đứng ở bên cạnh, hai người đều là những nhân vật coi trọng tôn ti trên dưới, trật tự đâu vào đấy, bọn họ tuyệt đối sẽ không thuận mắt.
Chiết Tử Du đành phải nuốt cơn giận, chất vấn nói: “Thái úy, nghị luận hôm nay rất trọng đại, thành hay không thành đều nên sớm đưa ra quyết định, thái úy sao lại có thể thản nhiên như thế?”.
Đinh Thừa Tông dù sao cũng là huynh đệ nhiều năm của Dương Hạo, đối với tính tình của hắn càng hiểu hơn. Vừa thấy dáng vẻ bình tĩnh của hắn, liền nhận thức được rằng trong lòng Dương Hạo e là không chỉ nghĩ tới vấn đề xưng đế. Chúng tướng nghị luận tất nhiên sẽ động tới linh cơ của hắn, làm cho hắn có suy nghĩ khác. Nhìn nụ cười bình thản mang chút ác ý, hắn bất giác nhớ tới chuyện Dương Hạo đã dùng mực của con mực để tính kế làm đại trưởng quầy hiệu cầm đồ, lần này không biết hắn lại nghĩ ra chủ ý gì nữa?
Đinh Thừa Tông cũng hận không thể lập tức biết được trong lòng Dương Hạo đang nghĩ gì. Có điều nếu như ngoài cách xưng đế mà Dương Hạo có dự tính khác thì hai ba câu e rằng không thể nói rõ. Dù sao hắn cũng để lại ba người, như vậy ba người này chính là người có đủ tư cách tham dự vào quyết sách cuối cùng của hắn, vì thế cũng không nóng lòng nhất thời nữa, liền nói: “Được, vậy ta và Chủng đại nhân về trước thay bào phục rồi lại đến tiết phủ diện kiến thái úy”.
Hai người họ vẫn đang mặc quan bào, đội mũ quan, với dáng vẻ này thì đương nhiên không thể đi dự tiệc, hai người liền xin cáo từ. Dương Hạo thấy hai người đã đi khỏi tiết đường, mới từ từ bước tới bên cạnh Chiết Tử Du, nhẹ giọng trách: “Nàng vốn không phải có tính cách như thế, sao vừa mới bị người ta kích một cái là đã bỏ nhà ra đi vậy? Hại mọi người hoảng loạn, làm ta lo lắng rất nhiều”.
Chiết Tử Du hơi cụp mắt xuống, nói: “Thái úy, những chuyện riêng tư này, ta không muốn nhắc đến nữa”.
Dương Hạo thở dài, bất đắc dĩ nói: “Thôi vậy, nếu như lúc đầu nàng không đi thì bây giờ e là đã bị triều đình bắt đi rồi, đây cũng coi như là trong họa có phúc. Nếu thật sự nàng bị bắt đi thì ta bây giờ tất sẽ đại loạn, không phản cũng phải phản”.
Chiết Tử Du hơi đưa mắt lên, đôi mắt trong suốt như nước suối nhìn hắn, hỏi lại: “Ngài bây giờ đã không còn là một khâm sai phó sứ, không có gì phải lo lắng, còn ta bây giờ chỉ là một tiểu nữ xấu tính, không biết tốt xấu, cũng không cần người ta thích, ngài sẽ làm thế sao?”. Dương Hạo nói: “Thề non hẹn biển, ta há mồm là có thể nói ra, nàng tin không?”.
Chiết Tử Du tức giận nói: “Ta chỉ hỏi ngài tình thế Hà Tây, giải quyết như thế nào, nguy cơ của Chiết gia phải xử lý như thế nào, còn chuyện riêng tư ta không muốn nhắc đến”.
“Sao cơ?”. Dương Hạo xoa xoa mũi, mặt tỏ ra vô tội nói: “Hóa ra Dương Hạo có vì một tiểu nữ tử xấu tính, không biết tốt xấu, cũng không cần người ta thích mà phản Tống hay không lại có quan hệ đến tình thế Hà Tây và an nguy của đồng minh sao, thật là huyền diệu, ta vẫn chưa nhìn ra được, thỉnh Chiết cô nương chỉ giáo”.
Chiết Tử Du vô cùng tức giận, lập tức cất bước đi, Dương Hạo liền kéo lại nói: “Nàng vốn càng gặp đại sự càng bình tĩnh thông minh, bây giờ sao lại không thể trầm tĩnh được vậy. Buổi nghị luận hôm nay nếu như bất cẩn thì sẽ có kết cục thảm thương, ta sao có thể không suy nghĩ cho kỹ được? Tử Du, nàng hãy theo ta về phủ đã, không thể mặc một bộ áo giáp đi dự tiệc được. Ta biết nàng thích mặc đồ thanh nhã, ở chỗ Đông Nhi có mấy bộ cũng hợp với người nàng...”.
Chiết Tử Du bắt đầu nôn nóng, dừng bước nói: “Người xuất gia là Bích Túc, không phải là ngài, sao bây giờ ngài lại còn biết niệm kinh hơn cả hắn, nhiều lời. Uống rượu, uống rượu gì chứ, ta bây giờ đâu có tâm trí nào mà uống rượu, ta bây giờ chỉ muốn biết cái ngôi hoàng đế này, ngài rốt cuộc có xưng không, trận chiến này ngài rốt cuộc có đánh không?”.
Dương Hạo cười khổ nói: “Cho dù bây giờ ta có nói cho nàng biết thì lẽ nào có thể lập tức hành động sao? Trận cần đánh, cơm cần ăn, ngày cũng cần qua”.
Trong lòng Chiết Tử Du trào lên một trận đắng chát: “Ngài thì có thể qua ngày của ngài, nhưng ta còn có ngày để qua sao. Phủ Châu không còn nữa, Chiết gia không còn nữa, tất cả đều bị cầm tù ta... Ta...”.
Chiết Tử Du vốn ý trí kiên cường lại rất giữ thể diện, trước mặt người khác không bao giờ để lộ nửa phần yếu đuối, nhưng không biết tại sao, cứ đến bên Dương Hạo lại biến thành một nữ tử bình thường khát vọng được bảo vệ và dựa dẫm, cứ nhắc đến chuyện của Dương Hạo, thì thái độ vờ như lạnh nhạt lại tan biến mất, nói đến chỗ bi khổ, đôi mắt nàng lại trào lệ ra.
Dương Hạo thấy dáng vẻ mềm yếu của nàng, trong lòng bất chợt thấy xót xa, thốt lên: “Sao lại không có ngày qua? Trời vẫn chưa sụp xuống mà, cho dù trời có sụp xuống thì ta sẽ đỡ cho nàng. Còn nếu nàng thật sự không có ngày để qua thì ta sẽ cho nàng những ngày của ta. Chúng ta cùng qua”.
Chiết Tử Du tức khí, quay người muốn đi, thế nhưng bàn tay như hổ của Dương Hạo lại nắm chặt lấy cánh tay của nàng, làm sao mà đi đây.
“Đi, về phủ ta đã”.
Dương Hạo một tay cầm chiếc hộp, một tay kéo Chiết Tử Du, bước nhanh về. Chiết Tử Du bị hắn kéo đi, tức khí nói: “Ta không đi! Nếu đi thì để ta tự đi! Ngài buông tay ta ra, Mạnh tử nói: Nam nữ thụ thụ bất thân lễ giả. Ngài đường đường là nguyên soái Hà Lũng, Định Nan tiết độ sứ, lôi lôi kéo kéo muốn làm gì chứ! Ngài...”.
“Thái úy!”. Vừa bước ra khỏi tiết đường, đám thị vệ đứng bên ngoài canh gác lập tức khom người thi lễ với Dương Hạo, thái độ đương nhiên là không nửa điểm bất kính, nhưng đôi mắt lại vô thức mà liếc nhìn tay Dương Hạo đang nắm cánh tay Chiết Tử Du, rồi lộ ra mấy phần cổ quái.
Cơ thể Chiết Tử Du đang mềm mại liền cứng đờ, vội thay vào vẻ mặt tươi cười, cười khan nói: “À... Thái úy, mời mời...”.
Tiết đường nằm phía tây viện soái phủ, không cần phải ra cửa lớn, hai người cầm tay rất lễ nhượng mà đi, khi rẽ vào soái phủ, Chiết Tử Du lại kháng nghị: “Buông ta ra, ta bây giờ có phải là tùy ý để cho ngài sắp đặt không?”.
Dương Hạo dõng dạc nói: “Nàng đã đầu quân vào ta, thì là thuộc hạ của ta, ta tùy ý sắp đặt có gì là bất thường chứ?”.
Chiết Tử Du nổi trận lôi đình: “Ta đem quân Chiết gia đầu quân vào chỗ ngài, nhưng Chiết Tử Du ta chưa hề đầu quân cho ngài, ta vốn muốn đợi xong chuyện này ta sẽ...”.
“Sẽ quy y cửa phật, mai danh ẩn tích à?”.
“Không cần ngài phải quan tâm, tóm lại ta không phải là thuộc hạ của ngài!”.
“Thế nàng có còn muốn nghe ý định của ta không?”.
“Ta... Ta... Ta có quyền biết sao?”.
Dương Hạo mỉm cười: “Tử Du, nàng biết không, nàng bây giờ mới giống một nữ nhân, tuy càn quấy một chút nhưng lại có thêm mấy phần mùi vị nữ nhân hơn ngày trước”.
“Ta giống nữ nhân hay không thì liên quan gì đến ngài, bây giờ có thể buông tay ta ra được chưa?”.
“Lệnh tôn sớm ra đi. Chiết gia lệnh huynh làm chủ. Đúng không?”.
“Đương nhiên”.
“Trưởng huynh như cha đúng không?”.
“Đúng thế!”.
“Lệnh huynh bây giờ không được tự do. Ta là nghĩa đệ của lệnh huynh, luận về thứ bậc thì đương nhiên là huynh trưởng của nàng, huynh trưởng như cha mà. Có được quản nàng không?”.
“Ngài! Ngài mà đòi làm huynh trưởng như cha!”. Chiết Tử Du vô cùng tức giận: “Ta nói cho ngài biết, người họ Dương kia, cha ta khi còn sống còn không quản nổi ta, đại ca ta cũng không dám quản ta”.
Dương Hạo nhìn nàng: “Cho nên bây giờ ta mới quản nàng, nàng mà còn nhiều lời ta sẽ thay lệnh tôn quản giáo nàng, phát cho nàng mười bảy, mười tám cái vào mông, xem nàng còn mặt mũi nào để nhìn người ta không”.
“Ngài dám”.
Con đường hai người đi có rất nhiều hạ nhân, nha hoàn thị tỳ, từ xa đã nhìn thấy Dương Hạo, liền tránh sang một bên, khom người thi lễ, miệng đồng thanh hô lão gia. Tử Du thấy dáng vẻ của bọn họ như vậy, hình như mỗi người đều đang cười nàng, nhất thời thật sợ Dương Hạo hâm lên, thật sự bắt nàng nằm xuống, cho một trận vào mông, vậy thì Chiết đại tiểu thư thật sự phải chui vào trong động để khỏi bị người ta chê cười. Nàng vẫn dùng ngữ khí ương ngạnh đó nhưng tay không dám dùng lực nữa.
Bị hắn lôi đi một đoạn đường, khi đi xuống hậu trái đình viện, nghĩ rằng cả chặng đường cãi nhau khắc khẩu, nếu truyền ra ngoài thật mất mặt, Chiết Tử Du không khỏi tuôn lệ lã chã: “Ngài... Lại ức hiếp ta như thế!”.
“Vậy nàng không biết ức hiếp lại sao?”.
Chiết Tử Du cười hì một tiếng, nói: “Dương thái úy ngài bây giờ có thân phận gì chứ, ta ức hiếp được sao?”.
Dương Hạo đột nhiên dừng bước, thấp giọng bên tai nàng: “Muốn bắt nạt người khác cũng không cần phải có thân phận cao quý hơn, ta từng nghe thấy một câu chân ngôn rất có lý, nàng muốn biết không?”.
Dương Hạo ghé sát tai vào, hơi thở phảng phất bên tai nàng, Chiết Tử Du chỉ cảm thấy như có vô số con mắt đang nhìn trộm mình, khiến nàng hết sức ngượng ngùng, nhưng nghe câu nói này lại thấy rất hiếu kỳ, liền không tránh ra mà hỏi: “Chân ngôn gì?”. “Nam nhân thống trị thế giới, nữ nhân thống trị nam nhân, đạo lý trong đó rất huyền diệu, với sự thông minh tuyệt đỉnh như nàng, nhất định có thể hiểu được”. “Hiểu được cái đầu ngài ấy!”. Chiết đại tiểu thư không thể nhịn được nữa, cuối cùng cục cằn nói: “Ngài buông ta ra, ta... Ta đi theo ngài là được chứ gì, buông tay ra, buông...”.
Hai người cả đường ầm ĩ, vừa bước vào hậu viện thì thấy Đông Nhi, Oa Oa, Diệu Diệu và Đường Diễm Diễm đã về nhà thay đổi nữ trang đang đứng ở hiên hành lang, bên cạnh còn có mấy thị nữ Tiêu Nguyên, Hạnh Nhi, đôi mắt đều nhìn về phía họ.
Cả người Chiết Tử Du cứng đờ, chỉ cảm thấy toàn thân nóng rát, cánh tay bị Dương Hạo nắm chặt giống như thép bị nung vậy. Nàng hơi co người lại như tiềm thức, nhưng lại đi sát theo, sau một lúc do dự, nàng lại nhanh chóng bước lên, đi sát một chút với Dương Hạo, như thế này thì sẽ không giống Dương Hạo đang kéo nàng đi. Nhìn trông giống như hai người đang đi rất hòa đồng, vẻ oán trách trên khuôn mặt nàng cũng dần trở nên ôn thuận, hơi yếu đuối, ừm... Còn có chút xấu hổ. Trong lòng Dương Hạo bất giác thầm than: “Ôi đàn bà... Đàn bà...”.
Tam phòng kiều thê quả thật đã chuẩn bị yến tiệc thịnh soạn. Vì đây là tiệc rượu trong nhà nên không cần phải quá chú trọng đến màu sắc và bố trí, cho nên tất cả đồ ăn đều là những khẩu vị mà Dương Hạo thích.
Yến tiệc được bày biện trong một căn phòng rộng, lại có tám bức bình phong để ngăn cách với bên ngoài, nhưng đám thị tỳ chỉ có thể đứng bên ngoài cửa, không được truyền gọi thì không được phệp vào.
Chủng Phóng và Đinh Thừa Tông đều ăn mặc như một văn sĩ, Chiết Tử Du lại thay bộ xiêm y màu bạc của Đông Nhi, tay áo ngắn, tà áo dài, bên ngoài còn khoác thêm một lớp áo mỏng có đính những bông hoa mai nhỏ, hoàn toàn giống một tiểu phu nhân. Tuy vẫn là thiếu nữ chưa gả đi, nhưng dù sao nàng cũng đã đến tuổi song thập rồi, cho nên không có chải tóc hai bên nữa, mà dùng thoa cuộn các sợi tóc lại, cài thêm một cây châm phỉ thúy, thanh lệ thoát tục, mỹ miều vô cùng.
Trước mặt Chủng Phóng và Đinh Thừa Tông, lại là nói tiếp kế nghị đại sự nên Dương Hạo và Chiết Tử Du không có tư thái đấu ngầm với nhau nữa. Bốn người ngồi thưởng tiệc, sau khi uống hết ba tuần rượu, thử một số thức ăn thì Dương Hạo bắt đầu nói vào chủ đề chính, nói đến đại sự mà mọi người đều quan tâm nhất.
“Hôm nay trên tiết đường, mọi người đều tranh luận rất sôi nổi, lợi hại trong đó đều đã rõ cả. Đơn giản mà nói chính là với thân phận của ta bây giờ không có cách nào chỉnh hợp nội bộ, lấy danh phận đường đường chính chính đối mặt với sự tiến công của Tống quân, thân phận bất định rất khó đưa ra chế định chiến lược để tụ dân thống quân, cho nên, chiếm đất tự trị, thoát ly khỏi sự khống chế của triều đình là điều tất nhiên”.
Những lời nói chắc nịch này của Dương Hạo làm cho Chiết Tử Du và Đinh Thừa Tông tinh thần phấn chấn lên, Chiết Tử Du vốn có chút tức giận, lúc này cũng đã tan biến lên chín tầng mây, chốc chốc lại nhìn Dương Hạo. Chủng Phóng lại không nói lời nào, cũng đặt đũa xuống, lặng yên nghe lời tiếp theo của hắn.
Sắc mặt Dương Hạo nghiêm túc lại, trầm giọng nói: “Nhưng chiếm đất tự trị, thoát khỏi sự khống chế của triều đình tuy có thể chính thức hóa thân phận của ta, chỉnh hợp nội bộ, làm cho quân ta không chịu sự khống chế của danh nghĩa nữa, làm được xuất sư hữu danh, nhưng đây chỉ là đứng vững lập trường thôi, lại không thể thay đổi sự thực đại quân Tống Quốc đã áp cảnh, ngược lại, một khi ta xưng đế, quân Tống không cần phải chần chừ, sẽ toàn lực công phạt.
Kết cục của nó chỉ có hai. Một là chiến sự bất lợi, thực lực không đủ, khó có thể chống trọi lâu, cuối cùng bị Tống tiêu diệt. Một là lợi dụng sức mạnh của chính mình để ngăn địch chính diện, đồng thời liên kết với các nước khác khống chế Tống Quốc dụng binh với ta, cuối cùng có thể đứng vững ở Hà Tây, có điều điều có thể dự liệu là chúng ta từ đây sẽ chỉ có thể luẩn quẩn ở Hà Tây, chiến sự liên miên, không có ngày nghỉ”.
Những lời Dương Hạo không phải là giả, dù sao đối với Tống mà nói, Liêu Quốc lập quốc còn sớm hơn so với Tống hơn năm mươi năm. Tống là nam triều, Liêu là Bắc triều, cùng là đại quốc trong thiên hạ, đánh được đương nhiên là tốt, không đánh được cũng không tạo ra áp lực gì đáng kể đối với giai cấp thống trị. Nhưng địa bàn của mình chẳng có mấy để xưng đế, đây là điều mà Tống Quốc không thể chấp nhận được, là một sự đả kích lớn nhất đối với quyền uy triều đình. Chiến lược quân sự Tống Quốc sau này tất nhiên phải lấy Tây Bắc làm trọng, trong lịch sử, Lý Nguyên Hạo sau khi xưng đế, Tống Quốc quả thật đã làm như vậy.
Ta biết, nếu như muốn xưng đế thì phải đảm đương tất cả mọi việc, không thể chỉ hy vọng Tống Quốc chủ động bỏ cuộc, không hưng binh với ta. Nhưng chiến họa liên miên không phải là cái phúc của nước, cái phúc của dân. Cho nên bây giờ ta cần phải sớm chuẩn bị, suy nghĩ chu toàn, tổng cộng có hai bước: Bước thứ nhất, phải làm thế nào để bảo đảm được rằng sau khi xưng đế thì thực lực của chúng ta có thể áp chế được cơn giận lôi đình của Tống Quốc, làm cho chúng ta có thể đứng vững ở Hà Tây.
Bước thứ hai, sau khi đứng vững rồi, phải làm sao có thể hết sức tránh được chiến tranh liên miên do Tống Quốc phát động ở Hà Tây? Đây là vấn đề căn bản khi đề cập đến hưng vong, không thể vội vàng mà phải bước từng bước, phải lo trước tính sau, sớm có chuẩn bị, cho nên khi nghe mọi người bàn luận về lợi hại trong đó, ta luôn suy nghĩ đến cách giải quyết các vấn đề nội bộ, ngoại bộ, trước mặt, và sau này, rồi ta đã nghĩ ra một cách, mọi người cùng nghiên cứu một chút”.
Những lời Dương Hạo quả thật không chỉ là suy nghĩ đến các khó khăn bên trong, mà ngay cả những vấn đề lâu dài sau khi ứng phó xong các nguy cơ trước mắt cũng phải suy nghĩ đến, hơn nữa còn là cách giải quyết mình tự nghĩ ra. Ba người bọn họ không khỏi động dung, cùng đồng thanh nói: “Nguyện lắng nghe thái úy nói”.
“Cha cha, muội muội cướp mất con khỉ của con...”.
Dương Hạo vừa nói đến đây thì có một giọng nói truyền từ bên ngoài vào, sau đó Tuyết Nhi chạy tới, đôi má nhỏ đỏ lên, đi phía sau là con bạch lang chạy sát theo, nó vẫn nhận ra chủ nhân, vừa thấy Dương Hạo, cái đuôi của nó liền học theo con chó mà vẫy vẫy mấy cái, đáng tiếc cái đuôi quá cứng nên trông giống như đang quét đất vậy.
Trên lưng cao lớn của con bạch lang, có một con khỉ đang ngồi xổm, nhìn trái nhìn phải, cái dáng trông rất buồn cười. Tiếp theo đó, có một đứa trẻ chạy theo vào, đó là nữ nhi thứ hai của Dương Hạo, Dương San. Vừa nhìn thấy lưng của Chiết Tử Du lại tưởng là mẫu thân Đông Nhi của mình, lập tức bập bẹ nói: “Mẫu thân, mẫu thân, tỷ tỷ không cho con chơi với con chó lớn, cũng không cho con chơi với con khi”. Dương Tuyết cây ngay không sợ chết đứng nói: “Con chó lớn là của tỷ, con khỉ nhỏ cũng là của tỷ”.
Dương San chạy tới kéo tay áo Chiết Tử Du, thấy nàng quay đầu lại, mới biết đó không phải là La Đông Nhi, liền hơi sợ hãi lũi lại đằng sau nói: “Ý, không phải mẫu thân...”.
Dương Hạo dở khóc dở cười, liền đứng lên nói: “Tuyết Nhi, làm tỷ tỷ phải chăm sóc tốt đệ đệ và muội muội, sao lại không... Mà con nuôi con khỉ này từ lúc nào thế? Còn con đại cẩu này... Khụ, đây là con lang, không phải con chó. Haizz, rõ ràng là một con lang vương kiêu hùng trên thảo nguyên...
Hắn bước tới, mỗi tay đưa tới bế một đứa lên. San Nhi và Dương Hạo ít có cơ hội ở cùng nhau, không quen thuộc như với Tuyết Nhi, vừa được cha ôm vào lòng liền ngoan ngoãn rất nhiều. Tuyết Nhi thì lại cáo trạng tiếp: “Là mẫu thân không cho phép muội muội chạm vào chúng, sợ chúng làm thương muội muội”.
San Nhi nghe thấy liền chu cái mỏ nhỏ lên, làm ra bộ sắp khóc. Bên ngoài cửa có mấy nha hoàn, tiểu nha đầu đang đứng lấp ló mà không dám vào. Dương Hạo đương nhiên hiểu trẻ con phải hết sức không cho tiếp xúc với động vật là tốt nhất, huống hồ hai con sủng vật mà hai đứa nhóc này nuôi lại quá to, hắn liền nói: “Được rồi được rồi không cãi nhau nữa, con không mang con chó lớn... Con lang và con khỉ này đi qua đi lại trước mắt muội muội thì sao muội muội lại muốn chơi với chúng chứ. Mau đưa muội muội đi tìm mẫu thân, đợi khi nào cha rỗi, cha sẽ làm mấy thứ đồ chơi cho các con”. Dương Tuyết mừng rỡ: “Cha nói phải làm đấy nhé”.
Dương Hạo cười nói: “Đương nhiên rồi, có điều con phải nghe lời mới được. Đi đi, cha đang có việc bận, con đưa muội muội đến chỗ mẫu thân trước đi”.
Dương Hạo thơm nhẹ vào má của hai đứa nhóc một cái, sau đó giao chúng cho đám nha hoàn, hai nha đầu đã nhận được lời hứa của cha, vui mừng mà đi khỏi, lúc này Dương Hạo mới quay lại ghế tiệc.
Đinh Thừa Tông cười nói: “Hai tiểu nha đầu luôn nghịch ngượm, Tuyết Nhi lại thích nuôi mấy con chó con mèo, thường làm cho hậu trái náo loạn. Có điều, cũng may mà có hai tiểu nha đầu này. Ha ha ha, trong nhà cũng náo nhiệt hẳn lên”.
Chiết Tử Du thấy cảnh phụ - nữ thiên luân này, trong lòng đột nhiên có chút phiền muộn. Con cháu Chiết gia hưng vượng, cũng có rất nhiều trẻ con, nhưng trước đây nàng lại không có cảm giác đặc biệt gì với chúng. Những đưa trẻ của Chiết gia cũng giống như mấy đứa cháu của nàng, đều có chút sợ tiểu cô cô, tiểu bà cô. Nhưng một hai năm nay, khả năng miễn dịch của Chiết Tử Du đối với sự nghịch ngợm của những đứa trẻ đáng yêu đó đã giảm xuống, vừa rồi Dương San nhận nhầm người, gọi nàng một tiếng mẫu thân, lại làm cho tim nàng rung động, mùi thơm trẻ con trên người Dương San làm cho nàng rất muốn ôm nó vào lòng, nhưng khi nó sợ hãi lùi lại, lòng Chiết Tử Du lại có cảm giác hụt hẫng không tên.
Chỉ là tâm trạng này của nàng lại không hề bị người khác phát hiện ra, tâm tư bây giờ Chủng Phóng và Đinh Thừa Tông đều đặt cả vào chuyện Dương Hạo đang nói, cánh cửa đóng lại, Chủng Phóng liền mở lời nói: “Không biết những lời thái úy vừa nói, muốn cách nhất cử giải quyết nội ngoại, nay sau rốt cuộc là như thế nào?”.
Dương Hạo bây giờ đã phong bế toàn bộ sự sùng kính đối với Triệu Khuông Dận và Tống đình lại, toàn tâm toàn ý đứng trên lập trường của chính mình mà suy nghĩ, hắn biết bây giờ lại giao động bất định tất sẽ gặp đại họa. Dương Hạo ngồi lại ghế, nghiêm chỉnh lại dung nhan, trầm giọng nói: “Dự tính của ta chia ra làm ba bước, mỗi bước đều lấy âm dương phụ trợ”.
Chủng Phóng, Đinh Thừa Tông, Chiết Tử Du bất giác hơi nghiêng người, dựng tai lên, Dương Hạo nói: “Những năm nay, ta đã bố trí rất nhiều quân cờ cả ngầm cả công khai, muốn để có một ngày, chính là bây giờ dùng đến. Ba bước này của ta chính là tiền xưng đế: đánh một trận; tái xưng vương, hàng một nước; tích sức mở rộng đất: cuối cùng là xưng đế!”.
Ba người đang ngồi đều là những người thông minh, nhưng người cơ cảnh lĩnh ngộ ra trước tiên lại là Chiết Tử Du, nàng phấn chấn nhíu nhíu đôi lông mày lá liễu lên, vội nói: “Cách này tuy là tuyệt diệu, nhưng khó là ở chỗ phải thi hành như thế nào, sau có thể thành công đạt được ý nguyện? Sự tuyệt diệu trong đó có lẽ không chỉ ở sự âm dương phối hợp như ngài nói?”.