Trong cung Lý Dục gần đây thường có khách khứa tới thăm nửa đêm. Thực giống với câu nói: “Cú mèo vào nhà, vô sự bất lai”, những tin mang đến chẳng tốt lành gì, gây sức ép khiếm tâm lực Lý Dục tiều tụy, buổi tối có chút gió thổi cỏ lay cũng bị giật mình, một khi đã bị giật mình thì rất khó chìm được vào giấc ngủ, khiến cho người trong cung lo lắng vạn phần. Đợi Lý Dục chìm vào giấc ngủ, đến con muỗi kêu vo ve thấy động tĩnh vậy cũng không dám thò đầu ra ngoài.
Mùi hương an thần mang theo tiếng ngáy say giấc vọng từ phòng ngủ ra, nội thị đô tri thở phào một hơi dài, mấy nội thị của cung nhẹ nhàng vươn vai, rồi rón rén cùng nhau đi ra ngoài điện, tời khỏi điện ngủ thật xa, nội thị đô tri mới nhỏ giọng thì thào bàn tán với nhau: “Ối, những ngày này, thực là làm khổ người ta, thật khó được cái cảm giác yên ổn ngủ say. Cấm không được có động tĩnh gì, nếu ai quấy nhiễu đại gia, ta sẽ đánh hắn chết thì thôi.”
Từ ngũ đại tới nạy, vua của một nước đều được người thân cận gọi là quan gia, nhưng Giang Nam thì không như vậy. Trung chúa Lý Cảnh cũng chính là cha của Lý Dục, năm đó từng xưng thần với Hậu Chủ Sài Vinh, tự hạ nhất cách, đổi hoàng đế là quốc chủ, trong cung Đường quốc không gọi quan gia với quốc chủ mà gọi là đại gia, sau đó lại phục hồi cách gọi hoàng đế, cách xưng hô này mãi mãi không thay đổi, giờ Lý Dục lại thành quốc chủ, đó cũng chỉ là đổi cách xưng hô mà thôi.
Các nội thị trong cung bên cạnh liên tục nhận lời, nội thị đô tri ngáp một cái nói: “Ôi chao, mấy ngày nay áp lức chết đi, cánh tay này, chân già này cũng không thể trụ nổi nữa. Ta phải quay về nghỉ đây, các người chăm nom đại gia cẩn thận nhé, sơ sểnh một chút là không được, cho dù chỉ là con chim sẻ cũng không được gần hoàng thượng, nghe thấy chưa?”
Mọi người vội gật đầu tuân lệnh, lão đô tri run rẩy cất bước đi về chỗ nghỉ ngơi của mình, vừa mới bước được vài bước, phía trước có một bóng đen lướt nhanh như chớp chạy tới, không kịp dừng lại, đâm luôn vào vai lão đô tri. Lão đô tri té ngã kêu một tiếng, tức giận mắng: “Tiểu…”
Hắn vội vàng tỉnh ngộ, sợ đánh thức Lý Dục, vội nhẹ giọng nói: “Thằng nhóc kia, không có mắt à? Cũng dám chạy trong cung cơ đấy, Tạp gia không cho người một trận, thì ngươi không biết quy củ gì hết.”
Mấy nội thị ba chân bốn cẳng chạy tới đỡ hắn dậy, tên tiểu hoàng môn lảo đảo đứng dậy nhìn thấy rõ là lão đô tri, vội vàng sợ hãi nói: “Đô tri thứ tội, tiểu nhân vì có việc gấp phải bẩm báo quốc chủ, chạy hơi vội, xin đô tri thứ tội.”
Lão đô tri nghe nói là bẩm báo sự tình với quốc chủ, càng giận dữ, quát lớn: “Hỗn xược, đại gia vất vả lắm mới chợp mắt được, ngươi còn muốn đánh thức đại gia? Nói cho ngươi biết, hôm nay dù trời có sập, cũng phải đợi cho tới sáng sớm ngày mai muốn bẩm gì thì bẩm.”
Tiểu hoàng môn đó lắp ba lắp bắp nói: “Nhưng… nhưng người này là mật thám của Sở Quốc Công Tòng Thiện đại nhân từ Khai Phong trở về, nói là có đại sự vô cùng nguy cấp cần phải bẩm báo với quốc chủ ạ.”
“Đặng vương… à không, Sở Quốc Công đại nhân phái về sao? Sở Quốc Công có tin gì?”
Lão đô tri vừa mừng vừa lo, hắn biết Lý Dục và mấy huynh đệ tình thâm nghĩa trọng, từ khi Lý Tòng Thiện bị quản thúc tại Khai Phong, quốc chủ thường buồn bực không vui. Chuyện bên lề đều có thể đợi, nhưng chuyện này dù thế nào cũng không thể trì hoãn được.
Lão đô tri biết tình thế khó xử, do dự một lát, rồi dậm chân nói: “Thôi, nếu người của Sở Quốc Công khiển đến, thì không thể trì hoãn được. Ngươi đi theo ta.”
Nói xong, lão đô tri chân chấm chân xóa đi vào tẩm cung của Lý Dục…
Chẳng được bao lâu, ngọn đèn dầu trong tẩm cung được thắp sáng, lập tức có hai ngọn đèn cung đình dẫn Lý Dục thân áo bào tím mặt tươi cười đi tới Thanh Lương điện.
Trăng sáng treo lơ lửng trên không, trong Thanh Lương điện lặng ngắt như tờ, Lý Dục ngồi sau bàn, mặt tái nhợt, trông thực đáng sợ. Tin được Lý Tòng Thiện đưa đến cũng không phải là tin tốt lành, không, nên là tin tốt, vạn hạnh.
Lý Dục thầm nhủ may mắn, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa: “Lâm Hổ Tử, Lâm Hổ Tử, cô… cô đối đãi với ngươi không tệ, ngươi lại lòng muông dạ thú thế này đây.” (cô là tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến)
Từ Đường mạt, các đại tướng đối mưu làm phản không mệt nhọc đều là cùng một bí kíp. Bước một, tìm một cớ xuất binh thảo phạt kẻ thù bên ngoài; bước hai, chiếm đủ lương thảo quân lương, dẫn đội quân tinh nhuệ dời đi; bước ba, nửa đường dừng lại, rõ ràng trong quân đội và hắn không phải là tướng lĩnh một lòng, sau đó sửa cờ, hoặc là trở giáo một kích.
Giờ tin Lâm Nhân Triệu hàng Tống là Lý Tòng Thiện phái người đưa tới, Lý Dục sao có thể không tin đây? Đến Lâm Nhân Triệu đã từng hiến kế: “Quốc chủ có thể giả là không biết thần xuất binh tấn công Tống. Sự thành, quốc chủ hãy phái đại quân đi tiếp ứng, sự bại, quốc chủ có thể nói thần giả mạo chỉ dụ vua xuất binh, giết cả nhà thần, tạ tội với Tống quốc.” Những kế đó đều bị Lý Dục coi là kế hiểm ác.
Lý Dục vừa lo vừa sợ, mắng cho một hồi, đột nhiên nhớ tới lời nói của tiểu sư Kê Minh tự: “Trong vòng mười ngày, phải có kết quả.”
Lý Dục đột nhiên giật mình, thở dài: “Tiểu sư phó thực thần nhân vậy, quả nhiên là một lời thành thực. Nếu cô tùy tiện liên minh với người Khiết Đan, đến lúc đó ngự giá thân chinh, Lâm Nhân Triệu đi phạt Tống, thực là hồ đồ làm theo quỷ kế của hắn.”
Lý Dục càng nghĩ càng sợ hãi, liền cắn răng, cúi đầu quát: “Người đâu, tốc chiếu Hoàng Phủ Kế Huân vào cung.”
Hoàng Phủ Kế Huân mấy ngày nay bị Tống quốc và Khiết Đan huyên náo tới mức ngủ cũng không yên, giờ về phủ, vừa tắm gội thay quần áo, thư thái bò lên giường, hai mĩ thiếp dịu dàng ôn nhu vuốt ve, những cặp đùi trắng muốt mềm mịn, tướng quân Hoàng Phủ vừa lim dim, ôm mĩ nhân trên giường thì nghe có cấp chiếu của Lý Dục gọi vào cung.
Vừa nghe Lâm Nhân Triệu dục phát, quốc chủ bảo hắn dẫn binh đi trấn hải đòi lại, Hoàng Phủ Kế Huân giật nảy người, sợ hãi. Đừng thấy hắn bình thường đấu lợi hại với Lâm Nhân Triệu, có thể khi đó là cùng điện xưng thần thôi, có Lý Dục làm chỗ dựa cho hắn, hắn còn sợ Lâm Hổ Tử ăn hắn sao?
Nhưng vị tướng quân Hoàng Phủ là nội đấu nội hàng, ngoại đấu ngoại hàng, giờ phải bỏ qua thể diện so sánh công phu, Hoàng Phủ Kế Huân tự biết mình. Lâm Nhân Triệu là người nào? Đó là một mãnh tướng đệ nhất Đường quốc, dũng khí nổi tiếng thiên hạ, đánh đâu thắng đó, không thứ gì có thể cản nổi, thiết kỵ Khiết Đan đều bị hắn đánh cho tan tác. Là một mãnh tướng, Lâm Hổ Tử dám chỉ dẫn bốn người ngược gió đi hướng vạn tiễn trận, hỏa thiêu cầu gỗ, chặn đại quân Sài Vinh nam hạ, đó là uy phong gì? Thực phải lật mặt, để hắn dẫn quân đi thảo phạt Lâm Nhân Triệu, đây không phải là bánh bao đánh chó sao?
Lý Dục thấy Hoàng Phủ Kế Huân hơi chần chừ, mặt không khỏi biến sắc, tức giận nói: “Lệnh tôn nãi Đường quốc hổ tướng ta, trung thành tận tâm, vì nước hy sinh quên mình, Hoàng Phủ tướng quân hổ phụ hổ tử, cô có ý giúp đỡ, giờ lại sợ hãi như vậy sao?”
Hoàng Phủ Kế Huân mắt hơi chuyển, vội nói: “Quốc chủ nghĩ sai về thần rồi, thần đang nghĩ, nếu chúng ta huy binh đi trước, tất nhiên sẽ đánh rắn động cỏ, một khi đại chiến nổ ra, ngay cả giết Lâm Nhân Triệu, Đường quốc ta cũng bị tổn thất nặng nề. Sở quốc công bí mật phái người đưa tin về, Lâm Nhân Triệu lúc này còn không biết quỷ kế của hắn đã bại lộ hay chưa, chúng ta sao không giết quách hắn đi, như vậy, mười vạn thủy quân trấn hải sẽ không bị tổn hao gì mà thu về.”
Lý Dục vừa nãy còn nổi nóng, thầm nghĩ tiêu diệt phản thần, lúc này lại nghe Hoàng Phủ Kế Huân nói vậy, không khỏi giật mình tỉnh ngộ. Hắn cúi đầu trầm ngâm giây lát, mặt lộ nụ cười ảm đạm: “Người đâu, nhận chỉ, gọi trấn hải tiết độ sứ Lâm Nhân Triệu lập tức vào kinh, cấm chậm trễ!”
******
“Cho dù Tống quốc không đi tìm Khiết Đan gây chuyện, giờ sứ giả Khiết Đan bị giết, toàn bộ dịch quán Khiết Đan đều bị phá hủy, dựa vào sự kiêu ngạo của người Khiết Đan, tất nhiên sẽ không chịu từ bỏ ý đồ. Nhưng nội quốc Khiết Đan có nội ưu, dự đoán được ý đồ của bọn họ, song phương cũng sẽ không vội vàng bỏ trọng binh, cuộc chiến như vậy chẳng có cách đả thương. Tác dụng của Giang Nam quốc chủ lúc này hết sức quan trọng, hắn giờ cấp chiếu Lâm Hổ Tử tướng quân về, chẳng phải chính là đã ra quuyết định rồi sao?”
Chiết Tử Du vừa đi vừa suy tư: “Lâm Hổ Tử là hổ tướng có chủ trương quyết chiến với Tống quốc, Lý Dục gọi hắn về, có thể là liên hợp với Khiết Đan tác chiến với Tống. Nếu có Đường quốc tương trợ, hoàng đế Khiết Đan vị tất sẽ không buông tay đánh một trận. Như vậy tam quốc tất có tổn thất, nếu chiến trận xảy ra, ít nhất trong mười năm triều đình với tây bắc ta cũng không thể dùng binh, chỉ có thể áp dụng kế sách trấn an, sẽ là vậy sao?”
Nàng đột nhiên nhớ tới câu nói Dương Hạo đã từng nói với nàng, lòng bỗng chua xót: “Ta còn nói chàng theo danh sư học thuật gì là bói toán, trên đời ngay cả thiên cơ có thực, lại dễ dàng bị phá, nói gì Tống quốc trong hai ba năm dụng binh với Đường quốc, Đường quốc tất sẽ bị diệt, bảo ta không cần nghịch thiên tòng sự. Giờ có hy vọng, nếu chàng có trước mặt ta, ta chẳng lẽ lại không nói vậy sao?”