Nàng vừa nghĩ đến đây, đột nhiên có một đội quan binh chạy nhanh tới, độ quan binh có đến hai nghìn người, chậm rãi bảo dân chúng trên đường trốn, gà bay chó sủa. Chiết Tử Du vội trốn vào thềm đá khách **** bên đường nhìn, thấy một viên chỉ huy quân ngồi trên ngựa, tay cầm trường thương, quát lớn:
“Mau mau, nếu chạy mất một người Lâm gia, Hoàng Phủ tướng quân tất bị trách phạt, ta cũng không ngoại lệ”.
“Hoàng Phủ Kế Huân lại đem tai họa gì đến nhà người ta rồi? Ôi! Lý Dục không có chí sách, rơi vào mỹ sắc, triều chính thối nát vô cùng, lại mù quáng tin Hoàng Phủ Kế Huân này, trọng trách đều ủy thác cho hắn, cũng may có bậc sĩ phụ tá trung thành như Lâm Hổ Tử, nếu không giờ hắn không chống đỡ nổi, người này đành làm cái ngân gió ngợi trăng, phong lưu tài tử, làm vua một nước, đúng là hại người hại mình”.
Chiết Tử Du đang thầm oán trách Lý Dục, một cảm giác đột nhiên lóe lên trong đầu: “Không đúng, Hoàng Phủ Kế Huân là thần vệ quân chỉ huy sứ, phụ trách sự an nguy Kim Lăng, có gì to lớn chứ, dùng được nhân mã của hắn sao? Muốn bắt nhân vật nào đó, mới được dùng quân đội. Lâm gia, Lâm gia nào? Là…”
Chiết Tử Du càng nghĩ càng lo sợ, cầm lấy váy chạy trên đường, váy hồng chạy quẹo vào ngõ nhỏ phía trước, vừa vào cửa ngõ, Chiết Tử Du liền dừng lại, chỉ thấy trước cửa Lâm phủ có binh lính đứng trang nghiêm, Lâm phủ đã bị bao vây, đại môn rộng mở, rất nhiều binh sĩ mang đao đi vào.
Chiết Tử Du lập tức trốn vào một tửu quán bên đường, chăm chú nhìn đám người đó. Tửu khách bên cạnh đều đang bàn tán, cũng giống như cô không hiểu gì cả. Lâm gia phủ đệ thế lực không nhỏ, sĩ binh xông vào nhà như thế, không lâu sau trong phủ đệ có tiếng kêu thảm.
Vào lúc này, chỉ thấy một người tôi tớ mặc áo đuôi ngắn chạy như điên lại, Chiết Tử Du nhận ra đó là người hầu bên cạnh của Lâm Hổ Tử, mình vào ra trấn hải mấy lần, đều gặp hắn hầu hạ bên cạnh Lâm Hổ Tử, lập tức bước ra khỏi tửu quán.
Người nọ đang vội vã chạy về Lâm phủ, bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một người, vừa nắm lấy cổ tay hắn, người họ liền đưa quyền đánh, thấy Chiết Tử Du không khỏi ngẩn người. Chiết Tử Du nắm lấy cổ tay hắn, cũng không quay đầu lại, cúi đầu quát: “Đi theo ta!”
Người đó quay đầu lại nhìn cửa Lâm phủ, biết đại thế đã đến, không giằng co nữa, ngoan ngoãn theo Chiết Tử Du vào ngõ nhỏ bên cạnh, Chiết Tử Du vội hỏi: “Lâm tướng quân xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại làm ầm ĩ ở nhà hắn?”
Chiết Tử Du vừa hỏi, mắt tên hầu kia rưng rưng khóc nói: “Cô nương, tướng quân nhà ta…tướng quân nhà ta đã đi rồi…”
Chiết Tử Du thất thanh nói: “Sao lại thế? Lâm tướng quân giờ vừa bị gọi về Kim Lăng, sao lại chết được?”
Tên hầu nước mắt ngắn dài nói: “Tiểu nhân theo xe ngựa ở ngoài cung đợi tướng quân, tướng quân vào cung kiến giá, khi tướng quân ra, tiểu nhân lên trước đón, tướng quân mặt mày vui mừng, còn rất vui vẻ nói với tiểu nhân Quốc Chúa giờ cuối cùng đã tỉnh lại, dục tu binh giáp, để ý tới quốc chính, vi bảo Giang Đông mười chín châu lãnh thổ, trăm vạn con dân, đánh với Tống đến cùng, Quốc Chúa còn mời rượu ông ấy, tướng quân cần luyện tinh binh, giờ cuối cùng cũng có thể trổ tài công dụng của mình. Tiểu nhân nghe xong cũng rất vui mừng, vội để ghế nhỏ xuống, định đưa tướng quân lên xe, tướng quân bỗng đứng lại, nói rằng bị đau bụng. Tiểu nhân lo sợ cuống cuồng, dìu tướng quân lên xe, rồi đi tìm y sĩ tới chữa bệnh, miệng tướng quân phun máu tươi đen ra”.
Chiết Tử Du lo lắng: “Lâm tướng quân trúng độc sao?”
Tên hầu kia lắp bắp không ra tiếng: “Đúng vậy, trong cung môn có Hoàng Phủ Kế Huân và các quần thần võ sĩ, họ đều sợ sự dũng mãnh phi thường của tướng quân, không dám lộ diện, cho đến khi tướng quân nhà phun máu, hắn mới dẫn theo người chạy ra như ong vỡ tổ, truyền khẩu dụ của Quốc Chúa, nói tướng quân nhà ta có ý đồ tạo phản, theo tội là phải chết”.
Chiết Tử Du run run hỏi: “Sao lại như vậy? Lâm tướng quân làm sao nữa?”
Tên hầu nói: “Tướng quân bi phẫn không hiểu, vung tay tiểu nhân ra, hai mắt trợn lên, đi về phía Hoàng Phủ Kế Huân. Hoàng Phủ Kế Huân đứng sau hàng thị vệ, tướng quân đi từng bước, vừa đi vừa phun máu, khi đi tới cửa cung, bên trong có vô số binh giáp chặn cửa cung, tướng quân vái ba vái cung khuyết, đứng dậy ngửa mặt hô to: ‘Lâm Hổ Tử xưa nay bị bọn đạo chích rèm pha, hận không thể sa trường, vì nước hy sinh quên mình’”.
Tướng quân hô to ba tiếng, dừng hơi thở, nhưng vẫn đứng vững không đổ. Hoàng Phủ Kế Huân phái người bao vây ông ấy, nhưng không ai dám gần, tiểu nhân bỗng tỉnh ngộ, vội trở về báo tin, nhân lúc họ không để ý tới tiểu nhân, tiểu nhân chạy băng trên đường, lẫn vào đám người trên đường để về, nhưng…nhưng quý phủ…”
Chiết Tử Du im lặng một lúc lâu, nước mắt rưng rưng nói: “Ngươi không cần phải về nữa, giờ…đã không kịp nữa rồi”.
Tên hầu vừa nghe, khóc càng to hơn nói: “Hoàng Phủ Kế Huân là gian tặc, tiểu nhân cược cái mạng này đi báo thù cho tướng quân”.
Chiết Tử Du ngăn hắn lại, nhìn xung quanh, rút ra mười mấy tấm vàng lá nhét vào tay hắn nói: “Hoàng Phủ Kế Huân có tật giật mình, há có thể để ngươi lại gần? Đừng khóc nữa, Lâm tướng quân cầu nhân đắc nhân, trung nghĩa chi danh sẽ không màng tới hôn quân gièm pha. Đây là chút tiền, ngươi cầm lấy, Hoàng Phủ Kế Huân tuy hung tàn, cũng không dám sát hại phụ nữ và trẻ nhỏ, đợi sau khi mọi việc yên tĩnh trở lại, ngươi đi đón phụ nữ và trẻ nhỏ ở phủ Lâm, chăm sóc cho họ”.
Người đó nghe vậy nín không khóc nữa, Chiết Tử Du khuyên can một hồi, người đó mới nhận lấy số vàng, bái ba bái về phía Chiết Tử Du, theo lời nàng dặn dò, tạm thời ẩn thân, chờ triều đình xử lý xong, đón phụ nữ và trẻ nhỏ phủ Lâm về chăm sóc.
Lúc này xung quanh phủ Lâm có rất nhiều binh lính, chỉ trong chốc lát bắt đầu lục lọi xung quanh, trong đó có người còn giữ bức họa của Chiết Tử Du, giờ không giống ngày xưa, Lâm Nhân Triệu đã chết, Hoàng Phủ Kế Huân có ý thích “Ngoại sinh nữ”, Chiết Tử Du không dám ở lâu, lập tức rời đi.
Chiết Tử Du đứng lặng yên bên hồ dưới tán cây, nhìn mặt nước hồ mà lo sợ: Lâm Hổ Tử đã chết rồi, đệ nhất mãnh tướng của Đường Quốc thiện chiến dũng mãnh chưa từng chết trước hai quân trận, mà bỏ mạng trong rượu độc của Lý Dục. Thực nực cười, Lý Dục luôn mồm nói hắn dục mưu tạo phản, nhưng gọi về Kim Lăng, cũng không dám giao hắn cho quan lại, xử theo luật ở mức cao nhất, mà ngay cả một ly rượu độc, cũng phải lén lút bảo hắn uống, tên này, còn xứng đáng làm vua một nước không?
Chiết Tử Du buồn bã, lòng mờ mịt vô cùng. Vốn cho rằng có hy vọng, nhưng lại không ngờ Hoàng Phủ Kế Huân tuy là đạo chích lại là chuột nhắt, chỉ có Lý Dục mới coi hắn là vai hài. Hắn tuy ghen ghét Lâm Nhân Triệu, cũng không dùng tôi danh phản loạn mà giết hắn, Lâm Nhân Triệu là đệ nhất hổ tướng của Đường Quốc, vội vàng để hắn chết, chỉ có Tống Quốc. Nếu Tống Quốc giết Lâm Nhân Triệu, chẳng phải là…dụng binh với Đường Quốc rồi, cho nên mới gạt bỏ trở ngại lớn nhất này đi sao?
Lý Dục lấy độc giết Lâm Nhân Triệu, thế hắn có giao chiến với Tống nữa không đây? Lâm Nhân Triệu chết đi, Đường Quốc còn có ai có thể gánh vác trọng trách này?
Một cơn gió thổi, mặt nước khẽ động, tiêu điều. Chiết Tử Du đứng ở bên hồ, tay để lên tim buồn bã: “Ta khó khăn, đau khổ lo lắng, kết quả lại bị rơi vào kết cục như vậy, Hạo ca ca, lẽ nào như lời chàng nói, thiên mệnh khó sửa?
Nàng nắm chặt hai đấm, nghiến răng, lòng thầm nghĩ: “Không, ta phải chờ, chờ Tống quân phạt Đường có phải là Phan Mỹ, Tào Bân hay không. Chưa đến thời khắc cuối cùng, ta quyết không bỏ cuộc, không bỏ cuộc”.
******
Nước chảy bên hồ là sông Tần Hoài. Trong sông Tần Hoài là rất nhiều tảng đá, hầu như đâu cũng có, hai bờ sông Tần Hoài có rất nhiều thuyền dân, dịch phu, nhà cửa thấp bé, đường đi lối lại quanh co, tam giáo cửu lưu, ném chuột thì sợ vỡ đồ, thậm chí gái giang hồ, bọn lưu manh, dân nghèo khổ đều có ở đây.
Trong thành Kim Lăng có một ngõ Ô Y, đó là nơi quan to quý nhân ở, còn có một ngõ gọi là ngõ Ô Nê, tuy chỉ có một chữ khác biệt, môi trường lại khác biệt rất lớn, rác rưởi phế thải, khắp nơi đều có, một khi mưa to thì trôi nổi trên mặt nước, dạt đi xung quanh, nơi như vậy, đám người có tiền cũng không vào cái chỗ này, mà đám người Dương Hạo, giờ này lại đang ở trong xóm nghèo đói đó.
Kế hoạch của hắn là, một khi chết, Đường Quốc tất sẽ toàn lực tập trung hung thủ, cho nên cần phải ẩn thân một thời gian, đợi khi gió êm bể lặng mới lặng lẽ đi về phía tây, nhưng sự tình lại ngoài dự đoán của hắn, hắn “Chết” rồi, hung thủ lập tức không chần chừ mà tự phơi thân phận, sau đó thì hung thủ cũng sẽ chết, và chuyện phong tỏa quanh thành và truy nã hung thủ cũng còn chưa nói đến.
Dương Hạo ẩn mình mấy ngày, thấy quả nhiên gió êm bể lặng, liền cải trang lên phố xem tình hình ra sao, chuẩn bị cho sớm ngày kế tiếp tây hành, không ngờ vừa đi trên đường thì nhìn thấy một đội quan binh đấu đá lung tung, Dương Hạo vội né tránh, nghe ngóng sự tình từ người qua đường, mới hiểu được là trấn hải tiết độ sứ Lâm Nhân Triệu có ý đồ mưu phản, đã bị Lý Dục gọi đến và giết bỏ, Hoàng Phủ Kế Huân phụng chỉ làm ầm Lâm phủ, giờ đang phong tỏa toàn thành, truy nã cá lọt lưới.
Dương Hạo giật mình, hắn không ngờ Lâm Nhân Triệu lại có ý đồ đó, Tống Quốc bên đó ra tay nhanh chóng như vậy, mà Lý Dục cũng nhanh chóng phối hợp với Tống Quốc trừ đi nhân tài rường cột của chính mình. Nam Đường tiên chúa, trung chúa, cũng được coi là một thế hệ kiêu hùng, nhưng dù giỏi đến mấy, không gặp phải người đỡ dậy, vận số đó cũng chấm dứt. Nhưng Lý Dục tự mình hủy đi trụ cột, đó là gieo gió ắt gặp bão, Chiết Tử Du đang ở Lâm gia làm sao bây giờ?