Tựa như thời gian đã trôi qua hàng vạn năm, rốt cuộc Nam Cung cũng tới đón ta quay về Ngự Thiên Viên.
Xuyên Huyền đã trở lại vào trong hoa tai phượng hoàng, ta nghĩ chuyện đêm nay cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến hắn, hắn là Lạc Trần, nhưng bây giờ hắn
đã không muốn là Lạc Trần nữa rồi. Ta không biết nên vui cho hắn, hay là nên đau lòng vì hắn quá lạnh lùng nữa...
“Tiểu đồ nhi, ta tính
thử rồi, bảy ngày sau ba phách của Lạc Trần sẽ dừng lại ở nơi lần đầu
tiên hắn lịch kiếp thăng tiên, là Trú Tiên Thành. Ngươi muốn tới nơi đó
thì ngày kia phải xuất phát luôn, nếu không sẽ để lỡ mất thời cơ tốt
nhất“.
Nói xong Nam Cung đặt vào trong tay ta một thứ gì đó, ta sờ mó một lúc thì mới nhận ra, đây là roi bạc hắn cho ta trước kia.
“Lần này ta không thể đi cùng ngươi, ngươi ngàn vạn lần nhớ bảo vệ tốt cho bản thân“.
Ta có chút khó hiểu, vì sao hắn lại nói không thể đi cùng ta? Không phải hôm qua đã đáp ứng rồi sao?
“Nơi ở của tiên phàm nhân không vào được. Dù hiện giờ ngươi đã không còn là
Phật tử, nhưng ít ra trên người vẫn còn linh khí Phật giới, muốn vào đó
cũng không khó. Đến lúc đó ta sẽ tiễn ngươi tới ngoài thành, ngươi vào
trong rồi tìm mẫu thân của Xuyên Huyền, nhờ bà ấy giúp đỡ“.
Ta nắm tay hắn, dùng sức gật đầu.
“Nam Cung....” Ta siết chặt tay hắn, tựa như Nam Cung đang dần trở nên không chân thực, tựa như mọi thứ trên thế gian này biến mất, cuối cùng chỉ
còn ta cô tịch một mình.
“Đồ nhi ngoan, sư phụ sẽ không bỏ ngươi
lại một mình đâu“. Nam Cung xoa đầu ta rồi kéo ta đứng dậy, “Hiện giờ
mắt người nhìn không tiện, nếu phát sinh chuyện gì cũng sẽ rất phiền
toái, ngươi lại đây luyện cùng ta bộ pháp “sương động”, sư phụ cũng sẽ
dạy thêm cho ngươi những chiêu thức khác, có điều thời gian quá ngắn,
ngươi phải tập trung học“.
Ta đáp lại rồi cùng hắn đi đến ven hồ, bây giờ trời đã vào đông, trên núi rất rét.
Không biết cảnh sắc quanh hồ ra sao? Lá cây liễu chắc đã khô quắt lại rồi,
xuân đi đông tới, tựa như mọi thứ vẫn như cũ, chỉ là mắt của ta như thế, nên cảm thấy cái gì cũng thay đổi.
“Tiểu đồ nhi...”
Nam Cung nhìn ra tâm sự của ta, hắn khẽ gọi ta.
Ta nhẹ thở dài, trên tay bỗng chạm phải một tia lạnh lẽo.
Ta quay đầu hỏi hắn, “Nam Cung, có phải tuyết rơi không?”
“Phải, là tuyết đầu mùa của năm nay“.
Ta gật gật đầu, ta với Lạc Trần cũng chưa cùng nhau xem tuyết rơi lần nào, ta sờ sờ khuyên tai phượng hoàng, cũng không muốn gọi hắn ra, nhưng sợ
là cả đời này sẽ không còn cơ hội nữa.
“Nam Cung, đừng trì hoãn thêm nữa“.
Ta nói xong lại lôi roi bạc ra múa lại bộ pháp “sương động“. Ban đầu ta
cũng không biết nguồn gốc của nó, bây giờ múa mới biết bộ tiên pháp này
là để dùng trong lúc trời có tuyết.
Lau sậy bạc phơ, bạch lộ
hương sương. Người ấy đã ở một nơi xa xôi rồi. Trong gió tuyết, ta tựa
như còn có thể ngửi được mùi thanh nhẹ trên người Lạc Trần, còn có thể
chạm đấy đầu ngón tay lạnh của hắn, vạn vật đều có thể khiến ta nhớ đến
hắn, nhưng cuối cùng trong lòng hắn vẫn là không có ta.
Bộ tiên pháp này trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như người nào đó đã xa đến mức ta không thể chạm tới.
“Tiểu đồ nhi...”
Ta nghe được tiếng than nhẹ của Nam Cung. Tiếng thở dài của hắn chính là thứ duy nhất ấm áp giữa băng tuyết ngập trời này.
“Được rồi, đừng múa nữa...”
Nhưng ta không dừng được. Ta cứ nghĩ đến bộ dáng múa kiếm lúc trước của Lạc
Trần và Tô Tuyết, nhớ tới bộ dáng của hắn lúc tỷ thí võ công, dường như
giờ phút này hắn đang đứng ở trước mặt ta.
Nam Cung giữ chặt người ta, ta lại nghe được tiếng than nhẹ của hắn ở bên tai.
“Tiểu đồ nhi, đừng múa nữa...Ta dạy cho ngươi những chiêu thức khác“.
Ta gật đầu, nhưng không giấu được sự mất mát khổ sở trong lòng.
“Đừng lơ đãng, nhớ kỹ mấy chiêu này, đến lúc khẩn cấp còn dùng được“.
“Được“.
Nam Cung trầm mặc, nắm lấy tay ta dạy ta chiêu thức, ta tĩnh tâm lại, nhớ kỹ từng đường múa kiếm của hắn.
Cứ thế luyện tập được hai ngày, cuối cùng ta xuất phát đi đến Trú Tiên Thành.
Đường đến đó cũng không xa, ước chừng ba ngày là tới nơi. Trên đường ta thỉnh thoảng ngủ thiếp đi, Nam Cung sẽ canh chừng giúp ta, những lúc trời
lạnh quá hắn sẽ ôm ta để sưởi ấm. Tới ngày thứ ba thì bọn ta tới nơi. Có lẽ do ngủ lâu quá nên toàn thân ta cảm thấy tấy dễ chịu ấm áp, trong cơ thể cũng như có thêm sức mạnh.
“Ta sẽ ở đây chờ ngươi, ngươi đi nhanh về nhanh, đừng trì hoãn đó!”
Không biết có phải mấy ngày nay ta đã khiến hắn hao tốn sức lực hay không, giọng Nam Cung nghe có vài phần mệt mỏi suy yếu.
Ta gật đầu, “Ngươi yên tâm“.
Nam Cung vuốt tóc ta, sau đó đưa roi bạc cho ta, “Tuy đây là cổng vào Tiên
giới, nhưng khi đi vào ngươi vẫn phải tạo một kết giới mới mới có thể
vào trong Trú Tiên Thành, trong đó toàn là Tán tiên, hẳn là sẽ không làm khó ngươi đâu. Nhưng bên trong kết giới trùng trùng điệp điệp rất khó
phân biệt, ngươi phải cực kì cânt thận, nếu đi nhầm thì liền nhanh chóng lui về“.
Ta mờ mịt hỏi hắn, “Nhưng linh lực của ta không còn nữa thì lui về kiểu gì?”
Nam Cung thở dài, “Ngươi chắc là vẫn có thể cảm giác được kết giới thôi,
nếu thật sự phát sinh chuyện gì...cũng chỉ có thể hành sự theo hoàn
cảnh. Nhưng ta sẽ canh chừng giúp ngươi, nhất định sẽ không để ngươi có
chuyện gì đâu. Hơn nữa roi bạc này cũng sẽ chỉ đường cho ngươi, nếu
không có linh lực nào quá lớn phá cản thì sẽ không có chuyện gì đâu“.
Ta biết, nếu mình mà xảy ra chuyện, Nam Cung nhất định sẽ cứu ta, nhưng
đồng thời hắn sẽ phải trả giá rất đắt, nếu không hắn cũng sẽ không để ta vào một mình thế này.
“Ta không sao đâu, Nam Cung ngươi yên tâm, ta là đồ đệ của ngươi cơ mà“.
Nam Cung nhẹ cười, “Như vậy là tốt rồi, mau vào đi“.”Ngươi nhớ cẩn thận đấy, kết giới trong đó không giống bình thường đâu“.
“Ừm“.
Ta xoay người đi vào trong. Rất nhanh không khí đã trở nên tĩnh lặng, ta
gọi Nam Cung mấy tiếng nhưng không có tiếng đáp lại. Xem ra ta đã thật
sự vào trong rồi.
Ta nắm chặt roi bạc, hiện giờ ta cũng chỉ có thể dựa vào nó.
“Roi bạc nhỏ, ngươi ngàn vạn lần đừng để bị yếu thế nhé...” Ta yên lặng đi theo chỉ dẫn đường của nó.
Đi một lúc thì roi bạc trong tay ta đã không còn phản ứng nữa, ta quay
vòng nó nhưng vẫn không thể làm cho nó có phản ứng. Không biết làm gì
hơn, ta cũng chỉ có thể tự mình sờ soạng tiến lên phía trước.
Nhưng kết giới trong Trú Tiên Thành giăng ở đâu ta cũng không biết, thế thì đi kiểu gì đây?
“Cứ đi về phía trước đi“.
Ta giật mình, đây là âm thanh của Lạc Trần.
“Lạc...Xuyên Huyền thiên tôn?” Ta cầm hoa tai phượng hoàng gọi hắn.
Âm thanh của Xuyên Huyền lại vang lên, “Ta đưa ngươi đi, đừng đi nhầm đấy!”
Ta vui mừng gật đầu, sau đó theo chỉ dẫn của hắn mà đi.
Âm thành của Xuyên Huyền tuy vẫn lạnh như băng nhưng nghe một lúc cũng
thấy dễ nghe hơn. Ta định nói với hắn suy nghĩ của mình, nhưng lại sợ
hắn phiền lòng nên thôi.
Qua một lúc thì không nghe thấy giọng hắn nữa, ta căng mắt ra cố nhìn cảnh vật xung quanh.
“Xuyên Huyền? Xuyên Huyền?” Ta nắm chặt roi bạc, cảm thấy đây không phải là
chỗ tốt lành gì. Mới vừa rồi ta chỉ mải vui mừng, cũng không để ý là
mình đã đi vào trong kết giới không nữa.
“Lạc Trần...” Lòng ta tràn đầy ủy khuất, hắn bỏ ta lại đây một mình, rời đi rồi sao?
Nghĩ thế ta lại càng thấy hoảng loạn, nhất thời đứng nguyên một chỗ, không biết làm sao.
Lúc này bỗng có người đi tới hỏi ta, “Vị này...Ừm...Cô nương, ngươi đang tìm ai à?”
Là âm thanh trầm thấp của một nam tử. Ta cố gắng nhìn nhưng cũng chỉ nhìn ra hình dáng một người đang mặc y phục sẫm màu.
Nhưng chí ít bây giờ cũng xuất hiện thêm người rồi, ta gật đầu với hắn,
”Đúng...Ngươi có nhìn thấy một công tử thân mặc bạch y, tướng mạo xinh
đẹp tuyệt trần, thân hình hơi gầy không?”
“Ngươi đang nói tới bị công tử kia à?”
Lòng ta mừng rỡ, xem ra người này từng gặp Lạc Trần, còn biết hắn ở đâu.
“Ngươi đã gặp hắn?”
“Tất nhiên từng gặp rồi, hắn vừa đi ra từ đây mà, hắn cũng đang tìm cô nương đó!”
Lạc Trần tìm ta? Ta vui mừng đến nỗi hận không thể chạy tới bên hắn ngay
lúc này. Có điều e là hắn đã đi xa rồi, ta lại không nhìn rõ, cũng không biết hắn đi đâu rồi, nếu hắn tìm mãi không thấy ta liệu có tức giận
không?
Lúc này ta chỉ có thể xin sự trợ giúp của nam tử trước mặt.
“Ngươi có biết hắn ở đâu không? Ngươi có thể mang ta đi tìm hắn không?”
“Đương nhiên là biết, nào, ngươi nắm lấy tay ta, ta sẽ dẫn ngươi tới chỗ hắn“.
Ta cúi đầu tìm tìm, khua khua một hồi rồi mới nắm được lấy tay hắn.
“Ngươi mau dẫn ta đi, nếu không sợ là không tìm được hắn nữa“.
Nam tử cười cười, “Cô nương yên tâm, không chạy thoát được đâu“.
Ta không đáp lại hắn nữa, chỉ đi theo hắn.
Đi được một lát bỗng nam tử dừng lại.
Xung quanh ta lúc này rất ồn ào, hình như có tiếng người đang bàn luận,
nghiêng tai nghe kỹ lại không nghe thấy giọng Lạc Trần đâu.
“Hắn có ở chỗ này không?”
Nam tử không trả lời, ta lại hỏi lại lần nữa, nhưng hắn vẫn không đáp lại.
“Hắc Nha, lá gan ngươi thật sự không nhỏ đâu! Tìm được một hồn phách tốt như thế cơ đấy! Muốn độc chiếm công lao dâng cho Quân Thượng sao?”
Lúc này nam tử buông tay ta ra, lại đem ta đẩy về phía sau, “Ngươi đứng sau ta, bảo vệ tốt bản thân, đừng để bị thương“.
Ta nhíu mi, trước mắt mờ mờ nhìn thấy mấy bóng dáng mặc hắc y, cũng không
biết mấy người này, còn có cả nam tử tên là Hắc Nha này nữa, rốt cuộc là người xấu hay người tốt.
Người đối diện Hắc Nha cười nhạo nói,
”Thế nào? Ngươi cho là chỉ bằng ngươi mà có thể địch nổi chúng ta sao?
Ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn giao nộp hồn phách kia ra đây, chúng ta sẽ tha cho ngươi“.
Ta không khỏi tiếp tục lùi về sau mấy
bước, gắt gao ôm coi bạc trong lòng, cẩn thận nghe tiếng động xung
quanh, bất luận thế nào, chỉ cần có người tới gần ta sẽ động thủ bảo vệ
bản thân.
“Ta sẽ không giao nàng ra!” Hắc Nha lạnh lùng nói.
Têm còn lại hừ một tiếng, “Vậy đừng trách ta không niệm tình đồng môn!”
Dứt lời, âm thanh đao kiếm vang lên liên tục. Ta vẫn lui về sau tận tới khi âm thanh đao kiếm xa dần, lúc này mới hơi an tâm sờ soạng phía trước
tìm đường chạy trốn.