Cũng không biết ta đã ngủ bao lâu nữa, khi mở mắt ra chỉ thấy xung quanh là một mảng tối om,
nhìn đồ vật trong phòng cũng không được rõ.
Đầu ta hơi đâu, ta đứng dậy định đi tìm Nam Cung.
“Tiểu đồ nhi muốn đi đâu thế?”
Âm thanh của Nam Cung ngay bên người khiến ta giật mình, quay đầu lại
nhìn, quả nhiên thấy bóng dáng màu tím đang ngồi một bên, nhưng ta không nhìn rõ mặt hắn, vì thế ta tiến qua đó để nhìn cho rõ.
Ta cơ hồ
ghé mặt gần đến nỗi suýt chạm đến chóp mũi của Nam Cung, nhưng ta vẫn
không nhìn rõ mặt hắn, ta không khỏi tức giận đứng thẳng lên.
“Sao ngươi không đốt đèn lên thế hả?”
Nam Cung dừng một chút, tiếp đó hắn kéo ta ngồi xuống, xoa xoa đầu ta nói, “Ngươi đợi một lát, ta sẽ phân phó người đi đốt đèn“.
Ta gật gật đầu, Nam Cung đi một lúc lâu mới quay lại.
“Tiểu đồ nhi...” Nam Cung nắm tay ta, như có điều muốn nói.
“Ngươi có chuyện gì gạt ta phải không?” Ta nhíu mi, cảm thấy được đã có chuyện gì đó phát sinh rồi, “Có phải Lạc Trần...”
“Hắn không có việc gì, ngươi không cần lo lắng“. Nam Cung than nhẹ, vân vê tay tam “Là ngươi...”
Ta ngẩn người, lắc đầu nói, “Ta có sao đâu, bây giờ cũng cảm thấy ổn lắm,
có điều...linh lực không còn nữa rồi. Về sau tuy có chút phiền toái
nhưng cũng không sao. Ta nhất định sẽ tìm được hắn trở về“. Nói xong ta
nắm lấy tay Nam Cung, “Cho nên, ngươi cũng đừng rời đi nhé! Nếu không,
một mình ta thì sẽ không làm nên chuyện gì mất...Nếu Lạc Trần hồn phi
phách tán, ta thà đi theo hắn còn hơn...”
“Ta sẽ không rời đi đâu“. Nam Cung nhéo nhéo mặt ta, nhưng ta không nhìn rõ hắn, chỉ cảm thấy được độ ấm trên tay hắn.
“Nam Cung, mắt ta khó chịu quá! Sao ngươi không đốt đèn lên?”
Ta mở to mắt nhìn, cố tìm kiếm vị trí đặt đèn, thấy có ánh lửa mờ mờ. Lòng ta như bị cái gì đó giáng vào, một nhát rồi một nhát.
“Nam Cung, có phải mắt ta...” Ta không nói nên lời, nước mắt cứ thế tuôn xuống.
Nam Cung lau nước mắt cho ta, nhẹ giọng nói, “Đừng khóc, sau này ta sẽ bảo
vệ ngươi, sẽ che chở cho ngươi. Ngươi nhìn thấy hay không cũng không sao cả, ta sẽ là mắt của ngươi, sẽ kể cho ngươi mọi chuyện“.
Ta gật gật đầu, cảm thấy mất mát.
“Ta không sợ không nhìn được, nhưng ta sợ mình sẽ quên mất dáng vẻ của Lạc
Trần, ta sợ không tìm được hồn phách của hắn, ta sợ không giúp được
hắn...”
“Không đâu“. Nam Cung kéo ta ra bên ngoài, sau đó đưa ta đến ngồi ở bàn ăn.
“Nam Cung, ta bị như thế này...còn có thể nhìn được bao lâu nữa?”
“Ta cũng không rõ“. Nam Cung lau nước mắt an ủi ta, “Mắt ngươi bị linh lực
của kim vũ phượng hoàng đả thương, lại bị ba ngọn chân hỏa ảnh hưởng, ta thật sự không có biện pháp nào cả. Đợi sau khi cứu xong Lạc Trần, hắn
sẽ trở về làm Thiên tôn, hắn sẽ có cách giúp ngươi...Vì thế ngươi đừng
buồn quá, ngươi vẫn có thể nhìn được hắn, ta sẽ giúp ngươi cứu hắn“.
Ta gật đầu, nắm chặt tay của Nam Cung không muốn buông ra.
“Nam Cung...”
Nam Cung khẽ cười, “Nếu thấy ta đối tốt với ngươi quá, ngươi không có cách
nào báo đáp, vậy chờ xong việc thì dùng thân báo đáp đi“.
Lòng ta không khỏi trùng xuống, ta không bỏ được Lạc Trần, bây giờ cũng đã đáp
ứng với Không Giới sẽ gả cho một người còn chưa biết tính danh, sao có
thể lấy thân báo đáp Nam Cung đây...Tuy ta rất quý hắn, nhưng ân đức của hắn ta thật sự không có cách nào báo đáp...
“Ta nói đùa thôi,
ngươi tưởng thật đấy à?” Nam Cung véo nhẹ mũi ta, buông tay ta ra ngồi
sang bên cạnh, “Hôm nay đã làm những món ngươi yêu thích nhất, ngươi ăn
nhiều vào thì tâm tình mới khá lên được“.
Ta cũng ngửi thấy mùi
thức ăn, mò mò đôi đũa rồi lại mò mò thử đồ ăn gắp vào trong bát. Nhưng
ta không nhìn rõ nên thử vài lần mà vẫn chưa gắp được cái gì. Không biết làm thế nào, ta liền đặt mạnh đũa xuống, không ăn cũng không có việc
gì.
“Nào, ngoan ngoãn há miệng ra nào“. Nam Cung vào bực mình vừa buồn cười nói.
Bên môi ta đã có thứ gì đó ấm ấm chạm vào, ngửi thấy đó là mùi rau xanh, ta ngoan ngoãn há miệng ăn. Nam Cung hầu hạ ta vô cùng tốt, miếng rau này
không lớn không nhỏ, rất vừa miệng ta, hơn nữa còn được chấm tương nên
ăn rất ngon miệng.
Nam Cung nói, “Cho dù tức giận cũng không thể
không ăn, bây giờ ngươi không còn linh lực nữa, tốt xấu gì thì cũng phải bồi bổ khí lực“.
Ta bị hắn chọc cười, tâm trạng cũng tốt hơn.
“Ngươi cứ nghỉ ngơi mấy ngày, lúc nào khá hơn thì lại đi tìm tiếp“.
Ta dừng một chút rồi gật đầu, “Cũng được. Ta...ta muốn đi xem nơi ở trước kia của Lạc Trần“.
“Được rồi“. Nam Cung vỗ nhẹ tay ta, “Ta mang ngươi qua đó“.
Ta lập tức đứng dậy, lại nhớ đến hồn phách Lạc Trần đang ở trong hoa tai phượng hoàng.
“Ta muốn mang Lạc Trần đi nhưng chỉ sợ là hắn không nhớ được cái gì nữa...”
Nam Cung thở dài, dùng sức nhéo nhéo mặt ta một hồi, cảm giác như hắn đang
nghiến răng nghiến lợi nói, “Trong mắt nha đầu ngươi lúc nào cũng chỉ
nhìn thấy hắn thôi“.
Ta không khỏi than thở, “Nhưng ta là vì hắn mới sinh chấp niệm, không nhớ hắn thì còn nhớ tới ai nữa“.
Nam Cung không nói gì nữa, đưa ta tới Bạch Lộc Cung.
Trên đường đi vẫn có người gọi hắn là Đại tế ti, cũng gọi ta là Linh Nhược
cô nương, ta bỗng có cảm giác như mình rời khỏi đây đã rất lâu rồi, có
chút cảm giác hồi tưởng.
Ta tiến vào tẩm điện trước kia của Lạc
Trần, trong phòng trống không, chắc bọn họ cũng đã sửa sang quét tước
lại rồi, không còn hơi thở của Lạc Trần quanh đây nữa. Lúc trước Lạc
Trần biến mất khỏi Càn Khôn giáo, những người làm cũ vẫn ở lại đây. Có
điều vì giáo chủ mất tích nên mọi việc trong Càn Khôn giáo gần như đổ
hết lên đầu Nam Cung, cũng may thiên hạ thái bình nên không có chuyện gì quá mức phiền toái xảy ra.
Nam Cung bảo ta nghỉ ngơi tạm ở đây, không được đi xa, vì lo lắng ta có chuyện nên chỉ cho phép ta ở trong tẩm điện.
Ta ở trong phòng ngồi ngẩn ra một lúc, lại nhớ đến căn phòng tối Lạc Trần
đã giam ta vào, bỗng thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
“Ngươi muốn đi đâu?”
Âm thanh Lạc Trần đã không còn ấm áp như trước, lạnh lùng băng giá, tựa như chũng ta không hề quen nhau.
Ta quay đầu về hương âm thanh của hắn, “Ta muốn tới phòng tối, cách đây cũng không xa“.
Lạc Trần, không, phải là Xuyên Huyền mới đúng, hắn cười lạnh một tiếng,
”Bây giờ ngươi đã bị như thế, còn muốn tới phòng tối làm gì? Không phải
là định tự nhốt mình trong đó đấy chứ?”
Ta nhíu mi, lười cãi nhau với hắn, tự mình lần sờ đi ra ngoài.
Lần đến cửa thì có người chạy tới giúp ta.
“Tiểu đồ nhi, sư phụ đã bảo ngươi nghỉ ngơi rồi mà“.
Ta không khỏi chột dạ, cúi thấp đầu nói, “Ta...Ta muốn tới phòng tối nhìn một chút“.
Nam Cung thở dài, kéo tay ta đi, “Chuyện này cũng đâu có gì khó, ngươi cứ nói với ta một câu là được, tự mình đi làm gì?”
“Thật xin lỗi...”
“Ta không trách ngươi“. Hắn ôn nhu nói, ta tự nhiên lại nhớ đến Lạc Trần trước kia.
Rất nhanh ta liền nghe thấy tiếng cửa đồng nặng nề mở ra.
“Ngươi về trước đi, ta ở đây một mình....”
Nam Cung trầm mặc một lát rồi mới hỏi ta, “Không sao chứ?”
“Không có việc gì đâu, ta muốn ở đây cả ngày“.
Nam Cung đồng ý rồi rời đi.
Ta sờ mò ngồi lên giường, lúc nhắm mắt lại vẫn còn cảm giác Lạc Trần đang đang ở đây.
“Ta đã từng tới đây sao?”
Hắn hỏi ta, nhưng ta cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ dựa người vào giường không nói gì.
Hắn là Xuyên Huyền, hắn không quen ta. Sau này hắn sống lại cũng không nhận ra ta nữa. Ta bỗng cảm giác..Lạc Trần sẽ không bao giờ trở lại nữa. Sớm biết thế lúc trước ta sẽ không giận dỗi với hắn, lúc hắn tới đây thăm
ta ta sẽ ngoan ngoãn gắp thức ăn cho hắn, ăn cơm cùng hắn.
“Linh Nhược...”
Rốt cuộc hắn cũng gọi tên ta, giọng điệu đã dịu dàng hơn nhiều, nhưng vẫn
không phải là Lạc Trần trước kia nữa. Lạc Trần bình thường sẽ gọi ta là
”Tiểu Linh Nhược”, chỉ có những lúc lo lắng sốt ruột mới gọi thẳng tên
ta.
“Linh Nhược...”
Xuyên Huyền tiến tới trước mặt ta, gọi lại lần nữa.
Nhưng ta không thể thấy hắn, chỉ có những lúc nhắm mắt lại, ta mới có thể nhìn thấy Lạc Trần đang cười mỉm, đẹp không tả xiết.
“Lạc Trần...” Ta vươn tay muốn nắm lấy tay hắn, nhưng không chạm vào được cái gì cả.
“Linh Nhược, nếu ngươi mệt thì nghỉ ngơi đi“.
Hắn thở dài. Tuy ta không nìn thấy nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đạm mạc kia đang nhìn ta.
Xuyên Huyền không nói chuyện với ta, còn ta mở to mắt nằm im trên giường.
Không biết qua bao lâu, ta cảm thấy thật mệt, liền nghiêng người trở mình về
phía trong tường. Sau đó không biết là chạm đến cơ quan nào, ta sờ thử
lại lần nữa thì động đến một ngăn tủ đằng sau tường.
Ta thò tay
vào trong quờ thử thì chạm phải đồ trong đó. Có vẻ như đó là một bức
tranh đang được cuộn tròn lại, còn có một bộ y phục, sờ chất liệu vải
rất giống với y phục trước kia của ta, vì y phục của ta không phải là
làm từ vải vóc trên nhân gian cho nên ta mới có thể phân biệt được ngay. Ta đem tất cả ra ngoài, nghĩ tới chắc đây là đồ Lạc Trần giữ lại.
Dường như hai thứ đồ này vẫn lưu lại cảm giác lúc Lạc Trần chạm vào. Đây là
bộ y phục đầu tiên ta mặc lúc hóa thành hình người, cũng đã trôi qua bao nhiêu năm rồi, không nghĩ Lạc Trần còn giữ nó bên người.
Có điều ta không biết bức tranh này là cái gì, ta thật cẩn thận mở nó ra, không quên gọi Xuyên Huyền qua đây nhìn.
“Ngươi có thể miêu tả cho ta trên bức tranh này vẽ cái gì không?”
Xuyên Huyền trầm mặc một lúc mới lên tiếng, “Vẽ một nữ tử mặc bạch y, tuy ngũ quan không rõ ràng, nhưng ta nghĩ người trên tranh hẳn là ngươi“.
Ta ngẩn người, bỗng nhớ ra, đây chắc là tranh mà Lạc Trần vẽ lúc còn ở
khách điếm, hóa ra hắn đều cất giữ, thế mà ta lại không biết.
Ta nghĩ tới lại không khỏi rơi nước mắt, sờ sờ chúng một chút rồi lại cẩn thận cất đi.
“Xuyên Huyền...”
“Ta đây“.
“Đây là bức tranh do ngươi vẽ, đây là y phục của ta, có một lần ngươi mua y
phục mới cho ta, sau đó ngươi liền trộm bộ y phục cũ của ta giấu đi...”
Hắn lại trầm mặc, một lúc sau mới nói, “Thế ư...”