Nam Cung Ngự Thiên thật khiến cho ta có chút không hiểu. Đang ngẩn ngơ thì bị Lạc Trần kéo lại, ta va vào người hắn.
Ta xoa xoa cái trán. Lạc Trần hơi gầy, trên người cũng không lấy đâu ra mỡ, cho nên ta va phải thấy rất đau.
Lạc Trần giống như hoàn toàn không cảm thấy gì, cười nói: “Biết đau sao?
Mọi người đi hết rồi, ngươi còn nhìn chằm chằm cái gì? Hay là luyến tiếc hắn? Vậy ta đưa ngươi đến chỗ hắn nhé?”
Ta nhíu mi: “Ngươi nói bậy bạ cái gì đấy? Ta chỉ cảm thấy người này hơi khó hiểu thôi“.
Nói xong ta liền xoay người đi. Hôm nay đúng ngày kỳ quái, không chỉ gặp
được Nam Cung Ngự Thiên kỳ quái, còn gặp được chuyện kỳ quái, mà Lạc
Trần cũng trở nên kỳ quái nốt.
Ta nghĩ chắc vừa rồi va phải Lạc
Trần nên đầu óc có chút không thông, bây giờ ngay cả đường cũng đi nhầm, cũng may Lạc Trần kéo ta lại.
Sau khi trở lại khách điếm, Lạc
Trần không tìm ta nói chuyện như ngày thường nữa, không biết có phải do
mệt mỏi không mà hắn vừa về đã đi ngủ, còn bảo ta hóa nguyên hình rồi
đặt ở cạnh gối.
Ngày hôm sau, lúc ta còn chưa tỉnh hẳn thì thấy
mình bị nhấc lên, ta đoán là Lạc Trần muốn mang ta ra ngoài. Sau đó nghe thấy tiếng ồn ào, ta lại khẳng định là Lạc Trần đúng là mang ta ra
ngoài rồi, nhưng sao hắn không đánh thức ta dậy? Hơn nữa cũng không bảo
ta hóa lại hình người?
“Này, Lạc Trần!” Ta dùng linh thức gọi hắn: “Sao ngươi không gọi ta dậy?”
Lạc Trần không đáp lại, vẫn đang nói gì đó với người bên cạnh, hình như nói về đại hội gì đó. Ta không nghe được nhiều, đang định hỏi lại hắn thì
bọn họ đã nói chuyện xong. Sau đó hắn đi đến một chỗ vắng lặng.
“Nơi này không có ai, ngươi hiện ra đi“.
Ta biết là hắn đang nói với mình, nhưng ta bây giờ đang không vui, từ tối
qua đến giờ không biết tại sao hắn lại không nói chuyện với ta.
“Ra làm cái gì? Ta cứ ở trong túi hương này, thư giãn thoải mái, đỡ bị ngươi làm cho tức giận“. Ta hừ hừ, lăn lăn hai vòng.
Lạc Trần cười nhẹ, sau đó hắn thẳng tay dốc túi hương xuống đất, khiến ta
bị văng lên mặt đất. Cũng may ta đã bị hắn vứt xuống đất quen rồi, cho
nên phản xạ rất nhanh, ta liền biến thành hình người đứng trước mặt Lạc
Trần.
“Ngươi muốn ta ngã chết phải không?” Ta oán giận xoa xoa
thắt lưng, trừng mắt nhìn hắn: “Không báo trước một câu đã vứt ta ra
rồi?”
Lạc Trần lại không nói chuyện, chỉ híp mắt nhìn ta chằm chằm, nhìn đến nỗi khiến ta sởn cả gai ốc.
“Ngươi....ngươi....ngươi...ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?”
Lạc Trần cười khẽ ra tiếng, lại kéo ta lại: “Ta sao nỡ ném ngươi chứ? Chẳng qua ta muốn rèn luyện phản xạ cho ngươi thôi. Đến lúc chúng ta phải đến chỗ kia, ngươi cũng không thể tùy tiện làm gì linh tinh đâu“.
Ta nghiêng đầu: “Thật lắm chuyện!”
Lạc Trần gật gật đầu, lại kéo tay ta nói: “Có điều ngươi cũng không phải lo lắng, ta sẽ bảo vệ ngươi chu đáo“.
Ta lầm bầm một tiếng: “Ta cũng đâu cần ngươi bảo vệ“.
Lạc Trần không để tâm, sau đó đưa ta ra ngoài.
“Được, chúng ta bàn chuyện này sau. Bây giờ đi xem đại hội võ lâm đã, ngươi
phải nhớ rõ là không được chạy loạn đâu, cứ đi bên cạnh ta là được“.
Ta bĩu môi, đúng là người phiền phức.