Bồ Đề Kiếp

Chương 32: Chương 32: Thiếu nợ ân tình




Trong lúc ta đang bị mắc kẹt trong rắc rối thì lại có người đến “góp vui“.

“Vị công tử này thật đúng là “cửa ải khó” của các mỹ nhân...” Trong đám người truyền ra một âm thanh, hơn nữa là âm thanh của nam nhân, người khác không nhận ra, nhưng ta vừa nghe đã biết đó là Nam Cung Ngự Thiên.

Thật đúng là người hay gây rắc rối, toàn xuất hiện vào lúc người ta đang phiền não, không thức thời gì cả.

“Ta thấy vị công tử này cùng ta mới xứng làm một cặp, không biết hai vị cô nương...” Nam Cung Ngự Thiên bỗng dừng lại, đưa mắt hơi liếc hai người kia.

Hai người kia thấy Nam Cung Ngự Thiên xinh đẹp như vậy liền sững người, sau đó nữ tử hào phóng khụ khụ nói: “Chuyện này... Người nào có lòng yêu cái đẹp đều nhìn ra, hai vị công tử đây quả thật là cặp đôi trời sinh“.

Ta sửng sốt. Lại...lại còn...ghép đôi được như vậy sao?

Nam Cung Ngự Thiên hài lòng cười, lại nhìn về tử y nữ tử, nàng ta liền khẽ nói: “Nhưng ta thật sự thích vị công tử kia, nếu cô nương đây bỏ cuộc, vậy công tử cho ta thuê người trước vài ngày được không?”

Ta nhíu mi, nữ tử này cũng được đấy, không để ý đến Nam Cung Ngự Thiên, cố chấp với sự yêu thích ban đầu của mình, nói chuyện cũng hợp tình.

Nam Cung Ngự Thiên đi thẳng về phía Lạc Trần, ngả ngớn cầm mấy sợi tóc của Lạc Trần, cười đến yêu mị: “Trần nhi, chi bằng ngươi nói ra đi, là ngươi giận ta nên chạy đi, sau đó bị tiểu nha đầu tinh quái này khi dễ, còn muốn đem ngươi đi bán. Cũng may nha đầu này không hiểu chuyện, không nhanh nhạy. Bằng không ta mà đến chậm một bước, ngươi đã bị người khác mua rồi“.

Ta thấy Nam Cung Ngự Thiên hành động như vậy, cả người liền không thoải mái, chỉ sợ Lạc Trần lại phối hợp với hắn diễn tiếp.

Lạc Trần nhàn nhạt nhìn hắn, tuy là nhàn nhạt nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy phong tình vạn chủng. Sau đó hắn kín đáo nhìn ta, hơi nhíu mi.

“Bây giờ ngươi vẫn muốn bán ta sao?”

Ta vội lắc đầu: “Không dám...”

Nếu ta mà nói đồng ý thì hắn không phải sẽ bị bán thật sao?! Đến lúc đó Tương Tư phải làm sao? Cho nên lúc này ta phải ngoan ngoãn phối hợp với hắn thật tốt.

Lạc Trần lặng lẽ cười, bước chậm tới trước mặt ta, xoa xoa đầu rồi kéo tay ta: “Thật ngoan“.

Ta giật mình. Lạc Trần dắt ta ra khỏi đám đông đi về phía khách điếm.

Đi được một lúc thì xung quanh đã không còn ai nữa, ta mới chợt nhận ra không thấy Nam Cung Ngự Thiên nữa.

“Nam Cung Ngự Thiên đâu rồi?” Ta đột nhiên ngẩng đầu hỏi Lạc Trần.

Lạc Trần dừng lại: “Tiểu Linh Nhược nhớ hắn đến vậy sao?”

Ta sửng sốt, có cảm giác như Lạc Trần đang rất tức giận, hay là ta bị ảo giác nhỉ?

“Ta...”

Ta còn chưa nói hết câu đã có một âm thanh từ phía sau vọng tới: “Linh Nhược cô nương, ta vẫn luôn đi phía sau ngươi“.

Ta giật mình quay lại nhìn, quả nhiên thấy Nam Cung Ngự Thiên cầm quạt mỉm cười đang đi ở phía sau chúng ta. Chúng ta vội chào hỏi một câu.

“Quả nhiên trong lòng cô nương vẫn nhớ đến ta. Vừa nãy ta không giúp nhầm rồi!”

Ta bĩu môi, có chút hối hận tự dưng lại hỏi đến hắn. Chỉ là hắn cũng đi cùng đường với bọn ta sao? Thật khiến người ta thắc mắc...

“A....Mới vừa rồi...Cảm ơn ngươi“.

Nam Cung Ngự Thiên nhẹ giọng cười, bộ dạng cực kì giảo hoạt: “Lời tạ ơn ta xin nhận, nhưng cô nương cũng phải nhớ kỹ ân tình này mới được!”

Ta sửng sốt, vội nhìn về phía Lạc Trần, chỉ thấy hắn than nhẹ một tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ cảm thông cùng bất đắc dĩ. Có điều cục diện rối rắm này vẫn là phải để hắn xử lý.

“Nam Cung công tử, ân tình này là Lạc Trần thiếu nợ, đúng ra phải để ta hoàn lại“.

Nam Cung Ngự Thiên đáp lại: “Cũng không sai, ta cũng không muốn làm khó tiểu nha đầu này. Ta tin Lạc Trần công tử là người giữ chữ tín. Vậy ta xin cáo từ trước“.

Dứt lời, Nam Cung Ngự Thiên liền gấp quạt giấy lại rồi xoay người bước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.