Ra khỏi Tàn Hồn Đạo,
chúng ta lại trở về Trú Tiên Thành, ta vẫn có chút mơ màng. Nằm trong
lòng Nam Cung một lúc lâu mới ý thức được có người đang nói.
“Một phàm nhân mà lại có bản lĩnh xông vào Tàn Hồn Đạo, còn có thể không tổn thương đến một cọng tóc cứu được nàng ra. Ngươi rốt cuộc là ai?”
Là giọng của Xuyên Huyền. Lời này của hắn hiển nhiên là đang nói với Nam
Cung, xem ra hắn vẫn luôn hoài nghi Nam Cung. Tuy biết chuyện này là khó tránh khỏi nhưng ta vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Ngữ khí Nam Cung yếu đi nhiều, hình như hắn đang rất mệt mỏi.
“Thiên tôn hà tất phải vì thân phận của ta mà canh cánh trong lòng như vậy? Dù sao ta cũng không gây tổn hại gì đến ngài, càng không thể thu được lợi
gì từ ngài, ta làm mọi chuyện hết thảy đều là vì một hạt bồ đề ngốc
thôi“.
Lúc này Tử Nhã lên tiếng, “Tàn Hồn Đạo không phải là nơi
người thường có thể đi vào, ngay cả chúng ta cũng không có cách thoát
thân, sao ngươi có thể vào đó dễ dàng như thế...Trên người ngươi không
có tiên khí, cũng không có yêu khí, thậm chí cũng chả có một chút linh
khí Phật giới, rõ ràng là người phàm nhưng lại có phép lực, loại lực mà
ngươi tu đến chúng ta cũng không nhận ra đó là loại pháp thuật gì. Lần
này Xuyên Huyền hoài nghi không sai, ngươi thật sự là một người nguy
hiểm“.
Nam Cung nhẹ cười, không trả lời bọn họ. Quay mặt về phía ta hỏi, “Tiểu đồ nhi, vẫn ổn chứ?”
Ta trở mình, gật đầu với hắn, “Ừm, đã không sao rồi“.
Nam Cung nhéo cằm ta, dù ta không thấy rõ nhưng cũng biết hắn đang nhìn vào mắt ta.
“Sư phụ nhất định sẽ nghĩ cách để chữa khỏi cho mắt ngươi, ngươi tạm thời chịu ủy khuất một ít thời gian“.
Ta lắc đầu, “Ta không ủy khuất, Nam Cung, ngươi không cần lo cho ta...”
Nam Cung than nhẹ, “Còn nói không cần lo, nếu không phải sư phụ vẫn còn
nhìn được thì không biết lúc ngươi gặp nạn ai có thể cứu ngươi đây. Sợ
là bây giờ ngươi đã bị tàn hồn kia ăn rồi“.
Nói xong, hắn xoay
người nói với hai người kia, “Chỉ là ta không ngờ, Xuyên Huyền thiên tôn lại lạnh lùng, tàn nhẫn đến mức độ này, lại có thể nhẫn tâm vứt bỏ
người cứu mạng mình, ham sống sợ chết!” Hắn cười lạnh rồi lại nắm tay
ta, “Tiểu đồ nhi, ngươi nói đi, người như vậy, ngươi rốt cuộc thích hắn ở điểm gì chứ?”
Ta nhíu mày, “Nam Cung, chỉ là hắn không nhớ nổi
thôi, ngươi đừng nói thế. Lạc Trần đối với ta tốt lắm, hơn nữa mọi
chuyện đều là do ta tự nguyện, không liên quan gì đến hắn“.
Nam
Cung im lặng nửa ngày rồi mới nói, “Bây giờ không có ngươi hắn cũng có
thể tự tìm hồn phách của mình. Tiểu đồ nhi, ngươi về cùng sư phụ nhé! Đỡ phải nhìn mấy người này, lại sinh bệnh ra, có khi còn bị vứt bỏ lúc gặp nguy hiểm nữa“.
Nghe hắn nói ta cũng hơi do dự. Xuyên Huyền đã
không cần ta nữa, ta ở lại cũng chỉ khiến hắn phiền lòng mà thôi. Có lẽ
trở về với Nam Cung là lựa chọn tốt nhất.
“Ta...” Ta nhìn về phía bóng dáng của Xuyên Huyền, sau đó nắm chặt tay Nam Cung, rốt cuộc hạ
quyết tâm nói, “Ta trở về với ngươi“.
Nam Cung nở nụ cười, “Đồ nhi ngoan, sư phụ sẽ đưa ngươi về“.
Nói xong hắn kéo ta ra ngoài.
“Khoan đã!” Tử Nhã ngăn chúng ta lại, trên mặt lộ vẻ bất an, “Tiểu Phật tử,
ngươi vẫn không thể đi được. Ta đã sớm nói rồi, Xuyên Huyền chỉ là gạt
ngươi thôi, chỉ có ngươi mới có thể thu thập hồn phách của hắn để dung
hợp“.
Ta nhíu mi, lại nhìn về phía Nam Cung. Thấy Nam Cung không nói gì, ta cũng không biết phải làm sao.
Tử Nhã lại nói, “Kỳ thật lúc ở trong Tàn Hồn Đạo bày cục xong rồi, hắn làm như thế cũng chỉ là muốn xem năng lực của sư phụ phàm nhân của ngươi
thôi. Nếu sư phụ ngươi không tới cứu, Xuyên Huyền sẽ lại mở cửa Tàn Hồn
Đạo đưa ngươi đi“.
Ta nhìn Xuyên Huyền không nói gì.
Tử Nhã nóng nảy, vội kéo tay Xuyên Huyền, “Ngươi giải thích gì đi chứ!”
Xuyên Huyền đến trước mặt ta, hiện giờ hắn đã dung hợp gần đủ hồn phách rồi,
hắn hiện lên thật chân thực, thật giống Lạc Trần. Duy chỉ có một điểm
không giống là hắn không nhớ được ta.
“Muốn đi hay ở là tùy ngươi“. Hắn nhẹ giọng nói rồi đi ra ngoài.
“Mấy cái trò nói cự tuyệt mà vẫn đón nhận, không ngờ thiên tôn cũng dùng“. Nam Cung cười mỉa.
Ta còn định nói gì đó thì Nam Cung bất ngờ ngã đè trên vai ta.
“Nam Cung!?” Ta vỗ vỗ vai hắn nhưng hắn không hề phản ứng lại.
“Nhất định là đã tiêu hao rất nhiều tinh lực rồi. Trước tiên cứ đưa hắn vào giường đã, ta sẽ xem tình trạng cho hắn“.
Ta gật đầu, cùng Tử Nhã đỡ Nam Cung lên giường. Trong lúc Tử Nhã thi phép
kiểm tra thương thế cho Nam Cung, ta chỉ có thể đứng bên lo lắng.
Sao ta lại ngốc như thế chứ...Nam Cung dù có lợi hại đến mấy thì cũng chỉ
là phàm nhân, ngay cả bọn Tử Nhã còn khó xâm nhập vào Tàn Hồn Đạo thì
làm sao có chuyện Nam Cung dễ dàng vào đó được, hắn nhất định là đã trả
một cái giá thật lớn mới có thể làm được như vậy, thế mà ta cái gì cũng
không nhận ra...
Tử Nhã rất nhanh đã kiểm tra xong, ta vội kéo tay nàng ta hỏi thăm tình trạng Nam Cung.
Tử Nhã lắc đầu than nhẹ, “Hắn xông vào Tàn Hồn Đạo nên hồn phách cũng bị
tổn thương, hiện giờ thương thế đã rất nặng, tu vi của ta cũng không cứu được hắn“.
“Phải làm sao đây?” Ta vừa nghe, lại càng thêm sốt
ruột, vừa khóc vừa hỏi, “Tử Nhã tiên tử, ngươi nhất định sẽ có biện pháp đúng không? Ngươi không cứu được nhất định sẽ có người khác cứu được,
ngươi nói cho ta biết đi, đó là ai, ta sẽ đi tìm người đó...”
Tử
Nhã dừng một lúc rồi mới nói, “Tìm người đó thực ra không khó, hắn cũng ở ngay trong Trú Tiên Thành, tên là Ngụy Hành Giả, hắn có một loại dược
có thể trị khỏi những vết thương do xâm nhập Tàn Hồn Đạo gây ra. Nhưng
người này cũng như tên, hắn rất thích xông vào ba nghìn kết giới tìm các loại bệnh kỳ lạ để chế tạo phương thuốc cứu chữa, cũng không biết khi
nào hắn mới trở lại thành nữa, cũng không ai biết hắn đang ở đâu. Hơn
nữa cho dù có tìm được hắn, hắn sẽ làm khó ngươi, sợ là sẽ không giúp
ngươi đâu“.
“Ta nhất định sẽ đi tìm hắn!” Ta kéo tay Tử Nhã, “Đến ngươi ta còn tìm được thì nhất định ta cũng sẽ tìm được hắn“.
“Nhưng hiện giờ ngươi...”
“Đừng lo, ta sẽ tính thời gian cẩn thận. Hiện giờ Nam Cung...còn bao nhiêu thời gian?”
“Khoảng hai ngày“.
“Được, ngươi tận lực giúp ta kéo dài mệnh của Nam Cung, ta sẽ nhanh chóng trở về!”
Tử Nhã thở dài, “Được rồi, ngươi cứ đi đi, nhớ sớm trở lại là được“.
Tử Nhã vừa dứt lời, ta liền quay người bước ra ngoài.
“Ngươi đi đâu?”
Là Xuyên Huyền!
“Ta đi tìm Ngụy Hành Giả, hắn có thể cứu được Nam Cung“.
Xuyên Huyền trầm mặc một lúc rồi nhàn nhạt nói, “Ai ngươi cũng phải cứu. Hóa ra...chấp nhiệm của ngươi cũng không chỉ có ta“.
Ta giật mình, khó hiểu nhìn hắn, nhất thời không biết đáp lại hắn cái gì.
“Ngươi có biết người đó ở đâu không?”
“Không biết...Nhưng mặc kệ hắn ở đâu ta cũng sẽ tìm được hắn“.
Xuyên Huyền tiến tới gần ta, “Ta đi với ngươi“.
“Hả?”
Xuyên Huyền mở tay ta ra, đặt một thứ gì đó lên tay ta. Ta sờ sờ, là hoa tai phượng hoàng mà.
“Ta đi với ngươi“.
Hắn nói xong, ta liền nghe thấy tiếng thét của phượng hoàng, sau đó một đạo kim quang hiện ra thật nhanh rồi biến mất trong miệng của ta.
“Nó sẽ bảo vệ ngươi“.
Xuyên Huyền mềm giọng nói, giống như Lạc Trần đang nói vậy, khổ sở trong lòng ta bấy lâu nay thay bằng niềm vui sướng.
“Nhân lúc tiên cốt còn sót lại của ngươi vẫn còn một ít thời gian, ngươi mau
đi nhanh lên, nếu không cứ ở mãi trong Trú Tiên Thành sẽ bị người ta
phát hiện đấy!”
Ta gật đầu, lấy roi bạc chỉ đường ra.
“Để Chiết Lan đi cùng đi“. Xuyên Huyền lại nói.
Ta đương nhiên đáp ứng. Rất nhanh chúng ta đã tới được chỗ kết giới Trú
Tiên Thành, ta cũng không biết nên đi như thế nào, đứng ngẩn ở kết giới
một lúc.
Chiết Lan mở miệng nói, “Trước mắt chúng ta cứ đi vào trong kết giới đã, ta sẽ cố gắng đi thăm dò xem sao“.
Vì thế chúng ta xông vào trong kết giới. Nơi này so với lúc trước dường
như vẫn không có gì thay đổi. Nhưng cũng bởi vì lần trước bị Xuyên Huyền bỏ lại nên ta có chút sợ hãi. Vì thế bất giác gắt gao nắm chặt hoa tai
phượng hoàng, chỉ sợ làm rơi mất.
Lúc này Chiết Nhan đang thi
phép tìm kiếm trong các kết giới. Có điều kết giới thì nhiều mà tu vi
của hắn chỉ có hạn, không biết còn có thể trụ được bao lâu.
Một lúc sau, Chiết Lan lắc đầu, “Không được rồi, tu vi của ta không đủ, không dò được chỗ của người kia...”
Ta không khỏi cảm thấy mất mát, hiện giờ bọn ta không còn cách nào khác, nhưng cũng không thể ngồi đó chờ chết được.
“Ôi, là Tiểu Phật tử đây mà!”
Âm thanh từ phía sau vang lên khiến ta le lói lên hy vọng. Ta vội quay đầu lại tìm Phùng Cơ.
“Phùng Cơ, ngươi đến thật đúng lúc!:
Phùng Cơ tới trước mặt ta, có chút bất đắc dĩ cười nói, “Ngày thường ngươi
cũng chả nhớ đến ta, hễ có chuyện thì lại chạy tới trước mặt ta“.
Ta bị nàng nói thế cũng có chút ngượng ngùng, nhưng cũng biết nàng chỉ đang nói đùa thôi.
“Ngươi đừng để bụng. Lại có chuyện gì thế? Ngươi nói đi!” Phùng Cơ kéo tay ta.
“Ta muốn tìm một người...”
Mà ta còn chưa nói xong đã cảm thấy thân mình Phùng Cơ chấn động.
“Ngươi sao thế?”
Phùng Cơ dường như không nghe thấy câu hỏi của ta, chỉ nhẹ kêu lên, “Lan Dật“.
Lan Dật? Bọn ta cũng chỉ có từng này người. Người nàng ta đang gọi, là Chiết Lan?
“Phùng Cơ“. Ta định nắm tay Phùng Cơ thì nàng ta đã đi đến bên người Chiết Lan.
“Lan Dật, là ngươi đúng không?”
Ta sững người không biết làm sao. Hóa ra thân phận của Chiết Nhan không
đơn giản như thế, hắn còn quen biết cả Phùng Cơ. Xem ra hắn không phải
là đệ tử tu tiên bình thường, có lẽ trước kia hắn là yêu ma, hoăc cũng
có thể là người ở trong Chi cảnh hoang vu, thậm chí có khả năng còn là
thủ hạ của Không Giới...
“Ta không phải Lan Dật“.
Âm thanh của Chiết Lan vang lên kiên định, quyết tuyệt. Lúc sau Phùng Cơ cười lạnh, “Phải hay không ta thử là biết!”