Phùng Cơ và Chiết Lan bắt đầu đánh nhau, ta ở một bên thật sự cảm thấy lo lắng nhưng cũng không có cách nhúng tay vào.
Vì thế ta nói thầm với Xuyên Huyền, “Xuyên Huyền...Phải làm sao đây?”
Xuyên Huyền không nói gì, bỗng phượng hoàng từ hoa tai xuất hiện, tiếp đó
tách hai người đang đánh nhau ra. Bọn họ rốt cuộc cũng dừng lại.
Phùng Cơ hừ hừ, “Thôi bỏ đi, hôm nay ta không đánh nhau với ngươi“. Nói xong, nàng đi đến bên cạnh ta, “Tiểu Phật tử, ngươi tìm ta có chuyện gì?”
“Ta muốn tìm một người tên là Ngụy Hành Giả“.
Phùng Cơ vỗ vai ta, “Thế thì đơn giản rồi, vừa khéo Quân thượng cho ta một
bảo bối, ngươi có giữ đồ vật gì của người đó không? Ta có thể giúp ngươi tìm“.
Ta lắc đầu, ta còn chưa gặp mặt Ngụy Hành Giả đó thì nói gì đến chuyện giữ đồ gì của lão chứ.
Cũng may Chiết Lan cẩn thận, hắn đưa đồ vật gì đó đến trước mặt Phùng Cơ.
“Ngươi dùng thử cái này xem“.
Phùng Cơ mất nửa này mới hừ một tiếng rồi nhận lấy đồ trong tay hắn, sau đó lấy ra vật hình tròn gì đó rồi thi phép.
Ta im lặng đợi một lát, tiếp đó nghe Phùng Cơ hô lên, “A! Tìm được rồi!”
Ta vội qua đó xem, đương nhiên là cũng chả xem được cái gì.
“Đúng là hắn đang ở Chi giới quỷ quái...” Phùng Cơ không khỏi thở dài, “Thật
đúng là oan gia ngõ hẹp. Tiểu Phật tử, ngươi xác định muốn đi?”
Ta gật gật đầu, “Đương nhiên“.
“Được rồi, ta sẽ đưa ngươi đi“.
“Ừm“.
Đúng lúc này Chiết Lan lại nói, “Việc này không cần ngươi nhúng tay vào, ta sẽ bảo vệ nàng ấy“.
Phùng Cơ cười lạnh, “Ngươi? Lúc trước không biết là ai bỏ nàng lại đây rồi bỏ chạy. Bảo vệ nàng? Không bằng nói ngươi đi tìm người kia hộ nàng còn
đáng tin hơn“.
Chiết Lan không nói gì, ta thấy bọn họ cãi qua cãi lại cũng không phải là cách, đành thở dài, “Các ngươi đừng cãi nhau
nữa, có chuyện gì thì nói sau được không? Trước hết phải tìm được Ngụy
Hành Giả kia đã...”
Phùng Cơ lại hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm nhìn mặt Chiết Lan, lôi tay ta kéo đi.
Vừa mới vào trong Chi giới quỷ quái, mắt của ta lập tức khôi phục lại,
khiến ta không khỏi vui mừng một trận. Rất nhanh có người xuất hiện
trước mặt chúng ta, cung kính quỳ một gối xuống, “Các vị, Quân thượng
cho mời“.
Ta nhìn Phùng Cơ, thấy vẻ mặt nàng có vẻ đồng ý, liền lập tức đi theo người này.
Lúc vào trong cung của Linh Hề, ta thấy hắn đang thong thả đi lại trong vườn, hình như đang đợi chúng ta tới.
“Linh Hề!”
Nghe thấy ta gọi, hắn vội chạy qua kéo tay ta.
“Sao ngươi đi nhiều ngày thế hả? Ta còn định cho người đi đưa ngươi về nữa đấy!”
Ta cười gượng, nghe hắn nói cứ như chúng ta là bạn cũ lâu ngày không gặp vậy.
“Mau tới đây, ta bảo người chuẩn bị thức ăn ngon cho ngươi rồi, chỉ chờ
ngươi tới ăn thôi“. Linh Hề cũng không hề nhìn đến Phùng Cơ và Chiết Lan mà đưa ta vào trong đình.
Phùng Cơ tiến lên đi cùng ta, nhíu mi
nói, “Ê, xem ra Tiểu Phật tử ngươi vận khí không tệ đâu nhé! Có thể
khiến Quân thượng đối đãi với ngươi như thế, còn không thèm để hai chúng ta vào mắt“.
Trong lòng ta thầm than, đành phải quay sang nói với Linh Hề, “Linh Hề, ta đang có việc gấp muốn nhờ ngươi giúp“.
Linh Hề nghiêng đầu, cười cười, “Ta cũng đoán ngươi tới đây là có việc nhờ“. Nói xong, hắn lại nghịch ly trà trong tay, “Chi bằng ngươi cứ uống ly
trà này trước đã, chuyện khác chúng ta để sau nói“.
Ta mặc dù
không muốn cự tuyệt hắn nhưng thật sự đang sốt ruột lắm rồi, ta kéo tay
hắn, “Chuyện này thực sự gấp, ta phải trở về sớm, ngươi nghe ta nói...”
“Ngươi muốn tìm người?”
Linh Hề không đợi ta nói xong đã phán ngay một câu. Xem ra hắn cũng biết mục đích tới đây lần này của ta.
Ta gật gật đầu, “Ta cần dược thảo của người đó để cứu một người“.
Linh Hề khẽ cười ra tiếng, nhướng mày lên nhìn ta, “Sao ngươi suốt ngày muốn cứu người thế hả? Cũng không biết lúc ngươi gặp chuyện không may ai sẽ
đi cứu ngươi đây?”
Ta nghe hắn nói thế, có chút bất đắc dĩ quay đầu đi.
“Thôi được rồi, ngưuơi cứ uống hết ly trà này đã, ta biết người ngươi cần tìm đang ở đâu, ta sẽ đưa ngươi tới đó“.
Ta gật đầu, nhận lấy ly trà trong tay hắn, lập tức một hơi uống cạn.
“Uống xong rồi, chúng ta đi thôi“.
Linh Hề ngẩn người rồi cười rộ lên, “Ngươi thật là...”
Nói xong, hắn rề rà đứng lên, dẫn ta ra bên ngoài.
“Người đó tính tình có chút cổ quái...” Hắn dừng lại, quay đầu nói với Phùng
Cơ và Chiết Lan đang ở đằng sau, “Các ngươi cứ ở đây đi, nhiều người đi
sẽ khiến hắn nghi ngờ“.
Ta không khỏi nhíu mi, xem ra Ngụy Hành Giả này đúng là người khó đối phó, ngay cả Linh Hề cũng phải cẩn thận mà làm việc.
Dứt lời, hắn khoa chân múa tay trước mặt ta một hồi, y phục trên người ta
lập tức thay đổi. Ta liền trở thành một tiểu hài nhi nghèo khổ. Mà quay
lại nhìn Linh Hề cũng thấy bộ dạng hắn không khác ta là mấy. Chúng ta
cùng đi với nhau, trông chả khác gì một tỷ đệ ăn mày.
“Người đó lợi hại lắm sao? Ngay cả ngươi cũng phải giả dạng thành thế này...”
Linh Hề thở dài, “Thật ra cũng chả phải lợi hại lắm, có điều thứ ngươi muốn
chỉ có hắn mới có, chúng ta cũng không còn cách nào...”
Ta chỗ hiểu chỗ không gật gật đầu, tóm lại bây giờ cũng chỉ có thể đi tới đâu tính tới đó thôi.
Linh Hề dẫn ta tới một chỗ hơi vắng vẻ cô quạnh, nhìn lên phía trước thì thấy có một hàng dài xếp ở đó.
“Người đó ở chỗ này à?”
Linh Hề quay đầu lại ra hiệu mắt với ta, ta còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã bổ nhào vào ngực ta mà rên rỉ, “Tỷ tỷ, Hề Nhi khổ quá...”
Lúc
này ta mới nhận ra hắn đang định làm gì, vì thế ta vội đỡ hắn, vừa đi
vừa nói, “Hề Nhi ngoan, đừng sợ, tỷ tỷ đưa đệ đi khám thầy thuốc“.
Linh Hề cười nhẹ với ta rồi lại trở về bộ dáng có bệnh.
Ta đỡ Linh Hề ra phía sau, bỗng thấy có một ông lão đang ngồi khám bệnh ở
đó, hóa ra Ngụy Hành Giả là một ông lão...Bề ngoài hơi giống với sư phụ
của Thanh Niệm, có điều dáng vẻ gầy gò lại sắc bén hơn rất nhiều. Cái
lưng còn khom khom, khuôn mặt thì nhọn nhọn, thoạt nhìn thập phần quái
dị.
“Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Hề Nhi...”
Ta đang đánh giá Ngụy Hành Giả thì Linh Hề đột nhiên kêu to, sau đó nằm vật ra đất.
“Tỷ tỷ...”
Không phải ta có ý gì đây, nhưng Linh Hề giả vờ giả vịt giống thật đấy, hắn ngay cả nước mắt cũng không keo kiệt mà tuôn ra.
“Tỷ tỷ, Hề Nhi sợ là không thể cùng tỷ tỷ nữa...Tỷ tỷ, sau này ngàn vạn lần phải tự chăm sóc tốt bản thân mình...”
Ta bị hắn hù đến ngẩn cả người, trong mắt ta hoàn toàn là biểu tình bi ai cùng khiếp sợ.
Cũng may là chiêu này dùng được, lão Ngụy Hành Giả đã tiến tới đây rồi.
“Đừng gấp, để lão phu xem xem...”
Lão nói xong liền ngồi xổm xuống bên người Linh Hề, tay sờ sờ mó mó trên người hắn.
Sờ mó hồi lâu, trên mặt Ngụy Hành Giả xuất hiện biểu tình phong phú quỷ
dị, ban đầu là bình thường, sau đó hơi nhíu mi, sau đó lại mừng rỡ.
“Hay hay hay!” Lão vỗ tay cười ha hả, sau đó trực tiếp ôm chặt Linh Hề bước
đi, vừa đi vừa nói với những người đang ngồi ở đó, “Lão phu hôm nay
không tiện xem bệnh cho các vị, mọi người hôm khác đến đi!”
Nói rồi lão liền bước đi như bay, ta vội vàng đuổi theo phía sau.
Ngụy Hành Giả đúng là không hổ với cái danh của mình, dáng vẻ nhỏ nhỏ gầy
gầy, không thấy đâu tướng mạo của một chân nhân từ lão. Lão đem Linh Hề
vào trong một viện, đặt hắn nằm xuống ổn định rồi lại chạy ra sân. Lúc
này ta mới đuổi kịp vào trong viện, nếu không phải ta đuổi nhanh thì e
là đã làm mất dấu lão rồi.
“Tiểu nha đầu, trông chừng đệ đệ của ngươi đi, lão phu phải đi tìm thảo dược đã“.
Ta gật đầu, chưa kịp hoàn hồn thì đã không thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
Đi vào trong phòng, Linh Hề đã ngồi dậy sẵn chờ ta.
“Nói nhanh lên, người ngươi muốn cứu bị làm sao?”
Ta tới gần hắn, “Hắn xông vào Tàn Hồn Đạo, hiện giờ thương thế rất nặng, đe dọa tới tính mạng“.
Linh Hề nghiêng đầu hỏi ta, “Thần tiên?”
Ta lắc đầu, “Coi như nửa tiên nửa người đi“.
Linh Hề giật mình, “Là phàm nhân sao?”
“Cũng không phải...”
Ta đang định giải thích thêm thì Linh Hề đã lập tức nằm xuống, vẻ mặt lại trắng bệnh như cũ.
“Tiểu nha đầu, đi đun nước đi!”
Ta cả kinh, hóa ra Ngụy Hành Giả đã trở về, tốc độ hái thuốc của lão nhanh thật đấy, mới nói có mấy câu mà đã trở lại rồi...
Không còn cách nào khác, ta đành phải gật đầu đi ra ngoài. Bỗng lúc này Ngụy
Hành Giả kéo tay ta, lực đạo không mạnh nhưng cũng khiến ta không thể
giãy ra.
Ta quay đầu nhìn, lão lườm ta, “Tiểu nha đầu, bệnh của ngươi cũng không nhẹ...”
“Ta...Ta không sao...”
Ngụy Hành Giả cười cười, lắc đầu nói, “Bệnh của ngươi còn thú vị hơn bệnh
của đệ đệ ngươi nữa. Nếu hôm nay đã có duyên, không bằng ta chữa khỏi
cho cả hai ngươi luôn“.
Ta ngẩn người, ta có bị mắc bệnh gì đâu.
“Ta không cần. Ta không bị bệnh, ngài vẫn là mau thương xót mà cứu lấy đệ đệ của ta đi. Hắn sợ là không chống đỡ nổi nữa...”
Lão khoát tay bảo, “Không cần sốt ruột, chốc nữa hắn sẽ không có chuyện gì
nữa. Nhưng còn ngươi, bệnh đã ăn đến tận xương tủy rồi, ngươi để ta chữa đi nhé!”
Ta vẫn lắc đầu, “Vậy ngài chữa khỏi cho đệ đệ của ta trước đã!”
Lão hơi nhíu mắt, thở dài rồi buông ta ra, “Tiểu nha đầu ngươi, thật không
biết nói gì cho phải nữa, ngươi quá mức coi trọng đệ đệ của mình mà.
Được rồi, lão phu đi trị liệu cho hắn“.
Ta nhẹ nhàng thở ra, nhìn lão đi lấy dược cho Linh Hề lại không khỏi thấp thỏm. Thủ thuật che mắt của Linh Hề không biết có qua mặt được lão không. Ta thấy lão nhân này
tuy đã già nhưng tâm không già chút nào, hơn nữa còn rất thông minh cổ
quái, khiến người ta không đoán ra.
Không bao lâu, Ngụy Hành Giả
bảo ta ra ngoài. Ta đứng ngoài nghe tiếng đi đi lại lại của lão ở bên
trong, lúc sau lão lại gọi ta vào. Lúc này sắc mặt của Linh Hề đã bình
thường trở lại.
“Ngươi yên tâm, hắn đã không có việc gì rồi“.
Ngụy Hành Giả cười cười, lại đưa một bọc đồ cho tam “Đây là dược dành
cho ba ngày sau, mỗi ngày đun một gói cho hắn, đảm bảo ba ngày sau hắn
hoàn toàn khỏe lại“.
Linh Hề qua chỗ ta, chúng ta tạ ơn Ngụy Hành Giả rồi nói áo từ.
Nhưng lão bỗng ngăn lại, “Tiểu nha đầu, ngươi thật sự không để ta xem bệnh cho ngươi à?”