Bó Hoa Cúc Tây Cuối Cùng

Chương 23: Chương 23: Chấp niệm




“Hắc!” Cao Nguyên mới từ phòng học đi ra, đã bị người từ phía sau vỗ vỗ bả vai, thì ra là Đổng Vân, “Tối mai party cậu dự định hóa trang thành cái gì?”

Cao Nguyên quay đầu lại, phát hiện ngòai Đổng Vân ra, bên ngoài phòng học còn có Phùng Giai Thụy: “Cái gì party?”

“Đương nhiên là Halloween party rồi!” Đổng Vân cùng Phùng Giai Thụy bốn mắt nhìn nhau, “Cậu không biết sao?”

Cao Nguyên nhún vai: “Thứ tư tuần sau, tôi còn phải nộp một phần bài tập, cho nên cuối tuần dự định ngồi thiền ở thư viện.”

“Đây không phải là Cao Nguyên mà tôi biết!” Đổng Vân cố ý lộ vẻ mặt thất vọng nháy mắt ra hiệu.

Cao Nguyên bị bộ dáng của Đổng Vân chọc cười: “Không còn cách nào khác, bài tập quan trọng hơn là tán gái.”

Nhưng tối hôm sau, Cao Nguyên vẫn bị Đổng Vân cứng rắn lôi kéo đi đến một quán bar bên ngoài cách trường học mấy con phố. Nghe nói là có một đồng hương đã bao cả đêm.

“Người Trung quốc tại sao phải tham gia lễ hội quỷ của người ngoại quốc?” Cao Nguyên đi theo sau lưng Đổng Vân, vừa đi vào trong vừa hỏi.

“Thật ra cũng chính là mượn cớ cho mọi người ra ngoài chơi điên khùng một tí mà thôi.” Đổng Vân không biết đi đâu lấy về cho mỗi người một nón cao su đội lên đầu, trên đỉnh nón là một thanh búa cực to dính một chút màu đỏ như máu, nhìn qua thật kinh người.

“Ah…” Cao Nguyên dừng một chút, “Vì sao chúng ta không đội nón bí đỏ?”

Do lúc đầu anh không có ý định đi party, nên anh cũng không chuẩn bị đạo cụ để hóa trang, vì vậy Đổng Vân rất “tri kỷ” giúp anh mượn một cái nón bí đỏ. Sau khi đội lên… cả khuôn mặt anh đều ẩn bên trong trái bí đỏ!

“Cậu cũng đừng có than, ” Đổng Vân trừng anh, “Có thể mượn được cái nón này cho cậu là may rồi! “

Cái nón bí đỏ này giống như một trái bí đỏ thật, chỉ có con mắt, mũi và miệng là có lỗ dùng để nhìn và hô hấp. Vừa đi vào quán bar, Cao Nguyên liền phát hiện cách ăn mặc của tất cả mọi người đều rất khác nhau. Có người hóa trang thành quỷ hút máu hay các loại xác chết rất buồn nôn, cũng có người hóa trang thành con dơi hoặc các nhân vật điện ảnh nhìn rất khôi hài. Tóm lại, lần đầu tiên tham gia một party hóa trang như vậy, Cao Nguyên cảm thấy rất mới mẻ.

“Không là đồng hương thì sao?” Anh lại hỏi, “Vì sao lại nhiều người như vậy?”

“Cậu có thôi đi không, thật là trẻ con a?” Đổng Vân khinh khỉnh, bày tỏ sự bất mãn.

Cao Nguyên im lặng, tỏ ý hiểu được sự cảnh cáo.

Anh đi theo Đổng Vân tiếp tục vào trong, đến bên cạnh quầy bar nơi các cô gái đang đứng. Xa xa, dưới ánh đèn lờ mờ, anh thấy… một khuôn mặt nhìn nghiêng với đôi gò má thật quyến rũ.

Cô ấy cột tóc đuôi ngựa thật đơn giản, cái trán trơn bóng cơ hồ có thể phản xạ được cả ánh đèn, lông mi thật dài chớp chớp, sườn mặt lấp lánh một đôi mắt sáng. Sống mũi của cô ấy rất cao, chóp mũi tròn trịa, lại rất khéo léo. Đôi môi cô so với các cô gái Giang Nam có vẻ dày hơn một chút và có nét giống người Âu châu. Mặt của cô hình trái xoan, nên cằm cũng tròn trịa, lúc nói chuyện hoặc cười, hai bên má có hai cái đồng tiền rất thú vị…

Cao Nguyên đứng yên kinh ngạc nhìn gương mặt nhìn nghiêng kia một hồi lâu, đột nhiên đi tới, đến trước mặt cô gái đó nói: “Xin chào!”

Cô gái quay đầu, nhìn anh, sợ hết hồn. Anh lúc này mới nhớ rằng mình đang đội một cái nón bí đỏ, cả phần đầu và mặt là một trái bí đỏ thật lớn. Nhưng anh cũng bị cô làm sợ hết hồn, bởi vì khi cô xoay đầu lại, anh mới phát hiện nửa mặt bên kia của cô đeo một cái mặt nạ đầu lâu, mặt nạ này làm rất giống như thật nên chợt nhìn qua thật kinh hãi.

“Xin chào, cách hóa trang của cô rất đặc biệt. Tôi tên là Cao Nguyên.” Anh nhìn chằm chằm vào bên mặt không hóa trang của cô nói.

“What?” giọng cô nói tiếng Anh rất nặng lúc này anh này mới phát hiện ra cô không phải là người Trung quốc.

Vì vậy anh tháo nón bí đỏ xuống, lộ ra một gương mặt anh tuấn, vươn tay, nói: “You look amazing, nice to meet you. . .”

Cô gái chần chờ một chút, cũng đưa tay ra, dưới ánh đèn lờ mờ, anh thấy trong mắt cô không có ý muốn làm quen…



Chuông điện thoại di động reo cắt đứt suy nghĩ của Cao Nguyên, kéo anh từ hồi ức xa xưa trở về. Anh quay đầu lại thấy di động đang nằm trên ghế sofa của mình. Anh đi tới, trên màn hình hiện lên ba chữ “Phùng Giai Thụy”.

“Chuyện gì?” Anh sẳn giọng.

“Không có việc gì, không có việc gì, ” Phùng Giai Thụy rất biết phải dò xét tình hình, “Chỉ muốn xem cậu về nhà có an toàn không thôi.”

“Cậu trở nên tỉ mỉ như vậy từ khi nào vậy, biết quan tâm đến người khác!” Anh cười lạnh.

“Chủ yếu là nhìn thấy vừa rồi lúc ăn cơm sắc mặt của cậu không được tốt, sợ thân thể cậu không thoải mái…”

“Thật sự cám ơn sự quan tâm của cậu!” Cao Nguyên cắn răng nói.

“Không khách khí, không khách khí…”

“…”

“Nhưng nói thật, Cao Nguyên, ” Phùng Giai Thụy thay bằng một giọng điệu nghiêm túc, “Tôi thật cảm thấy Đường Tinh Tuệ có điểm nhìn quen mắt, cậu xác định tôi trước kia chưa từng gặp cô ấy? … “

Không đợi Phùng Giai Thụy nói hết lời, Cao Nguyên lập tức cúp máy, đem di động một lần nữa ném đến trên ghế sofa, sau đó đi vào phòng tắm xả nước tắm.

Dòng nước ấm áp xả xuống từ đỉnh đầu, bả vai đến trên sống lưng, sau đó nước chảy theo thân thể bao trùm lên toàn thân, anh bỗng cảm thấy thật dễ chịu.

Anh vừa gội đầu vừa hát nho nhỏ rồi bắt đầu cười khổ.

Cuối cùng anh cũng đã nói ra! ! !

Những lời này giấu lâu như vậy, lâu đến… nỗi anh nghĩ là mình sẽ không bao giờ nói!

Nước cuốn đi bọt xà phòng trên đầu, anh thật sâu thở dài, mở mắt ra, vuốt nước trên mặt, trong lòng đột nhiên cảm thấy… có những phiền muộn không thể diễn tả thành lời.

Anh lúc ấy cứ như vậy xuống xe đi, không nhìn cô một cái, không biết biểu hiện lúc ấy của Đường Tinh Tuệ là gì… đoán chừng chắc là cô sẽ bị sợ và bối rối.

Như vậy… Bọn họ sẽ như thế nào? Là từ nay “Tay trong tay hạnh phúc vui vẻ sống bên nhau”, hay là đường ai nấy đi không còn dính líu gì nhau nữa ?

Anh trong lòng không chút hoang man, anh chỉ là giận điên lên, nên mới nói ra. Anh buổi tối vốn chỉ là dự định cùng Phùng Giai Thụy đi mổ xẻ vấn đề với ”Tiểu tình địch”. Thật ra anh cũng không để ý đến chuyện của Phùng Giai Thành, bởi vì ngay cả Đường Tinh Tuệ cũng nói bọn họ không thể nào. Nhưng khi đi đến cửa phòng làm việc, do cửa mở sẳn, Phùng Giai Thành đang gọi điện thoại, anh còn chưa đứng vững đã nghe đến bác sĩ cười nói: “Cô xác định cô có thể theo tôi lên giường? … Hắc, thôi đi, tôi lập tức xin nghỉ, chúng ta chờ nhau ở đâu? … Hừ hừ, Đường Tinh Tuệ tiểu thư…”

Anh thoáng chốc có chút nổi nóng, nhưng trở ngại Phùng Giai Thụy ở đó, hơn nữa, bọn họ cũng đã là người trưởng thành rồi… Cho nên, anh chỉ cố gắng giữ bình tĩnh cười cười.

Phùng Giai Thụy… biết đã làm anh mất hứng, vì vậy, liên tục ngăn cản trước mặt anh, không để cho anh có cơ hội nói chuyện.

Về sau tại nhà hàng, anh cố ý lộ sắc mặt cho Đường Tinh Tuệ xem, cho nên từ đầu tới đuôi cũng không hề để ý đến cô, cho đến khi cô đem chân đưa vào ống quần anh, mè nheo bắp chân anh… anh mới ngồi không yên.

Có đôi khi anh sẽ nghĩ, tình yêu này của anh, giống như hút thuốc, biết rõ có thể sẽ có một kết cục không xong nhưng vẫn ôm hy vọng may mắn, an ủi mình nói, có lẽ cũng sẽ không tệ như vậy. Lừa mình dối người đã lâu, cũng đến lúc chết lặng, những gì không muốn nghĩ cũng đã nghĩ, những gì không nên làm đều đã làm, những gì giả dối cũng đã trở thành sự thật… nhưng kỳ thật nói cho cùng, điều đó chỉ là sự thất bại trong chấp niệm mà thôi.

Nếu nói đến chấp niệm, thì thật đáng sợ, thế nào mới là chấp niệm ? Phải chăng là một loại cố chấp trong suy nghĩ, ngăn không cho mình thoát khỏi nó, sống trong nó và cứ khư khư như vậy ?

Phật tổ nói, « chấp chấp niệm mà sinh, chấp chấp niệm mà chết, là vì chúng sinh ». Đúng là, giống như anh vậy, phàm phu tục tử, lại là vì dục vọng.

Kỳ thật anh cũng không phải yêu Đường Tinh Tuệ đến như vậy… ít nhất trước khi anh cùng cô làm sex friend, anh vẫn nghĩ như vậy.

Có lẽ cho tới nay tình cảm anh dành cho cô chỉ là thích. Từ lúc bắt đầu thời kỳ trưởng thành, cô không thuộc loại đặc biệt hoạt bát sáng sủa, nhưng cũng không phải là một cô gái hướng nội điềm đạm. Bọn họ biết nhau nhiều năm như vậy, anh không phải là coi cô như em gái, cũng không phải là coi cô như những người bạn gái bình thường … cô không phải là ai khác, chỉ là Đường Tinh Tuệ.

Cô và anh trước kia lẩn quẩn trong một vòng tròn nhỏ hẹp, vì là bạn học nhiều năm. Bọn họ không phải là rất thân, rất ít bày tỏ tâm sự (đương nhiên, khi đó cũng không có nhiều tâm sự có thể tán gẫu), đàm luận phần lớn là chơi như thế nào, học tập như thế nào, làm sao cho cuộc sống trôi qua thú vị hơn. Anh chẳng qua chỉ cảm thấy cô đối với anh mà nói là có thể tín nhiệm. Từ rất lâu rồi, anh không cần phải suy nghĩ quá nhiều trước khi nói với cô, không cần phỏng đoán ý tưởng của cô, không cần tự cao tự đại, cũng không cần tận lực nịnh nọt, anh nhìn thấu cô, người này có xấu thì những cái xấu anh đều đã biết … hơn nữa anh cảm thấy, cô cũng nhìn anh như vậy .

Anh sau khi tốt nghiệp đại học, đi làm ở ngân hàng, bắt đầu từ một viên chức nhỏ. Lúc đó, anh cũng không có ý định ra nước ngoài du học. Khi ấy, bọn họ rất đơn giản, những người có tham vọng và lý tưởng đều ra nước ngoài, chỉ còn lại anh, Tinh Tuệ và Tiểu Viện. Tiểu Viện là một người thiện lương hào phóng nhưng cũng không khỏi có điểm yếu ớt của một phụ nữ, anh liên tục coi cô ấy như một “Tiểu công chúa” phỏng tay mà đối đãi. Hơn nữa, khi đó Tiểu Viện lại có bạn trai, cả ngày mất tích với bạn trai, cho nên có một khoảng thời gian, những”Cây còn lại quả to”, bạn bè còn sót lại chỉ có anh và Đường Tinh Tuệ là thường xuyên rủ nhau đến nhà sống phóng túng, chơi game.

Về sau, không biết vì sao, đột nhiên có một ngày hai vị “Tay chơi” này không biết bị trúng tà gì đều nói muốn đi ra ngoài du học. Vì vậy hai người lại ghi danh vào cùng một trường luyện thi để du học và cùng dành thời gian để đi học ngoại ngữ. Lúc đó, bọn họ mỗi ngày đều gặp mặt, nhưng chỉ nói với nhau vài câu, có đôi khi cuối tuần hay lúc tan học cùng nhau ăn cơm, cũng là đều tự đeo tai nghe để học từ mới. Hơn nữa ngoại trừ ngoại ngữ còn phải thi môn chuyên ngành. Cứ như vậy giằng co hơn nửa năm, đầu xuân, bọn họ dường như đồng thời nhận được giấy báo trúng tuyển của trường học.

Anh mơ hồ nhớ rõ, vào một ngày cuối tuần, lúc nhận được thông báo trúng tuyển, bọn họ cùng đi ra ngoài ăn mừng, còn hẹn Tiểu Viện và bạn trai của cô ấy. Nhưng kết quả hai người này lại um sùm tại karaoké chỉ vì bạn trai của Tiểu Viện cứ liếc mắt đưa tình với những nữ phục vụ, võ mồm một hồi thì bắt đầu động tay! Cao Nguyên nhớ lúc ấy anh và Đường Tinh Tuệ nhìn đôi uyên ương nóng nảy đều sợ đến ngây người, thật may là khi đánh nhau người chiếm thế thượng phong luôn là Tiểu Viện, nếu không chắc anh cũng phải đi hỗ trợ đánh nhau … ách, hay là phải khuyên can, khuyên can…

Đánh tới cuối cùng, Tiểu Viện vẫn chiếm thế thượng phong thế nhưng lại khóc bỏ chạy ra ngoài, bạn trai đã bị đánh thế mà lòng vẫn như lửa đốt chạy đuổi theo … thế này là thế nào ?

Điều này làm anh không thể nào tưởng tượng nổi…quan hệ tình yêu nam nữ đối với Cao Nguyên thật đơn giản, nếu hạnh phúc thì tiếp tục không hạnh phúc thì chia tay. Anh rất ít tốn tâm tư suy nghĩ làm sao để duy trì một tình yêu, chẳng phải cũng đều là đàn ông và phụ nữ trưởng thành rồi sao, vì sao phải miễn cưỡng nhau, anh còn trẻ, không cần thiết vì một thân cây buông tha cho cả cánh rừng.

“Ah…” Nhìn Tiểu Viện và bạn trai không quay đầu lại cứ thẳng hướng chạy ra khỏi quán, Đường Tinh Tuệ kinh ngạc nói, “Bọn họ tại sao lại nửa chừng bỏ về?…”

“Chẳng lẽ… Làm bộ gây gổ để không trả tiền?” Cao Nguyên như tìm được một giải thích hợp lý.

Hai người bọn họ ngồi ở trong phòng karaoke, hai mặt nhìn nhau một hồi lâu, mới quyết định tiếp tục ca hát.

Đêm hôm đó, bọn họ chơi rất vui vẻ, hát xong còn đi ăn khuya. Tại quán ăn khuya nóng hôi hổi, họ vừa ăn thịt dê xỏ xâu vừa uống bia đá, sau đó đều tự mình thổi phồng mình có bao nhiêu lợi hại khi thi đậu trường học đó… Cho đến khi quán đóng cửa, hai người vẫn chưa thỏa mãn nhưng bị đuổi ra ngoài.

Lúc đó hình như là đầu xuân, gió đêm rất lạnh. Dù đã ăn hết một cái lẩu, uống rượu, thân thể ấm áp , nhưng hơn nửa đêm tìm không được xe taxi, bọn họ phải thả bộ đi một đoạn đường thật dài, Đường Tinh Tuệ lại ăn mặc rất đơn bạc nên vừa đi vừa hít mũi, vừa vô thức rụt bả vai, chà xát tay lại với nhau.

Lúc hai người đứng ở đầu đường chờ xe trống, Cao Nguyên không chút suy nghĩ, liền kéo áo khoác ra ôm cô vào lòng ngực của mình. Phản ứng đầu tiên của Đường Tinh Tuệ là cứng đờ, nhưng chỉ quay đầu lại liếc anh một cái, liền cười nói: “Nếu không phải là biết rõ anh và cũng chưa đến mức gọi là giở trò lưu manh, thì tôi sẽ kêu to là có người vô lễ với tôi rồi đó.”

“Em kêu như vậy là tốt lắm…” Anh hơi say, ôm cô càng chặt hơn, còn cố ý dùng tay đang đút trong túi áo bóp eo của cô.

“A! Cứu mạng a…” Cô cũng say, cười kêu to, bởi vì cô rất sợ nhột.

Anh đứng ở sau lưng cô, chỉ là nhìn qua đỉnh đầu của cô, nhưng khi nghe tiếng cười của cô, cũng bị chọc cười.

Đêm hôm đó, trên ghế ngồi sau của xe taxi về nhà, bọn họ lần đầu tiên hôn môi. Không phải hôn như “chuồn chuồn lướt nước”, mà là… do rượu cồn quấy phá phía dưới, dục vọng cứ hướng não đi lên, khiến bọn họ cứ muốn ôm nhau mà hôn mãnh liệt.

Kỳ thật, sau này, anh cũng không chắc chắn rằng đã xảy ra như vậy. Ngày hôm sau, sau khi tỉnh rượu anh thấy mình nằm trong phòng ngủ của mình, nhưng ngay cả vì sao mà về được đến nhà cũng không rõ lắm, chỉ là trong đầu không dám nghĩ đến những hình ảnh mà bọn họ bên nhau. Nhưng về sau anh cảm thấy hình như là có thật … bởi vì Đường Tinh Tuệ đột nhiên bắt đầu trốn anh, hẹn ăn cơm không được, gọi điện thoại lại có điểm không yên lòng.

Vì vậy anh nghĩ, để tránh cảm giác lúng túng, cũng nên lãnh đạm một thời gian.

Thế mà sự lạnh lẽo đó đã kéo dài đến ngày xuất ngoại. Ma xui quỷ khiến thế nào bọn họ dù đã nhiều tháng không liên lạc, cũng không ai biết ai khi nào thì đi, kết quả lại gặp mặt nhau tại sân bay.

Thật ra cũng không phải nói là ngẫu nhiên gặp mặt. Bởi vì hai bên cha mẹ đều biết bọn họ cùng đi một ngày, ngay cả Tiểu Viện và bạn trai cô ấy cũng biết, vậy mà chỉ có anh và Đường Tinh Tuệ lại không biết … Trong đại sảnh ở sân bay cô chống mắt nhìn anh, kinh ngạc cùng anh không phân cao thấp … nên anh kết luận chắc chắn rằng cô cũng không biết.

Sau khi chia tay gia đình và bạn bè, lúc vào đại sảnh để lên máy bay, hai người mới cảm thấy lúng túng, yên lặng nhìn nhau.

Cao Nguyên cũng không biết nên nói điều gì, vì dù sao cũng là đàn ông, nói cái gì lúc đó như đều không thích hợp.

Đột nhiên, Đường Tinh Tuệ “Vèo” một tiếng bật cười, cô cười, nụ cười của cô giống như “Nhất tiếu mẫn ân cừu”, xóa hết những ân oán, vì vậy Cao Nguyên cũng cười rộ theo.

Sau khi cười xong, cô đột nhiên giang hai cánh tay, anh giật mình, cũng giang hai cánh tay nghênh đón, hai người ôm nhau, trong lòng cảm thấy như mình được trở về với thời vô tư của ngày xưa.

Đúng trong cái phút giây được ôm cô vào lòng, Cao Nguyên mới phát hiện, đáy lòng mình có một loại thương cảm nhàn nhạt. Từ đây về sau, bọn họ sẽ phải đường ai nấy đi, mỗi khi muốn gặp nhau phải bay qua nửa vòng trái đất, cũng không thể tùy tùy tiện tiện chỉ cần một cú điện thoại, có thể hẹn ra ngoài chơi game, uống rượu, ca hát… thế giới mà bọn họ sắp sửa đối mặt sẽ như thế nào, làm sao có thể tồn tại không ai có thể trả lời được.

Lúc tạm biệt, anh đột nhiên nghĩ, vài năm sau, không biết cô sẽ ra sao, cả anh nữa sẽ như thế nào, có thể hay không, khi gặp nhau chỉ nhàn nhạt cười một tiếng?

“Tôi sẽ nhớ đến anh…” Đường Tinh Tuệ lúc nói lời này, thậm chí có điểm nghẹn ngào.

Cao Nguyên là một người đàn ông, đương nhiên sẽ không rơi lệ, nhưng khi nghe cô nói như vậy, trong lòng cũng rất cảm động. Anh không phải là người biết an ủi, vì vậy chỉ vỗ vỗ vào sống lưng cô và cố ý làm loạn tóc cô.

“Chán ghét…” Cô ôm đầu tóc, đẩy ra anh. Cho đến giờ phút này, anh mới ý thức được cô cũng là phụ nữ, cũng sẽ thương cảm, cũng sẽ khóc, cũng sẽ bởi vì tóc rối mà phát hỏa.

Anh cười cười như dĩ vãng ngày xưa, vỗ vỗ bả vai của cô, nghiêm túc nói: “Một mình em ra bên ngoài phải cẩn thận nhe.”

“Biết rồi, đừng bày đặt làm cái mặt như vậy, khó coi lắm!” Cô trừng anh, vẫn vẻ mặt không thể chấp nhận được.

Cao Nguyên khó khi nào có cảm xúc như vậy nên khi bị cô chụp mũ liền khôi phục lại bộ dạng rất tùy tiện: “Được rồi được rồi, em có thể đi.”

“Tôi lên máy bay phía bên kia.” Cô chỉ chỉ bên trái.

“Tôi là bên này.” Anh chỉ bên phải.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, không hẹn mà cùng nói: “Bảo trọng.”

Giật mình, sau đó lại không hẹn mà cùng nói: “Tạm biệt.”

Bọn họ chia tay không có gì ướt át, có lẽ cả hai người đều rất cứng rắn, kiên cường, lại rất có chủ kiến. Có lẽ là vì điểm này, bọn họ mới có thể trở thành bạn bè.

Nếu không làm sao mà hai người kiêu ngạo có thể thỏa hiệp lẫn nhau?

Khi đến Luân Đôn, Cao Nguyên có rất nhiều chuyện khẩn cấp, việc học cũng vượt xa những suy nghĩ đơn giản của anh. Nếu có liên lạc với bạn bè cũng chỉ thông qua internet, Đường Tinh Tuệ cũng là một người trong số đó.

Một ngày kia, vào ba tháng sau, khi anh cùng cô chat qua webcam, đang nói đến kế hoạch cho kỳ nghỉ lễ giáng sinh sắp tới, đột nhiên có người đàn ông từ phía sau đi đến, một tay khoác lên trên vai cô, cô ngẩng đầu lên nhìn anh ta, cười cười, sau đó người đàn ông đó cúi đầu xuống hôn cô.

Thoáng một khắc ấy, Cao Nguyên chợt hiểu ra… là mình thích Đường Tinh Tuệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.