Có đôi khi, con người là như thế, nếu
như không cho anh cơ hội thấy cô cùng người khác yêu nhau, anh vĩnh viễn cũng không biết tình cảm mình dành cho cô như thế nào?
Nhưng…Thế nào mới là thích?
Trên thực tế, anh vẫn biết rằng, về mặt tình cảm, anh giống như một
người không tim không phổi, không phải anh không thích phụ nữ, chỉ là
chưa từng cũng chưa đến mức để phải rung động, nhớ nhung… Tình cảm anh
dành cho Đường Tinh Tuệ cũng giống như vậy.
Anh yêu thích cô, nhưng bọn họ bây giờ không phải là đang cách xa vạn
dặm sao? Anh không phải bị việc học khiến cho sứt đầu mẻ trán ư, hơn
nữa, cô không phải là cũng đã có bạn trai rồi sao?
Cho nên nói, thích là thích thôi, coi như là anh có một bí mật để tiêu
khiển. Người hiện thực đã thấy rõ ràng trước mắt, điều đó không thể
không thừa nhận. Giữa bọn họ có một trở ngại nặng nề như vậy thì thích
hay không có ý nghĩa gì? phải làm thế nào đây?…
Bọn họ ngẫu nhiên duy trì liên lạc, trò chuyện qua webcam. Đường Tinh
Tuệ nói cho anh biết, bạn trai của cô tên là Kỷ Dần Hạo, đang theo học
khoa thiết kế công nghiệp. Chuyện cô và Kỷ Dần Hạo gặp nhau như một bộ
phim điện ảnh lãng mạn : hai người đi tiệm sách cũ tìm cùng một quyển
sách, nhưng trong tiệm chỉ có một quyển, hai người đồng thời cầm lấy
cuốn sách đó không ai nhường ai, đến cuối cùng… hai người yêu nhau.
”Này… Nghe có vẻ không thật…” Cao Nguyên sờ cằm. Chuyện tình của cô và
Kỷ Dần Hạo, đối với anh mà nói giống như là thiên phương dạ đàm(*). Bởi anh bây giờ mỗi ngày gần như như bị nhấn chìm trong số liệu, trong
khuôn khổ và sách lược cũng như chiến lược toàn cầu. Chỉ có những người
cả ngày không có việc gì làm mới có loại “Kỳ ngộ” này thôi ! Anh lúc nào cũng bị bài tập bức đến điên rồi!
”Cái gì a ?” gương mặt Đường Tinh Tuệ trên màn hình oa oa kêu to, “Vậy còn anh, anh có gặp được ai không?”
”Tôi không rảnh, tiểu thư!” Anh nhịn không được bắt đầu bùng lên oán hận.
”Làm sao có thể!” Cô trừng to mắt, cười khanh khách.
”Như thế nào lại không thể…” Anh cũng trừng cô, trong mắt si oán, đại khái chỉ có chính anh mới hiểu.
Nhưng khi năm mới sang, anh thật sự có diễm ngộ, em gái của một bạn học của anh là người Đài Loan sang chơi. Anh nhận lời hỗ trợ dẫn cô ấy đi
dạo ở những vùng lân cận. Đêm cuối năm, ngày ba mươi mốt tháng mười hai, tất cả mọi người tụ tại quán bar, vào thời điểm đếm ngược, cô ấy đột
nhiên kiểng chân hôn lên mặt anh một cái. Bọn họ đều đã uống vài ly bia, cô nhìn vào mắt anh nóng bỏng, vì vậy anh cũng bước đến gần và ôm hôn
cô…
Sau khi ngày nghỉ năm mới kết
thúc, loại tình duyên như sương sớm mai này cũng theo chân cô ấy rời đi. Sau khi chia tay bọn họ không hề liên lạc với nhau, ngay cả bây giờ anh cũng không nhớ nỗi tên cô ấy … mà cô ấy chắc cũng không nhớ nỗi tên
anh.
”Cô ấy coi được không?” trên
một màn hình nhỏ bên cạnh, Đường Tinh Tuệ mặc đồ ngủ, chân mang một đôi
dép lông hình thỏ bunny, tay cầm khoai tây chiên.
”Hòan hảo… không sai a.” Anh chỉ nhớ rõ cô gái ấy mỗi khi cười rộ rất
có sức cuốn hút, hai bên gò má là hai cái lún đồng tiền thật xinh.
”Nhìn mặt anh kìa…” Cô cười ha ha.
Về sau, anh cũng có vài cuộc tình ngắn, người đang tha hương sống nơi
đất khách quê người dường như dễ dàng cảm thấy tịch mịch. Nam nữ gần
nhau trong những thời điểm đó đôi lúc cũng nảy sinh tình cảm nhưng phần
lớn là không sâu đậm, chỉ hy vọng có người làm bạn để đỡ cô đơn nên
chuyện phân phân hợp hợp thường như cơm bữa…
Như một tiết mục được trình diễn nhiều lần, cho đến buổi tiệc nhân ngày lễ các Thánh khi anh học năm thứ hai, anh gặp được Yuriko, một cô gái
Nhật Bản.
”Vậy là anh đã yêu?” Mùa
thu New York rất đẹp, sau giờ nghỉ trưa của một ngày cuối thu, Đường
Tinh Tuệ ngồi ở quán cà phê bên đường, dùng laptop chat qua webcam với
anh.
Vậy mà lúc này ở Luân Đôn… Cao Nguyên nhìn ra cửa kiếng ướt nhẹp nước mưa, ngoài kia là bầu trời mịt mùng trong màn mưa bụi.
”Cần phải xem như thế nào đã.”
”Anh trả lời như vậy là sao? Nếu tôi là cô ấy tôi sẽ đánh một quyền vào giữa sống mũi anh.”
”Thật may mắn là em không phải là bạn gái của tôi.” Anh cười khổ.
Cô nhe răng trợn mắt, giơ ngón giữa của tay trái lên với anh.
”Còn em thì sao, ” anh nói, “Phim điện ảnh của em đã kết thúc chưa?”
Đường Tinh Tuệ trừng mắt thật to nhìn anh: “Chớ có xấu mồm được hay không?”
”Không phải những loại văn nghệ điện ảnh như thế thường đều là bi kịch ở phần cuối sao ? ” anh nhún vai, “Nếu tất cả đều giống như chuyện của em thì nghệ thuật điện ảnh đâu lấy được nước mắt của khán giả, đúng
không?”
Kỷ Dần Hạo không biết từ nơi nào đi tới, ôm Đường Tinh Tuệ hôn một chút lên trán của cô, cô vội vã
cầm lấy ba lô, vội vàng muốn tắt máy vi tính: “Được rồi, chúng tôi muốn
đi xem phim, không nói nhảm nhiều với nhà ‘Khoa học tự nhiên’ như anh
nữa. Anh phải đối xử với bạn gái thật tốt, biết không?”
Anh còn chưa kịp trả lời, cô đã đóng máy tính xách tay.
Sau một thời gian rất dài, bọn họ dần dần ít liên lạc với nhau hơn, có lẽ
là bởi vì đều gặp phải kỳ thi tốt nghiệp, áp lực tìm việc, hay có lẽ là
mỗi người đều tự lo cuộc sống của mình. Chuyện anh thích Đường Tinh Tuệ… dường như đã sớm được ném ra khỏi đầu !
Cao Nguyên và Yuriko thật sự có một thời gian rất hạnh phúc. Sau khi
Yuriko biến mất, anh đã đi tìm cô, sau đó chợt phát hiện, anh kỳ thật
biết rất ít về cô. Anh cũng suy sụp một thời gian nhưng không bao lâu
thì khôi phục lại. Qua một năm, Cao Nguyên nhân cơ hội về nước thăm
người thân, thuận tiện thử vài cuộc phỏng vấn, không ngờ anh được tuyển
dụng ngay sau đó. Vì vậy, anh vội vã trở về Anh quốc xin từ chức, trở
lại Trung Quốc, làm một số thủ tục, một tháng sau, anh đã ngồi vào phòng làm việc như hiện nay, bắt đầu bận rộn với những công việc của một viên chức ngân hàng.
Lúc anh gặp lại Đường Tinh Tuệ là tại hôn lễ của cô cùng Kỷ Dần Hạo.
Lúc đó, hình như là gần cuối hè, có lẽ là tháng tám hay tháng chín gì
đó, anh chỉ nhớ rõ anh vốn là muốn mặc một bộ veste nhưng nóng đến nỗi
không tài nào mặc được áo khoác vì vậy cũng không đeo cravate, tay áo
chemise cũng phải xắn lên.
Do cha mẹ đã mừng bao lì xì đại diện cho cả gia đình, nên anh chỉ mua quà tặng,
là một khung hình thủy tinh … Đây là quà anh thường mua nhất để tặng
nhân dịp kết hôn của bạn bè, trang trọng lại không quá đáng nhớ là một
món quà kết hôn… như vậy nếu có ly hôn cũng sẽ không trở thành một món
đồ phải suy nghĩ.
Hắc! Anh từ trên
xe bước xuống, tay cầm một hộp quà được gói giấy màu đỏ, nghĩ thầm: nếu
bọn họ biết mình tặng món quà này mà nghĩ đến sau này bọn họ ly hôn thì
sẽ nghĩ như thế nào nhỉ?
Hội trường
tổ chức hôn lễ được dựng bằng vải trong một sân cỏ rộng lớn của một quán rượu. Màu trắng là màu chủ đạo làm cho người ta có ấn tượng thuần khiết và trang trọng, phần viền của thảm đỏ trải giữa lối đi được rãi đầy hoa bách hợp, lối vào cửa và nơi tiếp khách rất vừa phải, không quá chật
hẹp. Từng chùm bong bóng được cột lại và treo ở các góc, màn che màu
trắng của hội trường theo gió thổi nhẹ nhàng phiêu đãng… Cao Nguyên chột dạ nghĩ : không ngờ Đường Tinh Tuệ lại thích một hôn lễ lãng mạn và
mộng ảo như vậy.
Anh thoáng có rất
nhiều điều chế nhạo muốn nói với cô vì đã lâu chưa cùng cô tranh cãi,
anh thậm chí có chút hoài niệm cảnh cô bất chấp hình tượng cười ha ha.
Anh dọc theo thảm đỏ từng bước một đi đến hội trường, đằng xa đã có vài
người bạn tụ tập trước cửa để chụp ảnh chung. Anh tự biết mình không
phải là nhân vật quan trọng, lại đến một mình nên đứng một bên chờ những người thân và bạn bè của cô chụp ảnh xong, mới tiến lên.
Thế nhưng ngay cổng chào chỉ có một mình chú rể, anh giật mình, nhìn chung quanh.
Lúc này, anh chợt nghe có người la to: “Ah, Cao Nguyên!”
Xoay người, giống như một pha quay chậm trong phim ảnh, sau màn che màu trắng phiêu đãng anh thấy một cô gái đang đi đến… Cô ấy mặc một bộ váy
cưới dài hở ngực màu trắng được thiết kế cực kỳ đơn giản đến không thể
đơn giản hơn được nữa nhưng nét cắt may lại tinh xảo đến không thể nào
tinh xảo hơn. Áo cưới của cô được may bằng một loại tơ lụa đặc biệt thế
nào mà dưới ánh mặt trời lấp lánh những ánh quang, trên bả vai cô là hai dây đăng-ten mỏng để lộ bờ vai và xương quai xanh với làn da mịn màng
làm cho anh đứng ngoài cửa cũng không khỏi cảm thán, thật là một bộ váy
cưới đẹp lộng lẫy!… Cuối cùng, là bút ký tên, chính giữa cây bút là một
cái lông thiên nga được thắt thành một cái nơ hình bướm màu đỏ, tất cả
đều gợi cho người ta những điều tốt đẹp.
Cô đi đến trước mặt anh, toàn thân như được phủ một nét dịu dàng và hạnh phúc làm anh không dám nháy mắt.
Cô lại để tóc dài! Mặc dù cũng không tính là quá dài, nhưng so với cô
trước kia chỉ vừa đến dưới lỗ tai hoặc kiểu demi-garçon thì đây thực sự
là mới mẻ. Tóc của cô không làm kiểu gì cả, chỉ là vén lên, cố định ở
sau ót, bên trên đính vài cái hoa bách hợp nho nhỏ, giống như là rất tùy ý, nhưng lại rất phong tình quyến rũ.
Cao Nguyên nhìn cô, trong nháy mắt, những gì định chế nhạo, tranh cãi
đều bị ném đến Thái bình dương. Anh cảm giác mình phải nói chút gì đó,
giống như chúc mừng, hoặc là tân hôn vui vẻ. Nhưng anh chỉ có thể há to
miệng, muốn nói nhưng lại bất lực.
”Con khỉ này, anh như thế nào mà giờ này mới đến?…”
Nhưng mà điều anh ngạc nhiên hơn chính là, vừa mở miệng, cô lại vẫn như ngày xưa… một Đường Tinh Tuệ mà anh yêu thích !
”Ừ…” Anh nhìn ánh mắt của cô, rồi lại cảm giác không dám nhìn thẳng vào mắt cô, “Trước khi đến, vòng đi mua cái này.”
Nói xong, anh đưa quà cầm trên tay cho cô, cô vội vã cười nói cám ơn, bước vài bước ra bên ngoài đưa cho dâu phụ.
”Nhưng anh trên đường đến đây mới đi mua quà, thật không có thành ý!” Cô trừng anh.
”Không có cách nào khác” Cao Nguyên buông buông tay, “Em cũng không gửi thiệp cưới cho tôi, có quà là may rồi.”
”Tôi có gửi cho ba mẹ của anh nha!” Cô cũng chỉ biết trừng anh.
Anh ra vẻ côn đồ mĩm cười, xem như đang cùng cô tranh cãi.
Cô cũng cười, đem tay móc vào khuỷu tay của anh, đẩy anh đi lên phía trước: “Chụp ảnh đi.”
Cô kéo anh đến chụp bối cảnh tường phía trước, một tay ôm lấy chú rể, một tay ôm lấy anh, nhìn phó nháy mĩm cười.
Đến bây giờ Cao Nguyên vẫn chưa thấy qua tấm ảnh kia. Đường Tinh Tuệ là một người có cá tính tùy tiện, chắc là chẳng thèm để ý gì đến hậu sự
của hôn lễ cả nên làm sao có thể gửi ảnh chụp cho từng người.
Sau khi dạ tiệc kết thúc, anh cảm thấy tinh thần hoảng hốt, mỗi một lần ngẩng đầu lên nhìn Đường Tinh Tuệ đứng ở giữa vũ đài, anh đều cảm thấy
cô rất chói mắt… nhưng lại không thể nào rời mắt được. Anh đột nhiên nhớ lại đã nhiều năm trước, trên xe taxi, đã ôm hôn cô, nhờ ánh đèn xe đối
diện, anh phảng phất lờ mờ thấy trong mắt cô mê say… hay đây không phải
là trong mắt cô, mà là chính bản thân mình đã mê say?…
Thôi đi, đó là chuyện lâu lắm rồi, chỉ sợ lâu đến nỗi chính cô cũng không nhớ còn rõ!
Lúc anh ra về, vẻ mặt cô đã khá mệt mỏi, giơ chén rượu, cùng anh nói đừng.
Anh chỉ nhìn cô khẽ mỉm cười, xoay người rời đi.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, lúc mở cửa xe taxi ngồi vào, nhìn ngoài cửa sổ
lấp lánh ánh sao, tòa thành thị này từ khi nào thì bắt đầu, trở nên… vật đổi sao dời?
Kỳ thật, cuộc sống cũng là như thế. Chính khi không bao giờ để ý đến sự thay đổi thì… tất cả đều lặng lẽ đổi thay.
Đêm hôm đó, anh ngồi trong xe taxi, lặng lẽ suy nghĩ theo góc độ không cảm tính của một nhà khoa học tự nhiên…
Thì ra, thật sự là có một đứa ngốc đi yêu một cô dâu trong hôn lễ của cô ấy…
**********
Cao Nguyên từ trong phòng tắm đi ra, đến tủ lạnh lấy một chai bia, mở ra
uống một ngụm, sau đó cầm lấy chai rượu đi vào phòng khách, do dự trong
chốc lát, cuối cùng nhặt điện thoại di động từ ghế salon lên, kiểm tra
xem có tin nhắn hoặc cuộc gọi nhỡ nào không ?
Không có tin nhắn nhưng có một cuộc gọi nhỡ.
Anh mấp máy miệng, cười nhạo mình tại sao lại như học sinh trung học
suy tính thiệt hơn như vậy? Sau đó xem điện báo cuộc nhỡ… là Đổng Vân.
Anh thở ra thật dài, loại tâm tình này không thể diễn tả là vui vẻ hay
là buồn bực, nhưng tóm lại rất mâu thuẫn. Anh quyết định dứt bỏ những
thứ cảm xúc không thể nào lý giải này qua một bên, vén đẩy mã số của
Đổng Vân.
”Cậu biết không, tôi nhận
được một email, muốn xin tôi số điện thoại của cậu nhưng lại không ký
tên, có muốn tôi chuyển cho hay không?” Đổng Vân nói năng lộn xộn.
”Thật hay giả?” Anh bán tín bán nghi.
”Thật sự, muốn tôi chuyển lại cho cậu sao? địa chỉ email là
[email=tobeagoodgirl@ X X X. com]tobeagoodgirl@ X X X. com[/email].”
Cao Nguyên uống một ngụm bia. Loại bia lạnh luôn đem lại cho anh một cảm giác sảng khoái rất tỉnh táo: “Hẳn là cái cô nhóc đó.”
”Nói nhảm.” Đổng Vân có chút không kiên nhẫn, “đó là của một người đàn ông tìm tôi muốn xin số của cậu?”
”Vậy cũng chưa chắc a.” Anh quyết định đùa giỡn với Đổng thiếu gia, “Còn nhớ Mark không?”
”Người gốc Hongkong di dân sang Đài Loan?”
”Ừ hừ.”
”Rồi sao?”
”Anh ta có một lần rất nghiêm túc hỏi tôi, tôi và cậu có phải là một đôi hay không ?”
”What?” Đổng Vân tại đầu bên kia điện thoại hét rầm lên.
”Còn nói nếu như tôi với cậu không phải quan hệ kiểu kia, có thể cho anh ta số điện thoại của cậu được không ?”
”It ‘s ridiculous! ! !” Đổng Vân nghiến răng nghiến lợi nói.
”Đúng vậy, tôi cũng nói y như vậy.”
”… Tôi sắp điên rồi, vậy cậu có đem số điện thoại của tôi cho anh ta không?”
”Cậu nói thử xem?”
”Anh em tốt!” Nếu không phải là cách hai đầu dây điện thoại thật dài,
Đổng Vân có thể sẽ lập tức ôm Cao Nguyên hôn mãnh liệt, “Đại ca không có bạch tráo cậu. Cậu thật sự là người anh em tốt!”
Cao Nguyên giật giật khóe miệng, vẻ mặt trấn định nói: “Tôi đương nhiên trả lời anh ta rằng tôi với cậu tuyệt đối không phải quan hệ kiểu kia!
Nhưng tôi cũng không thể đem số điện thoại của cậu cho anh ta … bởi vì
cậu và Phùng Giai Thụy mới chính là một đôi, hai người đều là bạn tốt
của tôi, tôi không thể làm bất kỳ điều gì để có thể chia rẽ chuyện của
hai người.”
”Cậu… cậu…” miệng của Đổng Vân như muốn rút gân.
”Đừng kích động, đừng kích động, ” anh nhịn cười, “Tôi chỉ là muốn giải thích rõ, nếu có người đàn ông nào tới tìm cậu muốn xin số điện thoại
của tôi thì chỉ là chuyện bịa đặt.”
Đổng Vân tức giận hừ một tiếng, sau đó quyết định đổi đề tài: “Đúng rồi, nói đến Phùng Giai Thụy tiểu tử này, vừa rồi gọi điện thoại tới hỏi
tôi, có cảm thấy Đường Tinh Tuệ hình như nhìn quen quen hay không … xin
hỏi đây là tình huống gì?”
Cao Nguyên mấp máy miệng, nói: “Không có gì… cậu ta bị điên rồi.”
Đổng Vân “Ti” một chút: “Cậu, cậu đừng nói, Phùng Giai Thụy không đề
cập tới thì thôi, nhưng khi cậu ấy nhắc tới, tôi cũng thật sự cảm thấy
Đường Tinh Tuệ nhìn qua rất quen mắt … a! Tôi nhớ ra rồi! Tuần trước
‘Đông phương 110′ mới công bố ảnh chụp tội phạm bị truy nã trên toàn
quốc, hình như là tôi nhìn thấy ảnh cô ấy ở đó thì phải!”
Cao Nguyên liếc mắt: “Vậy các cậu từ từ so sánh đi, nói không chừng còn có thể nhận được tiền thưởng. Vậy nhe, cúp.”
Nói xong, anh lập tức cúp máy, vứt di động qua một bên, tiếp tục một mình uống rượu giải sầu.
********
Sáng sớm thứ sáu, Cao Nguyên xếp hàng mua cà phê ở quán dưới lầu công
ty. Vợ chồng chủ quán của tiệm hoa bên cạnh cũng bắt đầu dọn hàng. Anh
đứng đó nhìn một hồi lâu, cuối cùng nhịn không được hỏi:
”Đây là hoa cúc tây sao?”
Yên lặng trong góc thùng là một bó hoa cúc tây được bọc trong giấy
kiếng, nhụy hoa màu vàng nhạt, cánh hoa màu tím sậm tạo thành những điểm đối lập, phảng phất một sự nhỏ nhoi, tầm thường nhưng cũng rất có cá
tính.
”Đúng vậy.” Ông chủ tiệm hoa gật gật đầu, “Cậu chính là người lần trước hỏi tôi loại « hoa cúc tây » đó phải không ?.”
Cao Nguyên cảm thấy kinh ngạc nhìn ông chủ tiệm hoa, chuyện đó đã cách
đây hai tháng rồi, hơn nữa sau đó anh cũng đâu có theo chân bọn họ nói
chuyện nhiều, vì sao ông chủ lại nhớ kỹ anh?
”Ha ha, ” giống như là đã đoán được nghi vấn của anh, ông chủ cười nói, “Bí quyết mở cửa tiệm chính là, phải nhớ kỹ mặt khách hàng.”
Cao Nguyên không khỏi nhếch khóe miệng, mĩm cười.
Phía trước có người rời đi, vì vậy anh vội vã đưa tay chào ông chủ tiệm hoa, xoay người đi mua cà phê.
Mua cà phê xong, lúc đi ngang qua cửa tiệm hoa, anh chợt dừng lại, hỏi
ông chủ: “Xin hỏi… Có phải mỗi loại hoa đều có ngôn ngữ riêng hay
không?”
Ông cụ gật đầu: “Cậu muốn biết ý nghĩa riêng của hoa cúc tây phải không?”
”Ừ.”
Ông chủ và bà chủ nhìn nhau cười cười, nói:
”Là…’Vợ chồng yêu nhau’.”
————-
(*) thiên phương dạ đàm : chuyện ngàn lẻ một đêm, ý nói những chuyện quá hoang tưởng