Lúc hoàng hôn Mai Vô Quá sau khi về trực tiếp đến nhà Mã đại tỷ giúp một tay, Mã Bộ khoái đi ra ngoài huyện công sai.
Vì sợ Mã đại tỷ động tay chân, Mai Vô Quá gom mấy cây gỗ trong viện lại. “Mai đại ca, huynh lau mồ hôi đi.” Tích Yên đưa khăn lụa của chính mình cho Mai Vô Quá.
“Ca ca, huynh dùng của muội này, đừng làm dơ khăn của Tích Yên tỷ tỷ.: Lạc Lạc chẳng biết từ lúc nào quệt miệng chen vào giữa hai người, cố ý dùng cái mông đẩy đẩy Tích Yên, đẩy nàng chen xa một chút.
Mai Vô Quá cười nhận lấy khăn lụa của Lạc Lạc, khách khí nói với Tích Yên: “Tích Yên cô nương khách khí, cô nương cứ nghỉ ngơi đi, không cần kêu huynh muội bọn ta, hai người chúng ta là khách quen nhà Mã đại tỷ rồi.”
Tích Yên có chút xấu hổ cầm lại khăn lụa, hâm mộ nhìn bàn tay Mai Vô Quá phủ trên đầu Lạc Lạc.
“Đúng rồi, ta đã chuyển lời, Trương Bộ đầu nhờ ta nói với cô nương, an tâm ở chỗ này chăm sóc biểu di, trong nhà đều tốt.” Mai Vô Quá lau mồ hôi, đem khăn lụa cất vào vạt áo mình.
“Không có, không có, cái gì khác sao?” Tích Yên đứt quãng hỏi.
“Không có tặng quà sao?” Lạc Lạc biết Tích Yên nghĩ cái gì, vì vậy lên tiếng hỏi giúp.
Mai Vô Quá hơi sững sờ: “Không có, có thể…”
“Có thể Trương Bộ đầu gần đây rất bận, có khi Tích Yên tỷ tỷ về đến nhà liền nhìn thấy có thêm một con rối gỗ không chừng.” Lạc Lạc khuôn mặt khờ dại cười, dốc hết sức an ủi Tích Yên.
Lạc Lạc theo Mai Vô Quá về đến nhà, lúc ăn cơm vẫn đang nghĩ đến ánh mắt thất vọng của Tích Yên. Lạc Lạc tìm kiếm trong đầu ấn tượng đối với Trương Bộ đầu, cơ sâu, đa nghi, giảo hoạt, giàu lòng tham, huynh đệ vô duyên, trừ lần đó ra chưa phát hiện thêm điều gì đặc biệt, nhưng giảo hoạt còn có lòng tham cũng sẽ đối với hài tử của mình tốt, chẳng lẽ bởi vì Tích Yên là một nữ hài tử? Trọng nam khinh nữ? Lạc Lạc nhẹ nhàng xuy một tiếng, khinh thường nghĩ.
“Lạc Lạc, ăn cơm phải chuyên tâm, đang nghĩ gì đấy?” Mai Vô Quá vỗ nhẹ mu bàn tay Lạc Lạc, kéo suy nghĩ của nàng từ nha môn về nhà.
“A, Mai ca ca muội có cảm giác, Trương Bộ đầu giống như không thích Tích Yên tỷ tỷ.” Lạc Lạc gắp miếng thịt cuối cùng vào trong chén Mai Vô Quá.
Mai Vô Quá nghe vậy dừng một chút, giống như tự nhủ nói: “Nếu nói thật ra, có chút kỳ quái….”