Ngày hôm sau, Mã đại tỷ muốn dẫn Tích Yên đi y quán tìm đại phu, Tích Yên đành phải hứa hẹn về nhà tìm nương mang mình tự đi tìm đại phu nhìn một cái. Thân thể Mã đại tỷ còn chưa ổn, thấy Tích Yên chịu đi y quá, cũng không kiên trì nữa. Tích Yên đi cả một ngày, đến lúc hoàng hôn xuống mới đầy mệt mỏi trở lại. Thấy Mã đại tỷ thần sắc lo lắng, cười nói: “Nương mang ta đi Chưởng Trân Lâu tìm đại phu, không có chuyện gì, quả nhiên có chút hỏa khí.”
Mã đại tỷ cùng Lạc Lạc nghe vậy thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhìn Tích Yên ngựa không ngừng vó cầm nồi lên làm cơm, nhìn cũng không giống người có bệnh, liền yên lòng.
Mai Vô Quá trở về liền đem Lạc Lạc tiếp về nhà, không ăn cơm tối ở nhà Mã Bộ khoái, vì hắn cảm thấy Lạc Lạc không thích. Hai người ăn cơm tối, Lạc Lạc như cũ ở trong sân hóng mát, Mai Vô Quá luyện chiêu thức trong quyển sách lão khất cái đưa, chốc lát sau, tiếng gõ cửa vang lên: “Mai đại ca, là ta, Tích Yên.”
Mai Vô Quá ngẩn người, đi tới giữ cửa, Lạc Lạc ở đằng sau dẩu môi lên. Hiểu cho Tích Yên là một chuyện, có thể tiếp nhận hay không lại là một chuyện khác.
“Tích Yên cô nương, đã trễ thế này, có chuyện gì không?” Mặt Mai Vô Quá nhìn không ra biểu tình gì, nhẹ nhàng hỏi.
“Dạ, biểu di kêu ta tới đưa cho Mai ca ca các người chút canh, tối nay hầm cách thủy, nhân lúc còn nóng uống đi. Còn có túi hương này, là ta tự tay làm, giắt ở đầu giường có thể an thần, ta tùy tiện làm vài cái, biểu di nói dùng cũng may, kêu ta đưa cho, huynh, huynh và Lạc Lạc muội muội dùng.” Tích Yên có chút mất tự nhiên, nhét chén canh vào tay Mai Vô Quá xong liền hốt hoảng muốn xoay người, vòng vo một nửa lại như nghĩ đến cái gì, nhắm mắt quay đầu lại nói: “Biểu di phu ngày mai đi ra ngoài huyện công sai, ba ngày sau mới về. Biểu di, biểu di nói Mai đại ca cũng làm nhiệm vụ trong nha môn, không biết ngày mai có thể thay ta nói với cha ta một tiếng hay không, sinh nhật ta lần này ta sẽ không về nhà, hàng năm đều như vậy, thêm lần này cũng không sao, ta ở lại chỗ này chăm sóc biểu di -----“
“Đa tạ Tích Yên cô nương, ta sẽ chuyển lời, túi hương này” Mai Vô Quá mới nói được một nửa, Tích Yên đã chạy xa mấy bước.
“Mai đại ca, nếu không chê, túi hương này tặng cho huynh và Lạc Lạc muội muội dùng.” Tích Yên nói xong liền thấp đàu trở lại nhà Mã Bộ khoái, đóng cửa lại, dựa vào cánh cửa mà trái tim nhảy bùm bùm không ngừng, khuôn mặt gầy gò tái nhợt lúc này đã ửng hồng.
Mai Vô Quá trở về phòng chia canh làm hai phần, một phần cho Lạc Lạc, một phần bưng qua cho lão khất cái ngoài cửa: “Còn không vào viện sao? Trời càng ngày càng lạnh.”
“Lạnh! Lạnh!” Lão khất cái cô lỗ hai cái uống xong, lại điên điên khùng khùng.
Lúc Mai Vô Quá tiếp nhận cái chén trong tay lão khất cái, chạm được thân nhiệt của hắn: “Được rồi, trong nhà này thân thể ngươi tốt nhất, ta cùng Lạc Lạc cộng lại cũng không cường tráng được bằng ngươi.”
Lão khất cái cười khúc khích nhìn Mai Vô Quá xoay người trở về viện.
Cứ tiếp tục thế này thực không hay, người ta thường nói không sợ tặc trộm chỉ sợ tặc nhớ thương, Mai ca ca mặc dù rất tùy ý đem túi thơm cho nàng, nhưng không có nghĩa là không có ngày đối với Tích Yên có tình cảm, chỉ thủ không tấn công chỉ có thể khiến cho càng ngày càng bị động.
Lạc Lạc trằn trọc trở mình không ngủ được, thật vất vả đợi đến sáng Mai Vô Quá đi nha môn, khóa cửa liền tới nhà Mã đại tỷ. Tích Yên đang ở trong sân quét dọn, thân thể mỏng manh thon gầy thật khiến người ta thương tiếc.
“Tích Yên tỷ tỷ, muội có thể giúp gì không?” Lạc Lạc tiến lên nói.
“Không cần, Lạc Lạc muội muội đi bồi biểu di nói chuyện phiếm đi, ta làm được.” Tích Yên nhìn Lạc Lạc so với mình còn nhỏ gầy hơn, nói.
“Tích Yên tỷ tỷ, tối hôm qua muội nghe được, ngày mai là sinh nhật tỷ?” Lạc Lạc hỏi.
“Ân, chính là ngày mai.” Tích Yên có chút ngượng ngùng.
“Đêm qua Mai ca ca đưa cho muội hai túi thơm, muội thật thích, cảm ơn Tích Yên tỷ tỷ, sinh nhật tỷ tỷ muốn quà gì?” Lạc Lạc đơn thuần cảm thấy nên đáp lễ lại.
“Đều, đều đưa cho muội…” Trong mắt Tích Yên có một tia mất mát, thoáng sau đã biến mất, cười cười nói: “Tỷ không muốn quà gì, cảm ơn muội muội.”
“Vậy hàng năm sinh nhật tỷ có quà tặng gì?” Lạc Lạc biết Tích Yên ngượng ngùng mở miệng nói muốn, vì vậy thử dò xét sở thích của nàng.
“Hàng năm cha sẽ làm cho tỷ một con rối gỗ, tỷ có đủ mười ba cái rồi, hôm nào muội muội đến nhà tỷ xem một chút, cha tỷ rất khéo tay.” Tích Yên giống như nhớ lại chuyện gì đó rất tốt đẹp, trên mặt tràn đầy ước mơ cười.
“Mười ba? Tỷ tỷ năm nay mười sáu tuổi, vậy sao không phải là mười sáu cái?” Lạc Lạc thuận miệng hỏi, không ngờ mặt Tích Yên lập tức trắng bệch, khóe miệng cũng rũ xuống, ánh mắt đầy sắc ảm đảm.
“Cha, cha về sau rất vội, liền, cha rất bận…” Tích Yên tựa hồ che giấu cái gì.
“Hôm nào muội muốn xem rối gỗ của tỷ tỷ một chút, muội đi xem Mã đại tỷ đang làm gì, nàng nha, không ai nhìn sẽ ăn lung tung.” Lạc Lạc thấy Tích Yên tựa hồ có chuyện khó nói, vì vậy làm bộ như vô tình lảng sang chuyện khác, tránh cho nàng khó chịu.