Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký

Chương 92: Chương 92: Gặp lại sau bao lâu xa cách.




Lo lắng của Mai Vô Quá bị vui sướng làm phai nhạt, ở kinh thành yên ổn qua vài tháng, cũng trải qua vài tháng cùng Lạc Lạc. Thời điểm mang thai tháng thứ sáu, Lạc Lạc đã như một con bạch tuộc, tay chân lộ ra bé xíu, chỉ là  trong mắt Mai Vô Quá, nàng vẫn là nương tử xinh đẹp nhất.

Ngày hôm đó, hai người đang ngắm hoa ở sân sau, chợt nha hoàn giao một thiệp mời, Mai Vô Quá mở ra nhìn, không khỏi nhíu mày.

“Ngươi mau thưởng chút bạc, tiễn người ta đi thật cẩn thận.” Mai Vô Quá phân phó nha hoàn, gã sai vặt chân chạy của Vương phủ cũng không thể đắc tội.

“Muội xem chút, là thiệp mời của ai?” Lạc Lạc với tay giành lấy.

“Cẩn thận nào, huynh đưa cho muội.” Mai Vô Quá khiển trách, đứng dậy duỗi tay mắng nàng.

“Hả? Đại thọ của Vương gia, ngay ngày mai, lại phải trích máu tặng lễ vật lớn rồi.” Lạc Lạc có chút đau lòng.

“Đây đều là chuyện nhỏ, lúc này muội cũng không thể đến chỗ đó, tự ta đi là được.” Mai Vô Quá nói.

“Này, ông ta sẽ không tức giận chứ.” Lạc Lạc thấy trên thiệp viết rất rõ ràng, mời cả hai người.

“Ta không quan tâm nhiều đến thế, phu nhân quan trọng nhất.” Mai Vô Quá ngồi xuống, đỡ bụng của nàng nói: “Cùng lắm thì ta nói nhiều hơn đôi lời hay là được, muốn ta mang thân thể phu nhân đi lấy lòng ông ta, vậy ta không cần làm nam nhân.”

“Nhìn huynh nói kìa, cũng không có nghiêm trọng như vậy, đi lại nhiều chút cũng tốt.” Mặc dù Lạc Lạc miễn cưỡng, không muốn cử động, nhưng cũng sợ thất lễ mà rước lấy phiền phức không cần thiết.

Hai người nói chuyện một lát, rồi đi tới khố phòng chọn lễ vật. Chọn tới chọn lui, chọn ra một pho tượng bạch ngọc Quan Âm, Lạc Lạc cầm trên tay không nỡ bỏ, thật lâu không muốn đặt vào trong hộp.

Mai Vô Quá cười cười nói: “Không tặng cái này, muội thích thì giữ lại, chúng ta tìm cái khác tốt hơn.”

“Cái khác sợ rằng mất thân phận, chọn cái này đi, bây giờ nhìn cũng không thích nữa.” Tuy rằng Lạc Lạc bỏ không được, nhưng không thể vì vậy mà làm trễ nải chuyện cần làm.

“Thật không thích?” Mai Vô Quá xấu xa cười hỏi.

“Quả thật, ta thích vàng hơn.” Lạc Lạc cười nói.

“Vậy huynh tặng cho muội vàng, muội theo huynh đến phòng ngủ.” Mai Vô Quá gọi nha hoàn đặt bạch ngọc Quan Âm vào trong hộp, nhẹ nhàng dắt tay nàng.

“Tặng cái gì?” Lạc Lạc ưỡn bụng, eo có chút mỏi nhừ. “Hiện tại đưa cho muội luôn đi.”

“Hiện tại thì không được, ở trong phòng ngủ.” Mai Vô Quá nghiêm mặt, tại lúc Lạc Lạc xoay người ngay lập tức biến thành một con sói xám lớn.

“Không được, tháng trước vừa chuyện kia xong, lại nữa.” Lạc Lạc vụng về giằng co, cố gắng gạt bỏ tay Mai Vô Quá đang khoác bên hông mình.

“Bảo bối ngoan, không đến sẽ không có cơ hội đâu, không phải nói ba tháng đầu và ba tháng cuối không thể làm, hiện tại chỉ còn chút ít thời gian muội sẽ nhanh chóng tới ba tháng cuối, có thể thương huynh thì thương ngay đi.” Mai Vô Quá cợt nhả nói.

“Ô ô, vậy huynh, vậy huynh nhanh lên.” Lạc Lạc không chịu nổi mê hoặc, hai điểm trước ngực bị hai ngón tay Mai Vô Quá kẹp đè ép hai lần đã nổi lên phản ứng vươn thẳng lên.

“Ngoan ngoan, trước tiên để tướng công hôn nhẹ.” Mai Vô Quá vừa nói vừa nghiêng người hôn lên môi Lạc Lạc, dịu dàng triền miên thuần thục.

“Từ từ nằm xuống.” Mai Vô Quá nhẹ nhàng đỡ Lạc Lạc nằm nghiêng xong, lúc này mới cẩn thận tỉ mỉ cởi tiểu khố của nàng.

“Nương tử, có mệt lắm không?” Một tay Mai Vô Quá vươn đến trước ngực Lạc Lạc nhẹ nhàng xoa nắn, một tay khác đỡ lấy bụng của nàng, giúp nàng không thấy khó chịu.

“Không mệt.” Mỗi ngày Lạc Lạc không ăn thì ngủ, đợi Mai Vô Quá gần tối trở về còn có thể tản bộ cùng mình, nàng cảm thấy, đây chính là cuộc sống tốt đẹp nhất.

“Vậy lúc này có thấy mệt không?” Mai Vô Quá nhẹ nhàng di chuyển, môi nóng chạy trên lưng Lạc Lạc.

“Ưm, không mệt.” Lạc Lac thở gấp, chỉ cảm thấy mềm nhũn.

Hai người triền miên một hồi, Mai Vô Quá lo sợ thân thể Lạc Lạc không chịu nổi, vội tiết xuân triều*.

(Xuân triều: thì là cái đó đó sau khi đạt cực khoái ^ /// ^)

“Nương tử bảo bối, huynh cảm thấy, muội thay đổi rồi.” Ngón tay Mai Vô Quá quấn lấy lọn tóc Lạc Lạc, lẩm nhẩm.

“Muội thay đổi như nào?” Lạc Lạc hơi quay đầu lại hỏi.

“Trở nên, thận trọng hơn, mỗi lần đều cự tuyệt ta, còn trốn ta.” Mai Vô Quá trêu chọc, giả bộ nói.

“Chuyện đó là đương nhiên, nên vì hài nhi của bản thân mà suy nghĩ rồi, có nương nào lại không coi hài tử là trên hết! Về sau, hài tử nhà chúng ta là to lớn nhất, muội là lão nhị, huynh đứng thứ ba.” Lạc Lạc lau miệng, liền cảm nhận sau lưng một trận trầm mặc.

“Tướng công, tướng công…” Lạc Lạc chợt nhận ra, có thể Mai Vô Quá đang nghĩ tới nương mình, tự biết lỡ lời, vội vàng xoay người lại coi thử.

Mai Vô Quá không lên tiếng, trước lúc nàng quay người lại liền tranh thủ ôm nàng, chôn mặt thật sâu vào gáy nàng, thật lâu không động đậy.

Lạc Lạc không hiểu tình hình của hắn, không dám cử động, để mặc cho hắn như vậy, yên lặng chờ đợi.

“Tướng công.” Qua hồi lâu, cuối cùng Lạc Lạc không nhịn được quay người lại hỏi: “Tướng công huynh sao vậy?”

“Ừ, không có gì, mệt thôi, tiểu yêu tinh muội, huynh tình nguyện lưu lại trên người muội từng thời từng khắc.” Mai Vô Quá đặt môi nóng lên môi nàng, dịu dàng mà triền miên.

“Tướng công, chúng ta cực kỳ khắng khít phải không?” Lạc Lạc rời môi, nhìn Mai Vô Quá.

“Đúng, sau này hài tử lớn lên, chúng ta vẫn sẽ cực kì khắng khít.” Mai Vô Quá nắm hông nàng, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng nàng.

Lạc Lạc cảm thấy lời nói chạm đến đúng chỗ, chỉ lẳng lặng nhìn hắn không lên tiếng.

Mai Vô Quá bị nàng nhìn chăm chú có chút không quen, rũ mí mắt, suy nghĩ một chút nói: “Ta đã gặp lại nương.”

Lạc Lạc thấy hắn hiện vẻ cô đơn, thầm nghĩ nhất định rất không vui, nên chỉ ôm cổ hắn không nói câu nào.

Hai người cứ lặng lẽ ôm nhau như vậy, lặng lẽ hưởng thụ tận hưởng sự tồn tại của nhau.

Ngày hôm sau, Mai Vô Quá từ biệt Lạc Lạc liền cưỡi ngựa đi tới chủ đình Vương phủ. Thẳng một đường tới Vương phủ, chỉ thấy Lý Thừa Ích và Lý Thừa Khoan đang nghênh đón chính giữa, vội vàng tiến lên chào hỏi.

“Lạc, tôn phu nhân không tới?” Lý Thừa Ích có chút không vui.

“Nàng không thoải mái, bụng đã to, hành động không tiện, đến lúc mệt mỏi không chịu nổi ta còn phải đưa nàng về, không đến làm hỏng nhã hứng của Vương gia. Mong đại nhân thứ lỗi.” Lý Thừa Ích là thượng cấp của Mai Vô Quá, mặc dù không chắc là bạn cùng đường, nhưng ngoài mặt vẫn phải giở đủ thứ chiêu trò.

“Thật vô cùng vất vả, Thu Sương và nàng mang thai giống nhau, mỗi ngày đều ầm ĩ đến phát bực, ăn cũng ăn không vào.” Lời Lý Thừa Khoan vừa ra, đã thấy Lý Thừa Ích quay đầu lại trừng mình, liền ấm ức trừng lại. Hai huynh đệ này luôn không ưa đối phương, cãi nhau là chuyện thường.

“Tổ phụ đang nhắc tới ngươi bên trong đấy, Mai đại nhân mời vào.” Lý Thừa Ích gật đầu ra hiệu, tuy hắn là thuộc hạ của mình, nhưng vừa xuất giá, huống chi hắn lại là người tổ phụ mình muốn lôi kéo, không thể không khách khí một chút.

Mai Vô Quá để gã sai vặt dẫn vào chính đường, không quá vài bước liền thấy chủ đình Vương mặt mày hớn hở đứng ở phía trước, đang nói chuyện với một người bộ dạng giống thái giám, hai người trò chuyện khá nhập tâm, không biết còn tưởng tình cảm thân thiết dường nào, hiểu tình hình bên trong Mai Vô Quá không khỏi nở nụ cười, thái giám kia chính là tâm phúc bên người hoàng đế, Đông xưởng đốc chủ* Hạ Minh. Hoàng đế và chủ đình Vương bằng mặt không bằng lòng, thậm chí là giương cung bạt kiếm*, người của hắn làm sao lại thân thiết cùng chủ đình Vương được. Người cô độc cần diễn kịch, kẻ địa vị cao cũng phải diễn kịch, đây chính là một loại quy tắc.

(Đốc chủ: người chịu trách nhiệm giám sát.

Giương cung bạt kiếm: ý chỉ đối phương triển khai trận thế, tình thế khẩn trương, hết sức căng thẳng.)

“Ái chà, Mai đại nhân tới rồi.” Chủ đình Vương da trắng mặt trơn, mặc dù lớn tuổi, nhưng không hiện nét già nua.

“Hạ quan bái kiến Vương gia, đốc chủ.” Mai Vô Quá nhanh chóng chắp tay.

“Đây chính là Mai Vô Quá đại nhân? Trái lại bổn tọa là lần đầu tiên gặp mặt, thường nghe thánh thượng nhắc về ngươi, hôm nay vừa gặp quả nhiên là anh vĩ bất phàm.” Cặp mắt chim ưng của Hạ Minh lấp lánh sáng ngời. Chủ đình d*dl-eq[uy]do#n Vương nghe được câu Hoàng đế thường nhắc tới Mai Vô Quá, trên mặt dường như không có gì thay đổi cả, đáy mắt lại thoáng một tia màu sắc.

(Anh vĩ: anh tuấn hiếm thấy.)

“Không dám nhận, tại hạ chỉ là một tên lỗ mãng.” Mai Vô Quá nổi tiếng dựa vào việc san bằng phái Quan Thương, do đó từ chối không dám nhận.

“Mai đại nhân khiêm tốn rồi, ai lại không biết người này tuổi trẻ tài cao, có khả năng có hôn phối* chưa?” Hạ Minh tỏ vẻ nhiệt tình.

(Hôn phối: đã kết hôn hoặc đã có mai mối.)

“Phu nhân Mai đại nhân đã có thai sáu tháng rồi.” Chủ đình Vương nói xong, thấy trên mặt Mai Vô Quá sợ hãi, trong lòng nhận ra bản thân đã biết hắn quá rõ, e rằng khiến hắn nghi ngờ, vội vàng chen thêm một câu: “Hơn một tháng so với thứ tôn của bản vương, ta nhớ không sai là như vậy.”

“Không sai, đa tạ vương gia đã nhớ.” Trên mặt Mai Vô Quá tươi cười, trong lòng lại nảy ra mấy trăm ý niệm.

“Ôi trời, bản tọa vốn không biết, hôm nay mới biết, nhất định phải bày tỏ rõ ràng, đây là Bích Ngọc Thủ Châu mà Hoàng thượng ban cho bản tọa, đều nói ngọc có thể dưỡng thần làm đầu óc thư thái, tặng cho tôn phu nhân, cũng coi như tấm lòng của Hoàng thượng, Mai đại nhân không thể từ chối. Hiện tại đã tới đây, vậy đến chỗ nữ quyến bên kia đi.” Hạ Minh đáp lời.

Mai Vô Quá không còn cách nào khác, không thể làm gì hơn đành nhắm mắt nói: “Nội nhân* thai lớn, hôm nay ở nhà tĩnh dưỡng, không theo cùng ta.”

(Nội nhân: vợ.)

Trên thiệp mời chủ đình Vương rõ ràng viết mời hai người, Lạc Lạc lại không tới, trên mặt liền không nén được tức giận, nhớ tới lời vừa nói của Hạ Minh, trong lòng nghĩ ra một kế. “Hạ đốc chủ hiếm khi như vậy, là ân huệ trời cao, còn không mau tạ ơn.”

Mai Vô Quá hết cách, không thể làm gì khác hơn đành cảm tạ trước.

“Thiếp thất thứ tôn của ta, cũng lớn chừng đó, chi bằng mời tôn phu nhân cùng nàng trò chuyện, hai người ở hậu đường, đoán rằng mệt mỏi cũng sẽ không đi nơi đâu.” Chủ đình Vương chuyển đề tài nói với Mai Vô Quá: “Hạ đốc chủ ban thưởng, mọi người không chứng kiến bảo hắn làm sao cho tốt.”

Hạ Minh vội nói đại loại không cần như thế, nhưng Mai Vô Quá nhận thấy trên mặt hắn hy vọng có thể nở mặt nở mày. Người của Đông xưởng có thể không đắc tội thì chớ đắc tội, huống chi hắn còn là người bên cạnh Hoàng đế, tuy mình có Từ đại nhân, nhưng không chắc có thể ngay lập tức được hoàng đế hoàn toàn tín nhiệm, cho nên chỉ có thể cho người này mặt mũi.

Mai Vô Quá ngừng một chút, thầm nghĩ chỉ là tới gặp người, nói vậy cũng không mệt mỏi lắm, bản thân mình che chở nương tử như vậy, ở trong mắt vài người mà nói, Lạc Lạc lại thành điểm yếu của mình, đối với kẻ địch chính là nhược điểm, trái lại nàng sẽ không an toàn. Vì vậy nói: “Cung kính không bằng tuân mệnh, Vương gia và đốc chủ gặp mặt không ghét bỏ nội nhân ngu dốt là được rồi.”

Chủ đình Vương và Hạ Minh cười ồ nói ‘làm sao được làm sao được’, Mai Vô Quá từ biệt hai người trở về phủ đón Lạc Lạc, ở trên ngựa lại suy nghĩ miên man, thầm nghĩ nhất định phải nhanh chóng lấy được tin tưởng của Hoàng đế, chỉ có nắm quyền lớn  mới không cần phỏng đoán những việc này, mới có thể tùy ý mình mà mong ước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.