Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký

Chương 91: Chương 91: Nản lòng thoái chí.




Lạc Lạc cười một tiếng, người kia cũng cười một tiếng, ngay sau đó hai người việc ai nấy làm, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Một hành động vô tâm của Lạc Lạc, ngay chính nàng cũng không biết, về sau sẽ mang đến cho mình biết bao nhiêu ảnh hưởng. Cuộc thi kết thúc, sau khi chúng khảo sinh rời đi lập tức niêm phong khảo trường, sau khi người phụ trách chép xong tất cả các bài thi, phân phát cho các quan chấm thi, cuộc sống bi thảm của các vị quan chấm thi ngay lập tức bắt đầu.

Từ Kiêu Đình coi như là hạnh phúc hoàn thành nhiệm vụ, liền muốn tiến cung bẩm báo hoàng thượng, lúc nói càng thêm phần khoa trương, khiến Hoàng đế vô cùng vui mừng, cảm thấy cần phải bắt rất nhiều tên ngồi không an bám tương lai triều đình.

Lạc Lạc vừa mới lên xe, liều ỉu xìu ngồi một bên không nói lời nào. Từ Kiêu Đình thấy vậy vội vàng tiến tới, ân cần hỏi: “Sao vậy? Chỗ nào không thoải mái sao?”

“Không có, chỉ là có chút…” Lạc Lạc còn chưa nói hết, Từ Kiêu Đình đã đặt tay lên trán nàng.

“Nóng quá, sao nàng lại không nói, còn chối.” Giọng Từ Kiêu Đình có chút nóng nảy gấp gáp, vội vàng giục phu xe, nhanh chóng trở về chỗ ở Từ phủ tại kinh thành.

“Đưa ta về nhà mình là được rồi, về nhà mình.” Lạc Lạc mê sảng nói: “A, không được, ta phải đi phủ Vương gia, nha hoàn và sai vặt của ta đều chờ ta ở đó.”

“Nàng đừng nghĩ những điều này, trước tiên cứ về phủ của ta, cha ta sẽ tới khám cho nàng.” Từ Kiêu Đình mặc kệ Lạc Lạc phản kháng, một tay ôm nàng vào lòng, bàn tay lớn kiểm tra nhiệt độ trên trán nàng.

Xe ngựa dừng ở bên ngoài cửa phủ, Từ Kiêu Đình không để ý nhiều, ôm Lạc Lạc vào viện, may mắn trời mới sáng, không có người nào thấy.

Một người trung niên anh lãng* tựa như xưa chậm rãi bước ra khỏi sương phòng. “Cha, nàng như thế nào?” Từ Kiêu Đình một bước tiến lên va vào cạnh cửa, cầm tay áo đối phương, chỉ chực xông vào.

(Anh lãng: tài ba xuất chúng rực rỡ.)

Đại thúc trung niên đẹp đẽ một phát túm lấy Từ Kiêu ĐÌnh hấp tấp bất chấp, trên mặt không nhìn ra tâm tình. Tướng mạo nam nhân kia và Từ Kiêu Đình có mấy phần giống nhau, đều nói cháu trai nhà ngoại giống cậu nhiều hơn, dáng vẻ anh tuấn bên ngoài của Từ Kiêu Đình phần lớn kế thừa từ ông ấy.

Từ Kiêu Đình không dám cử động, cũng không thúc giục ông, chỉ là dùng cặp mắt da diết chăm chú nhìn ông.

Đại thúc đẹp đẽ chính là cậu ruột của Từ Kiêu Đình, Từ Mộ Nhiên, phụ mẫu thân sinh Từ Kiêu Đình tội nghiệp ông cả đời không cưới vợ, đưa hài tử tới làm con nuôi trên danh nghĩa của ông. Từ Mộ Nhiên tới bên nha hoàn đang bưng chậu nước đứng nghiêm chỉnh rửa sạch tay, dùng khăn tay lau khô, lúc này mới từ từ xoay người lại, nhìn Từ Kiêu Đình cười nhẹ: “Thực sự trưởng thành, cũng cao hơn rồi, đã không còn là đứa nhóc lẽo đẽo bám theo sau vi phụ đòi trèo cây như xưa.

“Cha, đang yên đang lành nói lời này làm gì, hài nhi trưởng thành không phải tốt sao, trưởng thành mới có thể hiếu kính cha thật tốt.” Từ Kiêu Đình nịnh nọt nói, ngay sau đó đi vào vấn đề chính: “Cha, nàng thế nào? Lạnh đến phát sốt.”

“Vị phu nhân này, đã có bầu.” Từ Mộ Nhiên vừa uống trà vừa nói. Từ Kiêu Đình nghe xong toàn thân bỗng chấn động, thật lâu nói không thành lời, giống như có cái gì đó chẹn ngang cổ họng, siết chặt tới đau đớn.

“Có bầu, à, phải, nàng là phu nhân một vị bằng hữu của con, quen biết ở thành Nguyên Bắc, con, bằng hữu ở bên ngoài vẫn chưa về.” Từ Kiêu Đình đau lòng khôn xiết, vẫn gắng gượng nói.

“Ta kê chút thuốc an thai, sau đó sẽ phái người đưa nàng về phủ, con nên vào cung gặp Thái Hoàng Thái hậu đi, còn không mau đi?” Từ Mộ Nhiên đặt ly trà xuống, nhìn hắn chằm chằm.

“Hài nhi, hài nhi còn muốn gặp nàng một chút, sau đó, sẽ đi.” Từ Kiêu Đình cảm giác giọng nói tắc nghẹn, đôi môi không tự chủ run lên.

“Nam nữ cách biệt, con đưa nàng vào trong phủ, đã là không đúng. Phải biết, danh tiết đối với một nữ nhân mà nói, vô cùng quan trọng! Con muốn hủy hoại nàng sao?” Từ Mộ Nhiên nhìn Từ Kiêu Đình chằm chằm, giống như nhìn thấu hắn.

Từ Kiêu Đình không biết đã trả lời câu hỏi của Thái Hoàng Thái hậu và Hoàng đế ra sao, chỉ cảm thấy dường như không khí quanh thân tách biệt bản thân khỏi thế gian, bất kỳ sự vật nào cũng thật không dễ dàng chạm vào người. Ra khỏi cung, thẳng một đường tới bên ngoài cửa phủ của Mai Vô Quá, nghĩ tới Lạc Lạc đã sớm được đưa về bên trong, chỉ uất hận không thể bay theo nàng.

Từ Kiêu Đình cắn môi, nhắm mắt ảo tưởng nàng đang tựa vào ngực mình, hình ảnh cái bụng lớn, không kìm lòng được mà trở nên kích động.

Như vô tình không hay biết, cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo kéo dài trên gò má, đưa tay gạt đi, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống, trong miệng mùi máu tươi càng nồng, có lẽ bản thân đã cắn đến bật máu.

Ghìm ngựa vòng quanh phủ trạch hai vòng, nhớ tới danh tiết mà cha mình nhắc tới, cuối cùng cắn răng phi như bay. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, cô độc bên cây già, Từ Kiêu Đình cầm bình rượu uống một mình, chợt cảm thấy đầu vai bị chạm, quay đầu nhìn hóa ra là Từ Mộ Nhiên.

“Kiêu Đình lớn rồi, tại sao uống rượu không gọi cha?” Từ Mộ Nhiên ngồi cạnh Từ Kiêu Đình, cầm lấy bầu rượu trong tay hắn, òng ọc rót ra hai ly.

“Vì sao không hồi phủ?” Từ Mộ Nhiên không có chút trách cứ, chỉ có quan tâm.

“Hài nhi bất hiếu, khiến phụ thân lo lắng.” Từ Kiêu Đình nói xong nhanh chóng đứng lên.

“Ngồi xuống, con rất hiếu thuận.” Từ Mộ Nhiên uống một ngụm rượu, nhìn bóng cây phía xa càng lúc càng mờ nói: “Cũng thật giống ta, lúc cha bằng con cũng như vậy.”

Từ Kiêu Đình ngẩn người, ngay sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống, biết ông đang kể về bản thân hồi trẻ.

“Đó là một nữ tử đặc biệt, cha bị nàng thu hút sâu sắc, đáng tiếc, nàng lại có người trong lòng mất rồi, đối phương cũng đối xử với nàng rất tốt.” Từ Mộ Nhiên lại uống một ngụm, lau vết rượu bên khóe miệng: “Nàng ấy không thuộc về ta.”

Từ Kiêu Đình vốn định khuyên nhủ vài câu, rồi lại không biết nên mở miệng thế nào, chỉ nghe Từ Mộ Nhiên lại mở miệng: “Loại chuyện như vậy, rất khó nắm bắt, chỉ là con phải nhớ kỹ, con có thể thích nàng, nhưng không nên để nàng cảm thấy, cảm thấy là gánh nặng.”

“Hài nhi hiểu.” Từ Kiêu Đình hồn bay phách lạc nói.

“Con không hiểu.” Từ Mộ Nhiên đau lòng nhìn Từ Kiêu Đình trước mặt.

“Hài nhi hiểu, con sẽ không làm chuyện điên rồ nữa, tổn hại tới danh tiết của nàng, hại người hại mình.” Từ Kiêu Đình nắm chặt thành đấm, nói ra những lời đau tới tê tâm liệt phế.

Từ Mộ Nhiên nâng khóe miệng, nhìn hắn tựa như mình hai mươi năm trước, nhẹ nhàng nói: “Có vài người, rất tốt, con cũng rất thích, nhưng nàng không thuộc về con. Giống như, có vài người, nàng chỉ thuộc về con, con d}dle[junenar]quy@d#on phải quý trọng.”

Nhiều năm về sau, thời điểm Từ Kiêu Đình nam nữ thành đoàn, nhớ lại những lời này vẫn cảm thấy thấm sâu vào lòng.

Lúc đầu mang thai, phụ nữ có bầu sẽ nóng người không rõ lý do, không quá vài ngày Lạc Lạc đã sinh khí dồi dào. Sắp làm mẫu thân, lòng muốn chở che cho con càng mãnh liệt, ngày hôm đó, Lạc Lạc đang đứng trước hộp trang sức bảo bối, chợt bị một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm siết thật chặt.

“Bảo bối, ta nhớ sắp chết rồi.” Mai Vô Quá râu ria lởm chởm dụi dụi vào cái cổ trơn nhẵn của Lạc Lạc.

“Nhột, nhột.” Lạc Lạc vội để đồ trang sức xuống kéo cánh tay hắn, lại bị hắn rút tay ra tuột cái quần ngoài, một trận lạnh lẽo, ngay sau đó chỉ còn lại độc tiết khố.

“Không muốn, không, ban ngày, có người.” Lạc Lạc cuống quít kéo giữ tiết khố.

“Không sao, ta đã phân phó, hiện tại chỉ có hai ta, muội không trốn nổi đâu.” Mai Vô Quá ôm thân thể mềm mại, chỉ cảm thấy dục hỏa thiêu đốt, sốt ruột không nhịn nổi muốn dây dưa một phen.

“Muội, muội hiện tại…” Lạc Lạc còn chưa nói xong, đã thấy tiết khố bị cởi rơi, trên người bị hắn nhẹ nhàng đè lên trước, ngay sau đó một thanh lửa nóng chống đỡ bên dưới cái kia, chậm rãi cọ xát.

“Muội có thai rồi.” Lạc Lạc nhanh chóng nói ra khỏi miệng.

“Bảo bối, đừng hành hạ huynh, sắp chết người rồi.” Mai Vô Quá cảm thấy cả người rét lạnh, cố nhịn khô nóng trong người, thở hổn hển vào cổ nàng nói.

“Thật mà, muội có thai rồi.” Tiếng Lạc Lạc thành khẩn, chỉ sợ hắn cho rằng mình cố tình đùa hắn.

“Ưm, bảo bối.” Trong lòng Mai Vô Quá kích động vội ép dục hỏa trong người xuống, vội vàng mặc đồ cẩn thận cho hai người, nắm lấy đầu vai Lạc Lạc, không biết làm thế nào cho đúng.

“Huynh không vui sao?” Lạc Lạc đoán hắn không thể thỏa mãn, trong lòng không vui.

“Không phải, huynh, huynh không biết phải làm sao, huynh, muội nhanh nằm lên giường, huynh, huynh không dám đụng vào muội.” Tâm trạng Mai Vô Quá khẩn trương cực độ, chỉ sợ cái kia mạnh bạo quá, sẽ làm nàng bị thương.

“Không cần lo lắng, không quý giá đến vậy đâu, hơn nữa qua hai tháng vẫn có thể, vẫn có thể làm chuyện kia được.” Lạc Lạc xấu hổ nói.

“Thật sao? Thế thì, thế thì muội, ngồi, ngồi xuống.” Mai Vô Quá cẩn thận dẫn Lạc Lạc đi tới bên giường ngồi xuống, bàn tay dừng ở trước bụng nàng, không dám đặt lên.

Lạc Lạc bắt được tay của hắn, nhẹ nhàng ấn xuống, thậm chí có thể cảm thấy hắn đang run nhẹ. “Không sao đâu, qua hai tháng muội sẽ cùng với huynh, tướng công chịu khó nhịn thêm chút nữa.”

“À, tốt, ha ha, hắc hắc… Sao cơ? Muội nghe ai nói?” Trong lòng Mai Vô Quá luôn coi Lạc Lạc là một thiếu nữ ngốc trưởng thành không biết gì, vì vậy kinh ngạc khi nàng hiểu được những điều này.

“Muội, muội, muội nghe Mã đại tỷ kể.” Lạc Lạc lập tức ném oan ức lên người Mã đại tỷ, một nữ tử khỏe mạnh tại nơi xa bất giác hắt hơi.

Mai Vô Quá trên mặt có chút không vui, thầm nghĩ chuyện như vậy tại sao lại có thể nói với một tiệt cô nương, bất quá sau khi không vui lại trở nên vui vẻ, thầm nghĩ qua hai tháng là có thể làm chuyện kia cùng người thương nhớ rồi.

“Huynh vào như thế nào? Tại sao hạ nhân không báo?” Lạc Lạc rõ ràng phái bọn hạ nhân ra ngoài, chuyên tâm đếm bảo bối.

“Ta bảo bọn họ không được để lộ.” Mai Vô Quá lôi kéo tay Lạc Lạc, muốn ôm nàng, lại không biết để tay vào đâu, chỉ sợ đụng phải nàng. “Muội ở trong nhà làm gì? Ngắm bảo bối làm gì?”

“Muội đang suy tính, nếu như sinh nữ nhi, muội nên cho nàng món trang sức nào, nếu như sinh nhi tử, muội nên tặng tức phụ món trang sức nào. Tướng công, huynh phải mua cho muội nhiều thêm chút, về sau cho bớt đi sẽ chẳng dư lại bao nhiêu.” Lạc Lạc bĩu môi làm nũng.

“Mua, mua, chất đầy cả cái gian này luôn.” Mai Vô Quá cười nói.

“Chuyện bên ngoài có thuận lợi không?” Lạc Lạc ôm cánh tay của hắn hỏi.

“Ách, thuận lợi, tất cả đều thuận lợi.” Mai Vô Quá ngừng một chút, cuối cùng không nói. Lần này không thể bắt được người của phái Quan Thương, bị hắn chạy thoát, do bề trên vội vã gọi mình trở về, gấp rút chạy năm này đường, lúc này mới hồi đáp mệnh lệnh, tức tốc chạy về nhà. Chủ đình Vương cố ý lôi kéo mình, bởi vậy cũng không trách tội, chỉ có điều về sau thấy mình chẳng hề có cơ hội cho hắn lợi dụng, không biết có nhắc lại chuyện xưa hay không.

Lần này ở bên ngoài hai tháng, Mai Vô Quá còn điều tra ra được phái Bán Sơn cũng giống phái Quan Thương, cũng cấu kết với nước Đạt Đạt. Dựa vào nằm trong trách nhiệm, cũng có chút ân oán cá nhân bên trong, hắn đã báo cho Lý Thừa Ích đã được thăng làm đại tổng bộ Lục Phiến Môn biết trước, vì lẽ nào đó đối phương chỉ nói là muốn cẩn thận điều tra rồi mới định đoạt lại.

Mai Vô Quá mơ hồ cảm thấy, phái Bán Sơn tựa hồ có giao dịch ngầm với chủ đình Vương, mấy ngày nay đang suy nghĩ nên giải quyết chuyện này như thế nào, không biết bên kia Hoàng đế có thái độ như nào, xem ra vô cùng có khả năng trở thành quân cờ của hắn, không cam lòng cho mặc cho người  khác định đoạt, không thể làm gì khác hơn là trước tiên phải áp chế chuyện này xuống, thừa cơ hành động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.