Không biết có phải bị đánh đến phát sợ không, Lý cẩu tử có chút bối rối, nha dịch tạo ban đi
cùng vội tiến lên khuyên ngăn, nói một rổ lời hay mới cứu được Lý cẩu
tử. Mai Vô Quá liếc nhìn Lý cẩu tử ngồi bệt dưới đất, khinh thường đi ra ngoài.
Tâm tình đang rất tốt bị người này phá hư, Mai Vô Quá
mang vẻ mặt u ám trở về, chỗ cửa bên, không biết thứ gì tròn tròn lông
màu trắng… “Lạc Lạc!” Mai Vô Quá nhận ra là tiểu nha đầu của hắn, bước
dài tiến nhanh tới cầm lên đôi tay: “Ngoài này rất lạnh, muội chạy đến
đây làm cái gì?”
Lạc Lạc khụt khịt mũi, chẳng biết là nước hay
là băng: “Đưa bánh bao, hôm nay muội mới hấp, ăn lạnh sẽ không ngon.
Nhanh ăn đi, trông thấy huynh đi thăng đường nên không gọi huynh lại.” Đưa đồ ăn cho tướng công, đây là chuyện
người nương tử bắt buộc phải làm, không chỉ có làm phát triển tình cảm
hai người, còn có thể mượn cớ tới chỗ làm để kiểm tra, xem tướng công có ăn vụng hay không.
Mai Vô Quá giận đến bốc lửa, lại không nỡ
nổi nóng, đặt Lạc Lạc lên thềm đá như trồng hành: “Đứng trong tuyết lâu
như vậy sao? Lạnh sẽ rất đau.”
Lạc Lạc khịt mũi một cái, thật ra
thì nàng trông thấy Mai Vô Quá phải lên công đường nên qua chỗ Lý Mặc
ngồi một lát, đoán thời gian lui đường mới đến chỗ này chờ. Nhưng mà,
Lạc Lạc không muốn giải thích, nàng cực kỳ hưởng thụ bộ dáng được hắn
sủng nịnh, cưng chiều, giả vờ dạy dỗ như vậy. Từ xưa tới nay khổ nhục
luôn dùng tốt, đại soái ca siêu cấp mặc dù đồng ý sẽ lấy mình, nhưng ai
biết trước được điều gì sẽ xảy ra? Cho nên, phải không ngừng dùng chiêu
bài tình cảm, ổn định ổn định lại ổn định.
Hai người về tới nhà,
Lạc Lạc ngồi trên giường hồi lâu, chân vẫn còn lạnh. Mai Vô Quá ngậm
bánh bao trèo lên giường, nhét chân Lạc Lạc vào bụng mình.
“Mai ca ca, huynh đang ăn nhân bánh nào vậy? Muội bọc ba loại đấy.” Lạc Lạc nghịch ngợm cọ cọ chân lên bụng của Mai Vô Quá.
“Muội đoán thử xem.” Mai Vô Quá cười tà một tiếng.
Lạc Lạc cũng không khách khí, bò đến trước người Mai Vô Quá, bám lấy gò má
của hắn tự mình tiến thẳng tới bên miệng của hắn hít ngửi: “Nhân bánh là thịt heo.”
“Nhân bánh là móng heo.” Mai Vô Quá bắt được bàn chân nhỏ của Lạc Lạc, cào lên lòng bàn chân của nàng, tiểu nhân nhi vội cuốn thành một cục, cười liên tục.
Ban đêm, lấy cớ dựa ấm chân, Lạc
Lạc mặt dày mày dạn ngủ ở phòng Mai Vô Quá, hai người
ôm nhau nói chuyện phiếm.
--- ----------Kế tiếp có thịt nha~
Nhưng là đáng lẽ là có…
Vì tác giả ém rồi :’(--- ------ ------ ----
Mai Vô Quá một trận cứng, từ từ nằm xuống, ôm lấy cánh tay Lạc Lạc nhưng
không buông ra. Qua hồi lâu, Mai Vô Quá nhẹ nhàng nói: “Lạc Lạc, chưa
đầy một năm nữa muội sẽ cập kê.”
“Dạ, thành thân chính là làm như vậy sao?” Lạc Lạc vẫn chưa thỏa mãn, vẫn cảm thấy chưa đủ đành dùng lời nói trêu đùa đại suất ca.
“Đúng thế~~~ không chỉ có chừng này.” Mai Vô Quá lúng túng trả lời.
“Còn có cái gì…” Lạc Lạc bắt đầu mệt mỏi, tâm tình dần dần trở lại bình thường sau đó liền ngủ thiếp đi.
“Mai ca ca dạy muội, muội nhất định phải gả cho Mai ca ca.” Mai Vô Quá mơ mơ màng màng nói xong cũng ngủ mất.
Không biết qua bao lâu, tiếng cục đá nhỏ đập vào cửa sổ khiến Mai Vô Quá bừng tỉnh. Không tốt, nhất định là người bịt mặt kia, hôm nay ngủ quên, bỏ
lỡ canh giờ luyện võ.
Mai Vô Quá lưu luyến không nỡ rời bò dậy,
mặc đồ, mạnh mẽ hôn tiểu nha đầu một cái, rồi đi ra cửa. Sau khi khóa
cửa cẩn thận vội vã thi triển khinh công, bay tới địa điểm
luyện võ đã định mỗi ngày. Người bịt mặt kia đã đứng ở nơi đó từ trước.
“Tại sao lại chậm trễ?” Người bịt mặt lạnh lùng hỏi.
Mai Vô Quá không trả lời, cũng không biết trả lời như thế nào, đối với
giọng nói không chút thân thiện của người kia, hắn cũng không nổi giận.
Sư phụ sư phụ, sư tức phụ. Phụ tức sư. Coi như không có danh thầy trò,
nhưng từ lâu đã là thầy trò. Người bịt mặt kia cũng không có ác ý, mà
còn có ý định bồi dưỡng mình, trong lòng Mai Vô Quá thực sự cảm kích.
Hơn nữa hắn nói rất đúng, mình mạnh, mới có thể bảo vệ chính mình với
bảo vệ người. Mà hắn, chỉ muốn bảo vệ một người duy nhất.
Người
bịt mặt không nói nhiều thêm, xuất kiếm hướng tới uy hiếp, hai người lại đấu nhau tại chỗ, Mai Vô Quá để ý chiêu thức của người bịt mặt, cảm
thấy biến hóa thất thường, quỷ dị khó đoán.
Trời hửng sáng, mai
Vô Quá mới về đến nhà, trước tiên đưa tay thổi hơi làm nóng bàn tay lạnh lẽo, sau đấy mới sờ lên gương mặt của tiểu nha đầu.
Lạc Lạc mở
đôi mắt lim dim buồn ngủ, ngáp một cái, trông thấy gương mặt anh tuấn
trước mắt, nhớ lại cái kia cái kia tối hôm qua, mặt dày đỏ ửng, nhét đầu vào chăn làm bộ ngủ nướng.
Mai Vô Quá từ lâu đã coi nàng là tiểu nương tử của mình, đặc biệt sau sự kiện tối hôm qua, chỉ hận nàng không thể sớm cập kê một chút. Lúc này nhìn dáng vẻ tiểu nữ nhi yêu kiều của
Lạc Lạc, trái tim càng thêm ngứa ngày, cách lớp chăn bàn tay to vỗ
xuống. “Ngủ nướng, sẽ mập thành tiểu trư đấy.”
Lạc Lạc nghe vậy thầm nghĩ tiểu trư so với long hà* vẫn mạnh hơn, lúc này mình nhất định mặt đỏ như tôm luộc.
(Long hà: tôm hùm.)
Trên tay Mai Vô Quá ngứa ngáy, ôm chăn cùng Lạc Lạc bên trong, đợi tiểu nhân nhi thò đầu ra, bất ngờ hôn lên mặt nàng một cái.
“Mai ca ca không đi nha môn sao? Mau đi đi.” Lần đầu tiên Lạc Lạc không muốn nhìn thấy gương mặt anh tuấn này, từng hình ảnh đêm qua vẫn khắc sâu
vào trong đầu, bộ ngực anh đào vẫn còn chân thực lắm.
“Huynh nhìn xem muội khóa cửa lại, hôm nay không cho chạy loạn khắp nơi, có nhớ không?” Mai Vô Quá trừng mắt nói.
“Nhớ nhớ, hôm nay muội tuyệt đối không ra cửa.” lạc Lạc liên tục cam đoan,
vùng vẫy ra khỏi chăn. Đang tính mặc sam y*, lại phát hiện Mai Vô Quá
đang nhìn mình say đắm. Lạc Lạc cúi đầu xem xét, mới phát hiện y phục
bên trong chưa kịp mặc xong, tập ** y phục ở bên ngoài, mặt lập tức đỏ
lên, vội vàng xoay người sang chỗ khác mặc xong y phục bên trong với y
phục bên ngoài.
Mai Vô Quá cười xấu, thấy khuôn mặt đỏ của Lạc Lạc, không trêu chọc nàng nữa.
Lúc ăn cơm Lạc Lạc cũng không dám ngẩng đầu nhìn mặt Mai Vô Quá, cúi đầu
xụp xoạt húp cháo, nhớ tới đôi tay chưa ma lực đêm qua, mặt lại đỏ tiếp.
“Lạc Lạc, ăn nhanh, cháo lạnh rồi.” Bàn tay Mai Vô Quá xoa đầu Lạc Lạc, dịu dàng nói.
“Dạ dạ…” Lạc Lạc cầm chén cháo hơi ngửa đầu rót vào trong miệng, vẫn không ngẩng đầu lên.