Lúc Mai Vô Quá trở về, trời vừa hửng sáng, Lạc Lạc đang nửa tỉnh nửa mơ đẩy cửa ra.
“Mai ca ca, huynh đi đâu vậy? Còn cầm theo y phục của muội nữa?” Lạc Lạc thấy Mai Vô Quá người bám đầy tuyết lại gần mình.
“Mai ca ca, giặt y phục cho muội rồi.” Mai Vô Quá không muốn Lạc Lạc biết
chuyện này, nghĩ ngợi hồi lâu, người kia hẳn là không có ác ý, hắn còn
mượn cớ dạy mình võ công, rốt cuộc có mục đích gì đây?
“Đại
Chính Nguyệt* sao lại giặt y phục!” Lạc Lạc giận đến nắm lấy tay Mai Vô
Quá bên trong y phục: “Trước ngày mùng năm không được động vào nước!”
(7 ngày đầu năm được gọi là Đại Chính Nguyệt, năm mới được gọi là Chính
Nguyệt, đêm trăng tròn đầu tiên được gọi là Tiểu Chính Nguyệt.)
“Hả? Còn có cách nói này sao, huynh không biết, không ai nói với huynh cả.” Mai Vô Quá gãi gãi đầu, ngại ngùng nói.
Lạc
Lạc ngẩn người, đúng vậy, hắn không cha không nương, bên cạnh là một đám người xấu xa, sau khi rời khỏi một thân một mình kiếm sống, tất nhiên
không biết tập quán này. Lạc Lạc có chút đau lòng, kéo tay Mai Vô Quá
vào phòng.
Từ tri phủ ngồi chắc trên ghế Thái Sư, cặp mắt hơi híp ngón trỏ gõ lên án thư vui sướng, hương an thần trong phòng cũng khó
làm tâm tình của chính mình trở lại bình thường. Trở thành Đô Sát Viện*
Ngự Sử, làm giám sát quan lớn nhất Khánh Nguyên triều, kết tội và đưa ra kiến nghị cho các chức quan trọng yếu trong cơ quan, hiển nhiên tân
hoàng rất tin tưởng mình.
(Đô Sát Viện: là cơ quan tối cao trong các triều đại Trung Quốc và Việt Nam.)
Đại vị mới ổn định, triều đình không yên, huống hồ còn có một hoàng thúc
luôn nhìn chằm chằm, tân hoàng nóng lòng an bài tâm phúc vào các bộ
trọng yếu, nâng đỡ một đám người của hoàng tổ mẫu, vì vậy Từ tri phủ
hiển nhiên là được trọng dụng rồi.
Từ tri phủ tại nhiệm mấy năm
nay, trừ vụ bắt được mật thám nước Đạt Đạt với điều tra phá vụ án Trương bộ đầu thật giả, có thể nói là quá bình thường không lập công cũng
không có tội. Từ tri phủ hiểu rõ trong lòng, nếu như không có hai chuyện này giữ thể diện, coi như hoàng đế có lòng cất nhắc, cũng không tìm
được lý do. Hắn không phải người qua sông rút ván, trước khi đi đã sắp
xếp ổn thỏa hết, nên báo đáp như vậy cũng tốt, thăng chức cho Mai Vô Quá vào tạo ban tốt nhất trong nha môn.
Tạo ban đúng là công việc
béo bở, bình thường phụ trách chọn mua, nhiều mỡ*, qua một năm bổng lộc
cũng ngang với một huyện thừa lớn, cũng có quy phí, những người nhà của
tội nhân sắp bị đánh, trước đấy nhất định sẽ phải dâng tiền hiếu kính
lên.
(Mỡ: thu nhập không chính đáng.)
“Lão gia, rương hòm đã
gói gém kỹ càng.” Một mỹ phụ trung niên đẩy cửa vào, không phải là chủ
mẫu phu nhân chính thức, sẽ không thể tùy ý đi vào thư phòng của lão gia.
“Được, cẩn thận, đừng để bất cứ thứ gì ở lại nha môn.” Từ tri phủ không mở mắt, không nóng không lạnh như cũ nói.
“Lão gia người cũng quá cẩn thận rồi, qua nhiều nhiều năm như vậy, nhớ rõ
cái nào là vốn có sẵn, cái nào là chúng ta mang đến, vả lại thiếp cũng
không thể nhìn chăm chút vào từng kiện, nha đầu mới mua về càng không
biết nhiều.” Bộ mặt mỹ phụ nhân không quan tâm, bước tới bóp vai cho Từ
tri phủ: “Tuy nói triều đình có quy định, nhưng coi như vô tình mang
theo thứ gì đó, chắc không phải chuyện to tát.”
“Ý kiến phụ
nhân!” Từ tri phủ ngồi vọt thẳng lên, hắn vốn không hay nổi giận lúc này cũng không chịu nổi kích động: “Tình trạng bây là như nào? Mấy ngày
trước đây Vương tuần phủ cởi giáp về quê, chỉ vì phu nhân hắn mang theo
chiếc giường đã nằm quen, liền bị dâng tấu chương. Bây giờ ta lập tức
vào kinh, bà có nghĩ ta vừa mới bước chân vào Đô Sát viện, đã bị chiết
tử* hoạch tội đập thẳng vào mặt sao? Tân hoàng mới ngồi vào chỗ, chủ tử
của cữu cữu bà bên kia không phải sắp ngồi không vững rồi hay sao?”
(Chiết tử: sổ xếp.)
“Lão gia bớt giận, vi thê* biết sai rồi.” Từ phu nhân bị dọa sợ vội vàng
xuống nước, khó khăn mở lời: “Cữu cữu thiếp, hay là lần hồi kinh này,
thiếp sẽ đi khuyên ông một chút, tân hoàng cũng đã lên ngôi, tiếp tục
giúp…cũng vô ích.”
(Vi thê: người làm vợ.)
“Không cần, cứ
như vậy thôi.” Vương tri phủ chậm rãi ngồi trở lại ghế Thái Sư, lắc lư
đầu nói: “Trứng gà không thể để cùng một chỗ trong giỏ xách, ngay bây
giờ chuyện triều đình khó lường, không thể nói chính
xác.”
“Nha môn đã phân chia một trăm hai mươi ba loại bốn trăm
năm sáu kiện gia cụ, tất cả đều xử lý cẩn thận cho ta rồi.” Từ tri phủ
nói với Từ phu nhân đang bước chân ra khỏi bậc cửa.
Từ phu nhân đi xa, Từ tri phủ vẫn ngồi yên trên ghế như cũ không nhúc nhích.
Tuyết trắng mênh mông, trời có chút ấm áp, Lý tri phủ vừa nhậm chức thay cho
Từ tri phủ xốc màn kiệu liếc nhìn, thấy tay gõ màu đen tuyền trên cửa
chính trang nghiêm. Phía trên cửa lớn treo cao bốn chữ to ‘Nguyên Bắc
phủ sở’, hai bên là câu đối chữ ‘Môn tiền thảo mật đài doanh vô phi điểm chuế, viện ngoại tước vũ oanh ca hoặc hữu oan tình'.
(Dịch thô (vì
mình không giỏi khoản dịch thơ câu đối lắm): Bên ngoài chẳng có gì ngoài rêu cỏ mọc bám đầy, trước sân chỉ có chim oanh tước múa hót hoặc có oan tình.)
Lý tri phủ khẽ hừ mũi, chép miệng hạ màn kiệu xuống. Cỗ
kiệu vào cửa chính thì dừng lại, nghi môn đã mở rộng sẵn, Từ tri phủ
cùng đồng tri* đứng ở trước cửa. Lý tri phủ xuống kiệu, trên mặt chất
thành tươi cười vội vàng tiến lên chắp tay: “Ai nha nha, làm phiền các
vị rồi, hôm nay trời thật lạnh. Từ tri phủ, a không, Từ đại nhân, hạ
quan thật sự nhận thì ngại quá.”
(Đồng tri: cùng làm việc quản lý trông coi.)
Lý tri phủ vừa nói vừa liếc, chỉ thấy Từ đại nhân vẻ mặt lạnh nhạt, không
đoán nổi tâm tư, đồng tri chờ đám thuộc hạ đứng thẳng cung kính. Mọi
người hàn huyên một hồi, liền bước vào nghi môn. Xuyên qua nghi môn tới
giới thạch đường, thấy phía nam điêu ‘công sinh minh’, phía bắc khắc
‘bổng của ngươi lộc của ngươi đều từ mồ hôi nước mắt dân chúng mà có;
dân bên dưới coi thường độc ác, trời xanh khó dối lừa. Mọi người đi tới
đại đường, sau khi cử hành đơn giản cái gọi là nghi thức, người phụ
trách chuyên môn đưa Lý tri phủ vào nha môn hậu đường, nơi đấy là chỗ ở
cho người thân cùng quan viên các đời. Ở giữa là tri phủ
trạch, trái phải là đồng tri trạch, thông phán* trạch, tri huyện trạch
các loại, phủ đệ không phải của quan chức cũng ở chỗ này, giải nhiệm
hoặc điều đi sẽ chuyển ra ngoài.
(Thông phán: người thông báo quyết định.)
Trải qua một phen suy tính, Lý tri phủ cuối cùng cũng dàn xếp ổn thỏa, sau
khi bên trong nha môn sửa sang xong, ít ngày nữa gia quyến sẽ tới. Ngày
hôm đó Lý tri phủ nghỉ qua buổi trưa, sau đó cho gọi Tống tạo đầu.
“Tiểu nhân đã tới, không biết Lý đại nhân cho gọi tại hạ có điều gì cần phân
phó.” Tống tạo đầu mặc bộ y phục trắng tinh, do được chăm sóc kỹ càng,
hơn ba mươi tuổi mà nhìn cùng lắm chỉ khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu.
Lý tri phủ liếc qua Tống tạo đầu, vê rơi lá trà còn lưu lại chỗ khóe
miệng, chẹp chẹp miệng nói: “Tống tạo đầu này, xem ra trong thành Nguyên Bắc này, ta thật khó làm việc nếu không có ngươi, chả trách ăn một mình lại tốt như vậy. Như vậy đi, ngươi cứ tiếp tục phụ trách công việc chọn mua đi.”
Tống tạo đầu vội làm dáng vẻ hết sức lo sợ, cung kính
nói: “Đại nhân thực sự làm tiểu nhân tổn thọ mất, chúng ta phải tích
phúc mấy kiếp mới được làm việc cho đại nhân.” Tống tạo đầu ngoài miệng
nói như thế, trong lòng lại âm thầm đắc ý, Lý tri phủ này vừa mới đến đã để cữu hắn tranh vét mỡ của bát cơm bọn hắn, thật ghê tởm. Chỉ là
chuyện này cũng nằm trong dự tính của mình, người mới vừa đến, không
biết nước cạn sâu, không mua được giá gạo tốt, nha môn dự trù còn thiếu
rất nhiều phí tổn.
Lý tri phủ khinh thường liếc Tống tạo đầu,
phân phó đôi câu rồi cho lui xuống. Tống tạo đầu khấp khởi vui mừng trở
về lại xá, nói với Mai Vô Quá: “Thế nào, ta nói đến cái gì ấy nhỉ? Ở
trong thành Nguyên Bắc lăn lộn lâu như vậy, còn ai so với ta rõ mấy con đường chốn này? Ha ha, người khác đừng mơ tưởng tìm được nơi mua gạo rẻ hơn, chỉ bằng chút tiền theo ước lệ, húp cháo cũng
không đủ.”
Mai Vô Quá đang cầm côn trượng khoa tay múa
chân học theo chiêu thức từ người bịt mặt ban đêm, nghe thấy Tống tạo
đầu nói vậy, đặt gậy xuống uống một hớp trà: “Họ Lý nói gì với ngươi
sao? Hắn cũng chẳng phải dạng hiền lành gì đâu.”
“Có là người
lương thiện hay không cũng đều cần ăn cơm không phải sao?” Tống tạo đầu
nói xong, thuật lại từ đầu đến cuối cuộc đối thoại của hắn cùng Lý tri
phủ cho Mai Vô Quá nghe. Lúc trước Tống tạo đầu vốn coi trọng Mai Vô
Quá, đợi sau khi vào tạo ban của mình, càng không coi hắn là thuộc hạ.
Mai Vô Quá hơi nhăn mày, nhỏ giọng nói: “Tống đại ca, chuyện này không ổn.” Tống tạo đầu mặc dù không chính trực bằng Trương bộ đầu, còn thích tích chút lợi nhỏ, nhưng hắn không phải người xấu, Mai Vô Quá tốt bụng nhắc
nhở.
Tống tạo đầu khá nể trọng Mai Vô Quá, nghe vậy khẩn trương hỏi: “Không ổn như nào?”
Mai Vô Quá lại cầm côn trượng lên, vuốt vuốt trên tay: “Tên họ Lý này rõ
ràng nhắm vào khoản thu nhập của ngươi rồi, nói ngươi ăn một mình, giọng đầy bất mãn.”
Tống tạo đầu chống hai khuỷu tay
lên bàn, nhoài người về phía trước nhỏ giọng nói: “Này, chẳng còn cách
nào khác, người khác cũng không mua được gạo giá rẻ.”
“Nhất thời
chưa mua được, ngày tháng còn dài còn không mua được sao? Trong lòng nắm bực bội với ngươi, ở đây ngươi làm việc dưới hắn, đến lúc tùy tiện tìm
lý do, khi đấy không nhất thiết chỉ lấy việc xấu ngươi làm, có thể
liền…” Mai Vô Quá dừng một chút, tiểu nhân sẽ làm chuyện gì, có lúc
người bên ngoài thực sự cũng đoán không ra.
“Vậy ta không làm
nữa, dứt khoát giao cho cữu hắn.” Tống tạo đầu an ủi bản thân: “Tóm lại
chúng ta còn có tiền gậy trượng, cái này hắn không thể gây khó dễ chứ.”
“Đây là ngươi vứt đi không làm? Chỉ sợ hắn sẽ ghi hận ngươi hơn.” Mai Vô Quá vừa lau côn trượng vừa nói.
Tống tạo đầu nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra biện pháp, tâm sự nặng nề ngồi trở lại ghế. “Hầu hạ Từ tri phủ vẫn là tốt hơn.”
“Cũng không cần lo lắng, ngươi chỉ cần chia cho hắn chút lợi là được. Đấy là
một tham quan, nhận tiền chứ không nhận người, kể cả những quy phí bên
dưới cũng muốn tham dự, loại người như thế thật ra rất dễ ứng phó.” Mai
Vô Quá dửng dưng ném côn trượng vào góc tường.
“Hắn còn bảo ta báo lại giá cả mua gạo, mỗi ngày hắn làm sao có thời gian quản lý những chuyện này.” Tống tạo đầu phiền não nói.
“Như vậy ngươi phải bẩm báo lại cho thượng cấp.” Mai Vô Quá nói xong liền bỏ đi, đã tới lúc thăng đường, hôm nay đến phiên hắn.
”Chính tên tiểu tử này, sau đó còn hung hãn đánh.” Cùng là nha dịch tạo ban,
Lý cẩu tử hung dữ nói với Mao Trụ bên cạnh: “Trong nhà có tiền xây nhà
lại không có tiền hiếu kính, thật không thức thời.”
“Này~~~ Vũ~~~” Lý tri phủ thăng đường, nha dịch chia làm hai bên công đường rống.
Lý tri phủ thẩm án không cần nói tỉ mỉ, nguyên do chính là hai bên xây
nhà, lấn chiềm nền nhà của nhau, lời qua tiếng lại dẫn tới động thủ đánh người, kẻ động thủ bị phán chịu phạt mười hèo. Lý cẩu tử nhao nhao muốn thử, chỉ chờ Lý tri phủ hạ lệnh. Lý tri phủ nhìn Bàng sư gia một chút,
rút lệnh thiêm vứt xuống mặt đất: “Mười đại bản!” Nói xong chỉ định Mai
Vô Quá, ý là hắn tới dụng hình.
Lý cẩu tử nuốt cục tức vào trong
bụng, không dám không vâng lời Lý tri phủ, chỉ có thể nhỏ giọng ra lệnh
cho Mai Vô Quá: “Đánh đến chết cho ta!”
Mai Vô Quá nhàn nhạt nhìn hắn một cái, lại nhìn thanh niên gầy yếu trên mặt đấy, bước lên dụng hình.
Côn trượng giơ lên thật cao, nhẹ nhàng rơi xuống, thanh thế dọa người, thực ra côn gậy tránh những chỗ yếu. Lý cẩu tử già đời nào có thể không biết, tức giận nhìn bóng lưng Mai Vô Quá cắn răng nghiến
lợi, lại không dám lên tiếng.
Lý tri phủ hài lòng, sư gia cũng hài lòng.
Lý cẩu tử tức giận đến vỡ phổi, hắn nào có biết, phạm nhân trên công đường không thể không cho tiền hiếu kính, chỉ là cho sư gia mà thôi. Lý tri
phủ và sư gia làm sao lại không biết Mai Vô Quá, bất luận cho hay không
tiền hiếu kính, chỉ cần không phải kẻ tội ác tày tày trời khiến nhiều
người phẫn nộ, hắn đều có thể nhẹ liền nhẹ, vì vậy lúc nãy mới cố ý gọi
hắn lên dụng hình.
Trống lui quân gõ vang, nha dịch giải tán hết. Lý cẩu tử cũng ba chân bốn cẳng đuổi tới bóng lưng to lớn đằng trước,
nổi giận đùng đùng mắng: “Tiểu tử ngươi có gan, sao không đánh hắn nặng
tay cho ta!”
Mai Vô Quá được hai cao nhân chỉ bảo, công phu đã
sớm không tầm thường, nhanh chóng nhận ra có người vung nắm đấm sau lưng mình, vì vậy xoay người tránh sau đó thụi cho Lý cẩu tử một quyền, ngay sau đó nắm cổ áo hắn, nghiêng đầu trừng mắt hung dữ nói: “Lão tử muốn
đánh thế nào thì đánh thế đấy, muốn thử không?”