Mai Vô Quá không muốn tiếp tục trì hoãn, thi triển khinh công bay về nhà,
vừa cất bước, liền cảm giác một con gió thổi qua trước mắt mình, giương
mắt nhìn lại đến nửa cái bóng cũng không thấy.
Mai Vô Quá về đến nhà, tiểu nha đầu đã chuẩn bị thức ăn rau trộn kỹ càng, chỉ chờ thịt heo.
Mai Vô Quá cười hì hì lại gần: “Lạc Lạc, ăn nhanh một chút, buổi tối cho muội xem thứ hay ho.”
“Cái gì vậy?” Mai Vô Quá nhanh nhẹn dđlqđ.com tránh thoát khỏi bàn tay nhỏ
bé đầy dầu của Lạc Lạc, vọt đến một bên bưng cái giá: “Buổi tối sẽ được
xem.”
Mai Vô Quá đang đáp lời với lão khất cái: “Ngươi nói, khinh công luyện đến cảnh giới nhất định, có thể như một cơn gió sao? A, vậy
ngươi có thế không?”
Lão khất cái ngây ngô lặp lại: “Khinh công, khinh công…”
Mai Vô Quá đang tính hỏi tiếp, trong viện truyện đến tiếng gõ cửa. Lạc Lạc
vội đi mở cửa, Mai Vô Quá nghĩ là nhà Mã bộ đầu, vì vậy đứng lên đi ra
ngoài tiếp đón.
Mai Vô Quá tay cầm bầu rượu, hôm nay hắn cố ý đi
qua Thái Hưng Lâu để mua, mấy thứ khác Mã bộ đầu đều không giỏi, liền
thích uống qua vài ly rượu nhạt.
Lạch cạch, bầu rượu rơi trên mặt đất, Mai Vô Quá há hốc miệng nhìn Hiên Thế Điển, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn. Mỗi lần thăng đường, người này đều chạy tới xem, xem thì xem, đúng là xét xử là chuyện rất thú vị, nhưng người kia là nhìn thẳng vào mình, điều này khiến cho Mai Vô Quá cực kỳ khó chịu, giống như từ trong ánh
mắt của hắn toát lên tia tình cảm nam nữ.
Mỗi lần Mai Vô Quá đều
rùng mình buồn nôn, đến khi lui đường lại không thấy người kia nữa, thật khiến cho người ta hết sức bực bội. Mới vừa ở trên đường cũng có dự cảm chẳng lành, thật sợ sẽ gặp điều gì đó, thế nhưng tự mình tìm tới cửa,
rốt cuộc hắn muốn như thế nào! Thẳng thắn một chút xem.
“Mai ca
ca, muội quên nói với huynh, hôm qua ân công của chúng ta mới vừa chuyển đến đây, muội mời tới cùng nhau ăn cơm tất niên.” Lạc Lạc lắc lắc cánh
tay Mai Vô Quá, ý bảo hắn nói một câu.
“A, hả? A, chuyển tới đây!” Sau lưng Mai Vô Quá đổ mồ hôi lạnh.
“Đừng gọi ta là ân công nữa, ta họ Hiên.” Hiên Thế Điển nhìn chằm chằm vào Mai Vô Quá.
“Vậy chúng ta sẽ gọi là ngài là ‘Hiên bá bá’, Hiên bá bá, mau vào nhà.” Lạc Lạc dẫn Hiên Thế Điển vào phòng, sắp xếp ghế ngồi.
Lão khất cái đang sụp soạp uống canh, thấy Hiên Thế Điển ngồi xuống, dừng
một chút lại tiếp tục sụp soạp uống canh. Mai Vô Quá ổn định lại tâm
trạng, thầm nghĩ dù sao người này cũng là ân nhân của hai
đứa, dù sao cũng nên nhịn, với cả người ta cũng chưa làm gì mình cả, có
lẽ mình chỉ đang hiểu lầm.
“Ân công, à, Hiên bá bá là bề trên,
xin nhận của Mai Vô Quá một ly rượu, hôm đấy may nhờ ngài ra tay tương
trợ, nếu không hai huynh muội ta không biết thoát khỏi nguy hiểm như thế nào.” Mai Vô Quá cung kính rót một ly rượu.
“Quân tử có việc nên làm có việc không nên làm, những người khác thấy cũng sẽ rút đao tương
trợ.” Hiên Thế Điển ưỡn thẳng sống lưng, không nhanh không chậm nói ra
những lời này.
Được rồi, quả thực Mai Vô Quá chưa bao giờ nghĩ
tới làm quân tử nên không còn gì để nói, uống một ly rượu sau đó cúi đầu suy nghĩ một chút, lại hỏi tiếp: “Không biết lần này Hiên bá bá ở chỗ
này bao lâu, cần dùng tới tại hạ, nhất định sẽ cố hết sức mình.”
“Ít thì hai tuần, lâu thì vài năm.” Hiên Thế Điển uống xong rượu, ý tứ sâu
xa liếc nhìn Mai Vô Quá nói: “Hiểu rõ tâm sự sẽ rời đi ngay.”
Mai Vô Quá bắt gặp ánh nhìn kia toàn thân lạnh đến buồn nôn, ở trong lòng
không ngừng trấn an mình suy nghĩ nhiều, sau đó, lại không còn gì để
nói.
Đúng lúc Lạc Lạc cứu cánh: “Hiên bá bá, người nên thường
xuyên tới nhà lê:qu- của ta, ta với ca ca sẽ báo đáp ngài thật
tốt.”
“Vậy ta cũng không khách khí, ngươi không chê ta phiền là
được.” Hiên Thế Điển đang lo không có cơ hội, nghe câu nói của Lạc Lạc,
vội vàng đồng ý. Đồng thời cũng lo lắng cái tính nết bảo thủ của mình sẽ làm người khác không vui, không còn cách nào khác, cả đời luôn như thế.
“Làm sao có thể chứ, ta và Mai ca ca kinh nghiệm sống chưa nhiều, có thể
được Hiên bá bá chỉ bảo, được lợi không hề nhỏ.” Lạc Lạc gắp một miếng
thịt thả vào bát của Hiên Thế Điển, nghĩ đến bản lĩnh của Hiên Thế Điển, tiểu nha đầu thật sự có tính toán.
“Chắc chắn ta sẽ cố hết sức
mình.” Lời của Hiên Thế Điển tuyệt đối xuất phát từ đáy lòng, trước khi
đến đã quyết định chủ ý, phải cố gắng dạy dỗ Mai Vô Quá thật tốt, coi
như không tìm được nàng, có thể nuôi dạy con trai nàng thật tốt, cũng
xem như hiểu rõ tâm nguyện của chính mình.
A? Lúc này hắn không
phải nên nói mấy câu khách khí kiểu ‘không đâu không đâu, các ngươi đều
thông minh hơn đứa bé, chỉ sợ lão phu hiểu lầm các ngươi’…sao? Lạc Lạc
cúi đầu bới cơm hai cái, oán thầm trong lòng, đại thúc đẹp trai này thật đúng là người thành thật, được rồi, thật ra thì nói chuyện với người
thành thật dễ dàng hơn nhiều.
Bầu không khí ngột ngạt, có loại
đại thúc chủ nhiệm dạy dỗ ở đây, tất cả mọi người yên lặng bới cơm. Hai
tay lão khất cái cầm bánh bao, đột nhiên nhảy bật lên đẩy cửa đi ra
ngoài, trong miệng còn lẩm bẩm: “Bánh màn thầu, bánh màn thầu…”
Hai huynh muội cùng nhau ngưỡng mộ nhìn bóng lưng lão khất cái, thầm nghĩ
lúc này mới nhận ra sự bất đắc dĩ của người bình thường, bọn họ cực kỳ
ngưỡng mộ lão khất cái có thể bước ra khỏi căn phòng này, coi như ở trong đống tuyết chịu đói chịu lạnh cũng là một loại
giải thoát không phải sao!
Nhưng là người làm chủ, hai người vạn lần không thể rời đi, không thể làm gì khác hơn đành tiếp tục bới cơm.
Dường như Hiên Thế Điển cũng cảm thấy không khí có chút lúng túng, chủ động gợi chuyện: “Ngươi, ngươi…”
“Hiên bá bá gọi ta là Lạc Lạc đi, gọi huynh ấy là Mai Vô Quá.” Miệng Lạc Lạc nhồm nhoàm một đống cơm.
“Lạc Lạc bao tuổi rồi?” Ánh mắt Hiên Thế Điển dịu dàng.
“Mười lăm.” Lạc Lạc để bát cơm xuống, kính cẩn lễ phép trả lời. Chẳng biết
tại sao, nhìn người nọ đã cảm thấy muốn cư xử cho phải phép, có lẽ chịu
ảnh hưởng từ chính khí trên người hắn, bị cái hiên ngang lẫm liệt ảnh
hưởng.
“Sang năm là cập kê rồi.” Hiên Thế Điển lẩm bẩm.
Hiên Thế Điển lại chuyển ánh mắt sang chỗ Mai Vô Quá, còn chưa kịp mở miệng, Lạc Lạc đã nói tiếp: “Mai ca ca hai mươi mốt tuổi rồi.”
“Hai mươi mốt năm…” Hiên Thế Điển nghe xong nhìn thật sâu vào Mai Vô Quá, dịu dàng như nước.
Mai Vô Quá cảm giác hai chân như mềm nhũn, từng đợt rùng mình đến buồn nôn, thầm nghĩ bất kể thật giả, cứ làm rõ lập trường của mình trước đã, vì
vậy cố ý đưa tay vào vạt áo trong, làm bộ như móc khăn lụa
cho Lạc Lạc lau miệng. “Xem muội ăn kìa, mồm miệng dính đầy dầu, để ca
ca lau cho muội.” Vừa nói vừa ‘không cẩn thận’ làm rớt bao bố bọc bộ khố y.
Bao bố mở ra, bộ khố y màu đỏ nhạt lộ ra ngoài, Mai Vô Quá vội cúi người nhặt lên, cuống quít cất vào vạt áo trước.
Quả nhiên Hiên Thế Điển tức giận, trợn trừng mắt nhìn Mai Vô Quá, ngực phập phồng hai cái, cuối cùng không nói tiếng nào.
Mai Vô Quá âm thầm tự trách, nếu hai mảnh khố y này là đồ tiểu nha đầu
mặc, coi như cúc hoa của hắn có bị hở cũng không để nam nhân khác nhìn.
Lần này thật sự là có nguyên nhân, với cả có lẽ đối phương không phải
dạng đại thúc mê gái, nhân cơ hội này cho tên họ Hiên kia biết khó mà
lui cũng tốt.
Hiên Thế Điển phía bên kia từ từ nguôi giận, đứa bé này từ nhỏ không có cha nương, tự lớn lên, làm ra cái chuyện khiếm nhã
như vậy cũng không phải lỗi của hắn. Nghĩ tới chỗ này Hiên Thế Điển sinh lòng thương tiếc, âm thầm quyết định chủ ý, nhất định phải tự tay dạy
dỗ con trai nàng thật tốt, đi đúng con đường.
Bữa cơm rốt cuộc
cũng ăn xong, sau khi Hiên Thế Điển rời khỏi, Mai Vô Quá nhanh chân khóa cửa lớn, vội vã chạy về kiểm tra cửa sổ có chọc được không, cửa phòng
đóng chắc chưa.
Lạc Lạc không hiểu: “Mai ca ca, huynh làm gì mà vội vội vàng vàng vậy.”
“Lần tới đừng mời hắn đến nữa, nhớ không?” Mai Vô Quá kéo Lạc Lạc vào ngực nói.
“Hiên bá bá có chút bảo thủ, hắn không phải người xấu, muội có thể thấy
được.” Lạc Lạc ngẩng đầu lên, đón nhận dđlqđ.com ánh mắt Mai Vô Quá.
Mai Vô Quá mở miệng, không nói gì. Hắn có thể nói đại thúc này thích nam
nhân sao? Hắn có thể nói đại thúc này võ công cao cường, Mai ca ca ngươi không địch lại được sao? Hắn có thể nói nam nhân đang ưa thích chơi hoa cúc sao? Cái gì cũng không thể nói, không thể làm bẩn tai tiểu nha đầu.
“Mai ca ca, huynh nói thứ hay ho chính là cái này?” Lạc Lạc rút ra bao bố
trong vạt áo trước của Mai Vô Quá: “Ai nha, còn để Hiên bá bá thấy được, xấu hổ quá đi.”
Mai Vô Quá tạm quên đi nguy hiểm của chính mình, cười nói: “Thích không?”
“Thích thì thích, nhưng tốn nhiều bạc.” Lạc Lạc thích thú cầm trên tay không nỡ buông.
“Bạc tính là gì, chỉ cần muội thích.” Mai Vô Quá thay vẻ mặt khổ sở: “Muội
có biết để mua được nó huynh đã phải khó khăn thế nào không? Huynh phải
thuê một bé gái thay ta mua cho muội, chứ nếu bị người khác bắt gặp
huynh đường đường đại nam nhân đi mua đồ này, nhất định sẽ bị trạc tích
lương cốt*.
(Trạc tích lương cốt: đâm cột sống, ý chỉ bị người khác nhìn thấy điểm xấu rồi bàn bạc sau lưng.)
Lạc Lạc kiễng mũi chân hôn một cái, hôn lên gương mặt Mai Vô Quá, thấm sâu vào trong lòng hắn.
“Mệt không?” Mai Vô Quá áp trán mình vào trán Lạc Lạc, nhẹ nhàng hỏi.
“Không ngủ, muội muốn đón giao thừa.” Lạc Lạc cọ cọ trong lòng Mai Vô Quá.
Ánh nến hắt lên cửa sổ hai bóng hình cười nói chờ mong; tuyết trắng tung
bay, người cười như hoa đào. Hai người tựa vào nhau hưởng
thụ những năm tháng đầu tiên không còn cô đơn nữa.
Giấu đao lạnh
uống rượu một mình, chỉ còn mùi hương quế hoa cao; khẽ xoay tròn chiếc
ly mỏng, vì người mà tiêu điều. Một người ưỡn thẳng sống lưng đứng trước cửa sổ nhìn viện đối diện, nơi đó không có người hắn nhớ thương, chỉ có đứa bé của người hắn thương nhớ.
(Mình không giỏi thơ lắm nên dịch theo ý thôi.)
Cuối cùng Lạc Lạc không kiên trì nổi, ngủ quên trong lòng Mai Vô Quá. Mai Vô Quá nhẹ nhàng đặt tiểu nhân nhi vào giường trong sương phòng phía đông
của nàng, ngáp một cái. Mở cửa đi ra ngoài, lấy chút nước giếng đun nóng lên lau mặt cho nàng, nước giếng lạnh lẽo tản ra một vòng trăng sáng,
chiếu ra một bóng người. Mai Vô Quá vội ngẩng đầu, một bóng người tiến
vào phòng, hốt hoảng vứt chậu nước chạy lại, chỉ thấy bóng người kia ôm
Lạc Lạc phi ra ngoài, nhảy lên nóc nhà.
Mai Vô Quá không suy
nghĩ nhiều, tung người đuổi theo. Đêm tuyết mù mịt, người kia một thân
áo đen, chợt xa chợt gần, chợt nhanh chợt chậm, luôn ở trước mặt mình,
nhưng lại không sao đuổi kịp. Mai Vô Quá hận bản thân khinh công kém
cỏi, nén lấy một hơi cố sức đuổi theo.
Lướt qua nóc nhà, nhảy qua thành tường, Mai Vô Quá đuổi theo người nọ ra ngoài thành, đứng trên mặt tuyết trắng xóa.
“Ngươi là người đâu tới! Trả nàng cho ta!” Giọng nói Mai Vô Quá có chút run rẩy, hắn rất sợ đối phương làm Lạc Lạc bị thương.
Người nọ không nói lời nào, xách theo Lạc Lạc vung quyền xông tới đánh Mai Vô Quá. Mai Vô Quá liều mình xoay người tránh khỏi, tung chưởng đánh trả,
nhưng ngay cả một góc tay áo cũng không đụng nổi.
Mai Vô Quá có
chút cuống, ra quyền vung chưởng cũng bắt đầu loạn, mấy lần bị người tấn công lảo đảo một cái. Người nọ nhìn Mai Vô Quá, ném Lạc Lạc lên không trung.
Mai Vô Quá bất chấp tất cả lao tới đỡ Lạc Lạc, đến lúc rơi xuống mới phát hiện chỉ là bộ y phục thường ngày nàng hay mặc. Mai Vô Quá mặt trắng bệch nhìn người nọ, đối phương
che mặt.
“Bản thân võ công không đủ, không bảo vệ được người muốn bảo vệ. Tối mai thời điểm này tại đây, cùng so chiêu.” Giọng người nọ
khàn khàn, dường như đang an bài một việc gì đó đặc biệt: “Trong nửa
năm, nếu không chạm được vào tay ta trong vòng năm mươi chiêu, ta sẽ lấy thứ quan trọng nhất của ngươi.”