Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký

Chương 62: Chương 62: Tình Cảm Chân Thành.




Lạc Lạc nhận ra tâm tình hắn không tốt, vì vậy khéo léo ngồi xổm ở một bên, moi ra chiếc khăn tay nhỏ lau vết rượu ở khóe miệng.

Mai Vô Quá hờ hững nhìn về phía trước, dưới bóng đêm trong sân tối đen như mực.

Trái tim Mai Vô Quá bỗng đau nhức, dứt khoát giơ bầu rượu lên rót hết vào miệng. Mọi người nói nhất túy giải ngàn sầu, vì sao mình càng uống càng phiền. Mai Vô Quá đặt bầu rượu qua một bên, ngả xuống đất phía sau nhắm chặt mắt.

Lạc Lạc chưa từng trông thấy hắn có bộ dạng như vậy, muốn an ủi lại không biết phải bắt đầu từ đâu: “Mai ca ca… Mai ca ca…”

Mai Vô Quá từ từ mở mắt, thấy gương mặt tiểu nha đầu lo lắng, vươn tay xoa mặt nàng, ngón tay lướt qua khuôn mặt trắng hồng, đôi môi hơi vểnh. “Lạc Lạc, nếu một nữ nhân hận một nam nhân, coi như mang thai đứa bé của hắn, cũng sẽ hận đứa bé kia không?”

Lạc Lạc rũ mi mắt, hiểu hắn đang nói tới chuyện của Trương đại tỷ, hiểu vấn đề này không nhất thiết phải có câu trả lời, cho nên im lặng không đáp.

Mai Vô Quá tự mình nói tiếp: “Muội từng hỏi qua cha nương ta… Thật ra, nương ta bỏ rơi ta.”

Nói tới đây, Mai Vô Quá chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng run run: “Nương ta, bởi vì hận cha ta ** nàng, cho nên cũng hận ta.”

(Chỗ ** là mình thay vào, vì bản gốc là khoảng trống, mình đoán là làm trò đồi bại nào đó  )

Lạc Lạc thấy bộ dạng khổ sở của Mai Vô Quá, nước mắt lưng tròng đau lòng, nhào tới trên người hắn khóc khẽ: “Mai ca ca…Mai ca ca…”

“Thật ra, nương ta chắc hận ta lắm, trước kia ta luôn nghĩ rằng bà hẳn có nỗi khổ tâm nào đó, nhưng hôm nay…” Mai Vô Quá ôm chặt Lạc Lạc.

Chẳng biết tại sao, nghe Mai Vô Quá kể chút chuyện cũ này, Lạc Lạc giống như xúc động lây. Giống như trong bóng đêm tối tăm, một đứa bé trai đứng chơ vơ dưới bóng cây, dõi theo phụ nhân càng chạy càng xa xuống chân núi. Màn đêm rộng lớn như vậy, người nhỏ như vậy, giống như một ngôi sao nhạt nhòa không đáng chú ý trên bầu trời đêm. “Mai ca ca, huynh còn có muội, muội vĩnh viễn sẽ không rời xa huynh.”

Mai Vô Quá càng ôm chặt lấy Lạc Lạc, giọng bị đè nén nơi cổ họng, bất động hồi lâu.

Gió thổi qua tán lá, rì rào vang vọng, ngày lại lạnh thêm từng chút, mùa đông không còn xa nữa.

Liệu rằng đông qua xuân có đến? Hy vọng mùa xuân đến nhanh một chút.

“Mai ca ca, thật ra thì, nương của huynhh chưa chắc đã hận huynh, bà chỉ không biết đối mặt với huynh như nào, bà chỉ là có chút yếu đuối thôi.” Lúc sau, Lạc Lạc ngồi thẳng lên, đưa tay sờ lên gương mặt anh tuấn của Mai Vô Quá: “Ít nhất, bà cũng nguyện ý sinh hạ huynh…”

“Phải vậy không?” Mai Vô Quá trong mắt lóe lên một tia hy vọng, ngồi dậy kéo tay Lạc Lạc.

Lạc Lạc nặng nề gật đầu một cái: “Cho nên, huynh phải sống thật tốt, nếu như ngày nào đó bà ấy cần đến huynh…”

Mai Vô Quá khóe miệng cong lên, bàn tay nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc phía sau đầu Lạc Lạc.

“Muội cũng cần có huynh, Mai ca ca, cho nên le&qw8yd4on huynh phải thật hạnh phúc.” Lạc Lạc ngoan ngoãn để mặc hắn sờ tóc mình, ôm lấy mình vào phòng.

“Về sau làm chuyện gì nhất định phải báo cho ca ca biết trước, nếu như tái phạm, huynh liền, liền…” Mai Vô Quá không biết nên nói như nào, dù sao thì hắn cũng sẽ tha thứ hết cho nàng.

Lạc Lạc ngẩng đầu chờ hắn nói nốt phần sau, lại đợi được một nụ hôn nồng nhiệt của Mai Vô Quá, tay cũng thuận tiện đặt lên nơi mềm mại hơi nhô lên.

Lạc Lạc có chút bối rối, có chút rung động, thân thể căng cứng cảm thụ nhiệt độ bàn tay hắn. Mặt của nàng như lửa đốt, tay nhỏ bé siết chặt lại, hô hấp trở nên khó khăn, giống như mọi thứ xung quanh bỗng dưng tĩnh lặng lại.

Tay Mai Vô Quá chạy ở trước ngực của nàng, cách lớp áo xoa nắn nơi mềm mại, hồi lâu ngẩng đầu lên, hô hấp nặng nề, lại nhẹ nhàng nói: “Cả đời không rời xa, huynh chờ muội lớn lên.” Bây giờ vẫn chưa phải lúc, hắn muốn cho tiểu nha đầu một danh phận, sau đó mới muốn làm việc đấy.

Lạc Lạc tựa đầu chìm sâu vào ngực hắn, thở hổn hển hừ một tiếng như muỗi, quanh thân cảm giác căng thẳng. Quả nhiên nam nhân đang lúc mất mát nhất, bất lực nhất, đau thương nhất, rất dễ bị lợi dụng, Lạc Lạc lén nhếch miệng.

“Bắt đầu từ bao giờ, muốn làm nương tử của Mai ca ca?” Ở trên đỉnh đầu Lạc Lạc, Mai Vô Quá nhẹ nhàng hỏi.

“Từ lúc huynh cứu muội về từ trên tay Nha Tử.” Lạc Lạc nhu thuận đáp.

“Ai, khụ khụ, khi đó huynh chỉ là định nuôi dưỡng muội lớn chút rồi gả ra ngoài kiếm chút tiền lễ hỏi.” Mai Vô Quá mở bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt của Lạc Lạc, vừa thổi hơi vào lòng bàn tay của nàng vừa nói.

“Ai u, đau quá…” Mai Vô Quá bị đánh từng cái vào đầu.

Ngoài phòng gió lạnh thổi lên, bên trong nhà lại vui vẻ ấm áp. Năm tháng trôi qua, không biết có bao nhiêu ngày cùng đêm, thu đi đông tới tuyết rơi đầy. Ở đâu có tiểu nha đầu, nơi đó có hơi ấm của quê nhà.

“Ai u, đau quá đi…” Mai Vô Quá ôm đầu kêu đau.

“Đau lắm đúng không, kêu cô nương kia đến xoa xoa cho huynh.” Lạc Lạc làm bộ tức giận, đặt mông ngồi ở trên ghế, quay lưng cười trộm.

“Ngay cả cô nương kia tên gì huynh cũng không biết, cũng không nói chuyện nhiều, đang êm đẹp sao tự nhiên nhắc tới nàng ta.” Mai Vô Quá đáng thương nói, kéo Lạc Lạc ngồi lên đùi mình.

“Mỗi lần thăng đường nàng đều mặc kệ gió mưa đến xem, muội thấy nàng nhất định là đến thăm huynh.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Lạc khổ sở, tựa đầu vào ngực Mai Vô Quá cọ cọ. “Muội có đi nói chuyện với Mã đại ca, hắn lên chức bộ đầu có lẽ có khả năng thuyết phục hơn, xin hắn cho huynh chuyển sang bộ ban, đừng ở bên tạo ban này nữa, quá nguy hiểm.”

“Ha ha, đều là điều phối của Từ tri phủ, Mã đại ca cũng không có biện pháp.” Mai Vô Quá nâng cằm Lạc Lạc: “Mai ca ca đồng ý với muội, nhất định không được nhìn sẽ không nhìn, không được nói sẽ không nói, chỉ đối tốt với một mình Lạc Lạc.”

Lúc này Lạc Lạc mới lộ ra khuôn mặt tươi cười, tay trái bên trong áo vẽ lên ngực Mai Vô Quá mấy vòng tròn: “Thế còn tạm được.”

Mai Vô Quá bị tay kia làm cho ngứa ngáy, cười bắt lấy ngón tay mềm đưa vào trong miệng, trêu Lạc Lạc một trận cười yêu kiều.

“Muội nói Từ tri phủ cũng thật hẹp hòi, huynh lập công lớn như vậy, lại chỉ điều huynh đến tạo ban.” Lạc Lạc ngưng cười bắt đầu quở trách Từ tri phủ.

Mai Vô Quá cười cười không biết làm gì khác hơn, dò dẫm móc ra một túi tiền đưa cho Lạc Lac: “Hắn cho rằng thưởng thế này là tốt nhất rồi.”

Lạc Lạc nhận lấy áng chừng, khoảng 50 văn, thầm nghĩ vẫn là công việc tạo ban nhẹ nhàng, đứng trên công đường rống hai tiếng, nhàm chán đứng đánh người mấy hèo, người kia còn dđlqđ.com phải đưa tiền. Chậc chậc, quả nhiên chuyện đút lót nhận hối lộ có từ ngày xưa. Cũng may Mai ca ca không phải người có tâm địa đen tối, coi như phạm nhân không có tiền nộp quy phí, cũng sẽ không đánh người đến chết, những nha dịch tạo ban khác cũng khó nói, vậy mới bảo, bị chính Mai ca ca đánh, thật ra là chuyện rất hạnh phúc.

“Nhưng thứ huynh muốn lại không phải cái này…” Mai Vô Quá nhìn từng hạt tuyết rơi ngoài cửa sổ, hờ hững nói.

Đúng thế, chí nguyện của Mai ca ca không phải chỉ là những thứ này, cũng tuyệt không phải tiền tài có thể làm thỏa mãn, Lạc Lạc ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, cũng thẫn thờ nhìn hắn.

Bổng lộc nha dịch chỉ đủ ấm no cho một ngày, nếu không có những thứ quy phí này, hai người cũng không đổi sang một căn phòng lớn ở được. Năm trước Mai Vô Quá ở gần nhà Mã bộ khoái, nay đã được thăng lên làm Mã bộ đầu, có thuê một căn nhà lớn, sửa sang chút ít rồi mới vào ở.

Lúc xem nhà Lạc Lạc dự định tìm một cái nào nhỏ một chút, căn nhà có hai sương phòng, như vậy nàng có thể ở cùng Mai ca ca rồi. Viện phía tây đặc biệt giữ cho lão khất cái, cho dù thân thể có khỏe mạnh hơn chăng nữa, cũng không chống chọi lại được bão tuyết trời đông giá rét.

“Gia gia, mau về nhà đi, ông ngồi thêm chút nữa trẻ con hàng xóm còn tưởng rằng ta làm người tuyết đấy.” Lạc Lạc mặc một đống y phục, khoác thêm áo lông thỏ bên ngoài, đứng ở cửa nói với lão khất cái.

“Đống người tuyết, đống người tuyết…” Lão khất cái ngây ngô lặp lại.

Lạc Lạc đang tính khuyên thêm vài lời, chợt thấy lão khất cái trong mắt thoáng qua một tia kinh dị, sợ hãi, lại thêm luống cuống. Lạc Lạc theo ánh nhìn của lão khất cái, chỉ thấy một người đi ra từ cửa đối diện trong sân, trong thế giới tuyết rơi trắng xóa này, một thân áo lông cừu màu đen thật sự nổi bật.

“Ân công?” Lạc Lạc nhận ra người nọ là nam tử trung niên đã giúp đỡ hai người đuổi phái quan thương ở Thái Hưng Lâu, đại thúc đẹp trai, Hiên Thế Điển.

Hiên Thế Điển nhìn qua Lạc Lạc, giống như đã sớm biết nàng ở nơi này, nhưng khi dời ánh mắt về phía lão khất cái thì thái độ bình tĩnh thường ngày biến đổi, một bước dài xông lên phía trước.

Lão khất cái khôi phục lại trạng thái điên điên khùng khùng, nắm thành cục tuyết ném chơi: “Đống người tuyết, đống người tuyết…”

Hiên Thế Điển cứ như vậy lẳng lặng đứng. Nhìn lão khất cái, trong mắt chứa kinh ngạc, không hiểu, nghi ngờ, còn có thêm một tia thoải mái. Cho đến khi Lạc Lạc dè dặt hỏi: “Ân công, thì ra người hàng xóm mới dọn tới hôm qua chính là người.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Lạc lạnh đến đỏ bừng, lộ ra hàm răng nhỏ cười với Hiên Thế Điển.

“Chính là tại hạ, bởi vì có chuyện cần làm đành phải dừng chân tại đây một thời gian, cho nên ở tạm nơi này.” Hiên Thế Điển nói xong ngó đầu nhìn vào trong nhà, không thấy gì liền thu hồi ánh mắt lại: “Chỉ có mình ngươi ở nhà?”

“Mai ca ca đi mua thịt, tối nay phải chuẩn bị tốt, một mình ân công, nếu không ngại có thể đến nhà ta cùng ăn cơm tất niên.” Lạc Lạc thịnh tình mời.

“Cung kính không bằng tuân mệnh.” Hiên Thế Điển vừa chắp tay, vừa nhìn về phía lão khất cái ngồi dưới đất.

“Gia gia, mau vào nhà đi, trời sắp tối rồi.” Lạc Lạc ôm hy vọng thử lần nữa, khuyên thêm một lần, hết cách, lão già cố chấp vô cùng.

“Mau ăn cơm, mau ăn cơm…” Lão khất cái nhảy bật lên, hào hứng trở lại gian phòng phía tây của mình. Như vậy có chút không ngờ, biết phối hợp như vậy, phải biết, đều là giờ tý lão khất cái mới trở về trong phòng.

“Ân công vào nhà trước đi, Mai ca ca một lát nữa mới trở về.” Một bên Lạc Lạc nói.

“Không cần, còn sớm, ta về sửa sang lại nhà trước, buổi chiều sẽ tới.” Hiển Thế Điển nói.

“Cũng tốt, vậy chúng ta sẽ chờ ân công.” Lạc Lạc nói xong nhìn Hiên Thế Điển trở về sân của hắn.

Lạc Lạc đóng kín cửa, trở lại căn phòng ấm áp. Đối diện, Hiên Thế Điển lại đẩy cửa đi ra ngoài, tới đầu hẻm.

Mai Vô Quá tay trái một khối thịt heo, tay phải đưa vào trong vạt áo, lấy ra một cái bao bố vuốt vuốt trên tay. Bên trong là bộ y phục chất liệu tốt nhất của Nghê Thường Trai, tiểu nha đầu mấy lần lén lút nhìn, cuối cùng không dám mở miệng nói. Mặc dù hai người đã có mười hai lượng sáu văn tiền, nhưng Lạc Lạc nói đều là tiền của mình, muốn trồng chút hoa nhỏ tiết kiệm lấy. Bất luận lễ hỏi cùng đồ cưới, đều tự làm tự dùng.

Mai Vô Quá nhếch miệng thả bao bố vào trong ngực, trong lúc lỡ đãng liếc thấy sau lưng như có đôi mắt nhìn mình chằm chằm ở góc tường, đến lúc xoay người lại đến nửa cái bóng cũng không thấy.

“Chết tiệt!” Mai Vô Quá chợt cảm thấy cúc hoa siết chặt, bực mình chửi một câu. Cảm giác này rất khó chịu, giống như mỗi lần gặp chuyện không hay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.