Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký

Chương 61: Chương 61: Trời Yên Biển Lặng.




Lạc Lạc nhìn Trương lão nương đang cắm mắt xuống nệm rơm, khổ sở không chịu được, mà phía sau bà là nữ nhân sắp phát điên kia, đang khơi lên một nụ cười mỉm đẹp đẽ bày tỏ tâm tình vui sướng cực độ lúc này của mình.

Lạc Lạc cảm giác đầu muốn vỡ ra, lảo đảo l/e\q.u.y(do}n chạy ra khỏi phòng giam, đi tới cửa lớn thì không còn sức để đứng nữa, dựa vào vách tường chậm rãi ngồi xuống, như rơi vào đống bùn nhão.

Đúng vậy, nàng tin lời nói của Trương đại tỷ, bởi vì nếu như lời nàng nói là sự thật, có thể giải thích vì sao ba năm trước quan hệ của Trương đại tỷ và chồng bắt đầu chuyển xấu. Cũng giải thích vì sao Trương đại tỷ chờ đến lúc nữ nhi mất vì bệnh tật mới bắt đầu trả thù, bởi vì tội mạo danh đính thế* đi tòng quân sẽ phạm vào tội khi quân, cả nhà sẽ bị chém đầu tịch thu tài sản, cho nên sau khi nữ nhi mất Trương đại tỷ mới không hề thương nhớ. Càng giải thích vì sao hôm đó Trương bộ đầu múa đao lại kém như thế. Đúng vậy, hôm đó không cẩn thận đụng vào người Trương bộ đầu vô tình chạm qua bàn tay của hắn, lòng bàn tay không có nốt chai sần, một bộ đầu quen dùng đại đao bắt người lại không có nốt chai sần?

(Mạo danh đính thế: giả mạo danh nghĩa của người nào đó.)

Kể từ ba năm trước Tích Yên không còn được cha mình yêu thương, cũng chưa từng nhận được tượng gỗ, nếu nghĩ lại, nói vậy mình ở bên quán nhỏ mua được tượng gỗ thỏ bé nghe nói mua lại từ phương Bắc, chính là từ trong tay Trương Đại thật đã sớm mất kia. Mặc dù cách muôn sông nghìn núi, nhưng lòng yêu con chưa từng đổi thay, hướng về phía trăng sáng khắc tượng gỗ, đợi đến lúc thắng trận trở về nhà sẽ trao trên tay cho nữ nhi. Nhưng, không có nhưng, người không trở về được, hồn vía chở che cho bức tượng gỗ này, qua tay bao nhiêu người đưa tới tay ái nữ.

Lạc Lạc không tự nhận là người chính nghĩa, cũng không có nhiều sự đồng tình, huống hồ Trương lão nương cũng thật đáng hận, nhưng khi chính mình nhìn thấy thời điểm một người đang sống sờ sờ trước mắt mình bị giết, cái loại mâu thuẫn phức tạp không phải ai cũng có thể chịu đựng được.

Lạc Lạc nhét tờ giấy vào vạt áo trước, bên trong có viết dấu hiệu trên thân thể Trương Đại và Trương Nhị để tra ra sự khác nhau. Đôi tay ôm đầu gối, vùi chính mình vào giữa hai chân, cố hết sức không nhìn không nghĩ nữa, coi như mình chưa từng tới nơi này, coi như mình chưa từng nhìn thấy điều gì.

Vậy mà vừa nhắm mắt, hai chân vô lực của Trương lão nương càng hiện ra, đạp loạn trong lòng mình. Trên mặt lành lạnh, Lạc Lạc xoa xoa, đều là nước mắt. Nàng gần như mệt lả, chỉ có thể cứ vậy im lặng khóc, có lẽ bên trong tất cả đã sớm kết thúc, nhưng mà, Lạc Lạc vẫn cảm thấy nơi đó như địa ngục. Chuyện khổ sở nhất của con người không phải là đối mặt sợ hãi, mà là lúc bất lực cùng rối rắm đối mặt với sợ hãi.

Lạc Lạc rất sợ, nàng muốn nhào vào lòng Mai ca ca ngay lập tức, nhưng hắn không ở bên cạnh đây. Gió lạnh nổi lên từng trận, một {le}qu{y=d0?n đôi tay nắm lấy đầu vai nhỏ gầy của Lạc Lạc, cả người bị nhấc lên…

Sa Hổ ngủ ngon ngáy vo vo, nằm giang tay dạng chân trên nệm rơm, nếu như không có tiếng động ở cửa, chắc hắn vẫn trong mộng đẹp ôm sáu bảy tiểu thiếp mua vui uống no say.

Sa Hổ xoa cặp mắt vẫn đang díp lại vì buồn ngủ, hoảng hốt nhìn thân hình cao lớn trong bóng tối. “Ngươi, ngươi đến, làm cái gì…” Sa Hổ cảm giác bầu không khí quỷ dị, vừa nói vừa trượt về phía sau.

“Đến tiễn ngươi một đoạn đường…” Mai Vô Quá lẳng lặng đứng, giọng nói lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm.

“Trời, trời còn chưa sáng, đã thả ta ra sớm thế sao?” Sa Hổ căng thẳng, bởi vì hắn nhận thấy trong mắt Mai Vô Quá có tia sát khí.

“Ngươi không phải muốn được thả ra sao? Cho dù thấy chính thê bán gia sản lấy tiền hay tiểu thiếp mang đồ có giá trị đi cầm, cũng muốn ra sao?” Mai Vô Quá đùa giỡn cười một tiếng, cong chân ngồi xổm âm hiểm nhìn Sa Hổ.

“Ngươi muốn như thế nào? Ta mà ra khỏi chỗ này ngươi cũng đừng nghĩ sống tốt!” Không hổ là ác bá chuyên làm việc xấu, biết Mai Vô Quá đang nghĩ điều gì. “Ai mà không biết ta là Sa Hổ! Dám chọc tới ta thì chết cũng đừng mong dễ chịu, ta bị thương ngươi cũng không trốn tránh trách nhiệm được!”

“Chính là biết cách đối nhân của ngươi, ta mới không thể không…” Mai Vô Quá cười tà một tiếng, đưa tay vỗ vỗ cái mặt mập mạp như sưng của Sa Hổ. “Không cần phiền phức như thế, chi bằng giải quyết luôn một thể.”

“Ngươi, ta chết ngươi đừng mong thoát, ngươi có nghĩ tới hậu quả về sau không?” Sa Hổ có chút hoảng sợ, đôi môi run rẩy không ngừng.

Mai Vô Quá nghe nói thế liền thở dài, hai ngón tay thon dài nhéo ở chân mày day day mạnh: “Nói thật, ta không muốn biết hậu quả sau này, làm lớn chuyện quá thì ta cũng không thể kiểm soát nổi.”

Sa Hổ nghe nói vậy thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng Mai Vô Quá tới tìm mình đàm phán, cho đến khi thấy Mai Vô Quá nặng nề ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt.

“Dù vậy…” Dáng vẻ tươi cười của Mai Vô Quá từ từ biến mất, “ngươi vẫn phải chết!”

Sa Hổ nghe xong thét thất thanh giống như phát điên, hai tay nắm đám cỏ khô trên mặt đất nhìn Mai Vô Quá, chân đạp loạn, miễn cưỡng đứng thẳng lên. Vừa mới đứng vững, đã bị Mai Vô Quá nhét một mảnh vải bố vào miệng, ngay sau đó phủ nệm rơm lên trên người, tiếp theo, một trận mưa quyền rơi xuống.

Sa Hổ chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng khó chịu giống như bị lửa đốt, từng cái bị đánh trọng thương kêu to trên người mình, những người kia bị mình đả thương đánh chết, chắc cũng có cảm giác này. Cái gọi là ‘người sắp chết nói lời lương thiện, chim sắp chết tiếng kêu sầu thảm’, lúc này Sa Hổ có chút hối hận việc làm của mình hồi trước, nếu ban đầu xuống tay nhẹ với người khác một chút, lúc này có phải mình sẽ bớt đau đớn hơn không.

Vậy mà, cuộc sống đúng là vẫn không có vậy mà, Sa Hổ nằm xụi lơ trên mặt đất như một đống bùn nhão, mà ngay cả một câu cầu xin tha thứ cũng không kịp nói. Mai Vô Quá ưỡn thẳng sống lưng, vỗ cho vụn cỏ trên tay rơi ra, mắt không chút biểu tình nhìn cái xác giống như không hề có chút vết thương bên ngoài nào trên mặt đất kia, nhẹ nhàng khóa lại cửa tù, chậm rãi đi ra khỏi đại lao.

Gió mát thổi hiu hiu, thổi khiến người thanh tĩnh hơn rất nhiều, Mai Vô Quá chỉ muốn nhanh chóng trở về nhìn Lạc Lạc thế nào, có lẽ, sẽ có một khoảng thời gian rất dài không đươc thấy nàng, coi như tội chểnh mảng nhiệm vụ, cũng đủ để mình ngồi không một trận. Mai Vô Quá xoay người khóa cửa chính lại, đi về phía phòng, từ xa nhìn lại, cửa phòng khép hờ, Mai Vô Quá chạy vội vào trong, bên trong phòng không một bóng người.

Mai Vô Quá vội chạy ra ngoài, hốt hoảng nhìn xung quanh, chỉ thấy vắng lặng như tờ, ngoại trừ góc tường kia có một tiếng kêu khẽ. Chạy lướt về nơi phát ra âm thanh, trong bóng tối, chỉ thấy có bóng lưng ngồi xổm bên tường, hai bàn tay đang bóp lấy chiếc cổ ở góc tường, chính là Lạc Lạc của hắn.

Mai Vô Quá máu nóng dồn lên, một chưởng đánh về phía người kia, chỉ thấy lảo đảo, không thể tin được chỉ trong một lần đọ sức, Trương bộ đầu đã bị đánh ngã sang một bên bất tỉnh.

“Lạc Lạc!” Mai Vô Quá không quan tâm ôm lấy nàng, vỗ nhẹ lưng đang phập phồng không ngừng. “Đừng sợ, có huynh ở đây!”

Đất trời hửng sáng, bầu trời xanh trong. Tại giữa sảnh lớn bày một cái bàn xử án, một tấm bình phong đặt phía sau làm phông nền, trên vẽ vân nhạn. Hai bên cột phân thành biển ‘tĩnh túc’*, ‘hồi Tỵ’* cùng thanh kỳ, hạnh hoàng tán, thanh phiến, bì sóc, đồng côn cùng nghi trượng*. Nha dịch tạo ban đứng thành hàng trước quyển bằng* công đường, ‘Trương bộ đầu’ run lẩy bẩy phía sau công đường, còn sắc mặt Trương đại tỷ thì vui sướng đáy mắt chưa ý cười.

(Tĩnh túc: yên lặng cung kính. Hồi Tỵ: để ai có tang hoặc có tật hãy tránh khỏi nơi này. Tĩnh túc – hồi Tỵ còn được gọi là lỗ bộ.

Thanh kỳ, hạnh hoàng tán, thanh phiến, bì sóc, đồng côn: cờ xanh, ô vàng ngả đỏ, quạt xanh, thương da thuộc, côn đồng.

Nghi trượng: binh lính làm nghi vệ cho vua quan.

Quyển bằng: dạng mái ngói dốc xuống ngày xưa.)

Ngay ngắn phía góc trong phòng là nơi ghi chép lại mọi lời nói trên công đường, nghi môn mở toang, dân chúng ùn ùn kéo tới. Từ tri phủ đập mạnh đường mộc, uy nghiêm vô cùng. “Đồ lớn mật xảo trá, ngươi có biết tội của ngươi là gì không!” Từ tri phủ quát to, Trương bộ đầu co quắp ngã xuống nền đất ngất đi.

Ai, sống thật vô dụng!

Vụ thẩm án thuận lợi, tất cả chứng cứ đều xác thực. Dựa theo từng lời khai của Mai Vô Quá, là chính hắn để ý bộ dạng khả nghi của Trương bộ đầu, hoài nghi thân phận của hắn mới tấn công. Dĩ nhiên, trước đây Lạc Lạc cũng đã nói thẳng hết mọi việc, giải thích bàn bạc qua với Mai Vô Quá.

Mọi người bảo Trương đại tỷ trợ giúp thẩm vấn, chỉ thấy một nữ nhân dựa vào vách tường khẽ cười và một lão thái đã sớm lạnh (ý là chết). Tạm thời không đề cập tới Trương đại tỷ phạm tội, Từ tri phủ tra hỏi kỹ vụ Trương bộ thật giả, nhận được câu trả lời chắc chắn sau khi đi tìm bà mụ đỡ đẻ cho hai huynh đệ Trương gia, cuối cùng căn cứ vào vết bớt nơi ngang lưng, điều tra ra Trương bộ đầu dưới công đường là Trương nhị mạo danh đỉnh thác anh trai mình.

“Ngươi có biết tội của ngươi không!” Từ tri phủ nhỏ giọng quát.

“Tội phụ biết tội, chỉ mong được chết.” Trương đại tỷ nhẹ nhàng phun ra những lời này, bình thường thong dong tự nhiên như đang nói chuyện thời tiết.

Từ tri phủ nặng nề thở một hơi, dựa vào ghế dựa phía sau, hắn chưa bao giờ trông thấy tội phụ nào bình tĩnh như thế.

“A… A…” Trương đại tỷ đột nhiên ôm bụng, bộ dạng đau đớn.

Từ tri phủ chăm chú nhìn, phân phó gọi bà đỡ tới. Bà đỡ thuần thục nhấc vạt áo Trương đại tỷ lên, cho tay vào sờ sờ, sau đó cung kính báo lại: “Đại nhân, phạm phụ này động thai khí, muốn sinh.”

Từ tri phủ phẩy tay: “Đưa phạm phụ xuống sinh con, sau đó tiếp tục thẩm vấn.”

“Không, đại nhân, lập tức xử…” Sắc mặt Trương đại tỷ đột biến, giống như lại thêm một cơn đau đẻ, nói được một nửa, thân dưới ưỡn thẳng, rõ ràng là không muốn sinh ra đứa bé này.

Trên công đường sao lại có thể cho phạm phụ sinh con, Trương đại tỷ vẫn bị đưa xuống, Lạc Lạc đứng ở sau tường xây làm bình phong ở cổng, mặc dù không chứng kiến tận mắt nhưng có thể nghe được đại khái, suy tính một chút liền đi theo Trương đại tỷ.

Khuôn mặt Trương đại tỷ khổ sở nằm trên giường, bên cạnh là bà đỡ đang thúc giục: “Trương gia đại tỷ, ngươi mau dùng sức đi, ngươi không dùng sức đứa nhỏ này sẽ không ra được.”

Trương đại tỷ giống như người chết, hờ hững nhìn nóc nhà, nếu như không phải trên trán nàng đọng mồ hôi bằng hạt đậu chứng minh giờ phút này nàng đang đau đẻ, người khác còn tưởng nàng không có vấn đề gì.

“Trương gia đại tỷ… Trương gia đại tỷ…” Hai bà đỡ bên cạnh bó tay hết cách. Gấp đến độ vây xung quanh.

Lạc Lạc nhẹ nhàng đi vào, đứng bên cạnh Trương đại tỷ, cúi đầu xuống nói với nàng: “Đối với đứa bé này mà nói, ngươi cùng nó không thù không oán, không có tư cách đoạt đi sinh mạng của nó. Đối với tên súc sinh kia, chỉ có sinh hạ huyết mạch của hắn, mới có thể coi như là trả thù hắn, bởi vì chỉ có sống trên đời, mới có cơ hội chịu sự đau khổ cùng khinh thường.

Sau khi nghe xong Trương đại tỷ lệ tuôn như suối, phát ra một tiếng thét, giọng khản đặc dùng sức, cho đến khi sức cùng lực kiệt. Bà đỡ bận bịu một hồi, cuối cùng cũng chỉ là một thai nhi đã chết vì nghẹt thở từ lâu, cùng một sản phụ đèn cạn dầu*.

(Đèn cạn dầu: chết.)

Lạc Lạc lẳng lặng quay người lại, thấy Mai Vô Quá không có biểu tình đứng trước mặt, đột nhiên rất muốn khóc. Một màn đêm qua vẫn lưu trong đầu. Trương Nhị đúng là con người đa nghi giảo hoạt vẫn muốn loại bỏ người có thể biết đến cái bí mật này, vì vậy, thừa dịp bóng tối lẻn tới.

Hắn cho là trời ban cơ hội tốt, bởi vì khi đó chỉ có một mình Lạc Lạc, hắn định dùng tay không giải quyết cho xong mối uy hiếp, chỉ đến khi bị Mai Vô Quá ra một đòn nặng tay, hắn vẫn tưởng mình sẽ thành công.

Sau khi nghe Lạc Lạc giải thích tường tận chuyện của Trương đại tỷ, Mai Vô Quá không nói gì, chỉ ôm thật chặt người nàng.

Màn đêm buông xuống, nơi đây lại khôi phục sự yên tĩnh, cuối cùng cái chết của Sa Hổ được quyết định là do dụng hình ở công đường gây ra, bởi lẽ quả thật không phát hiện được bất cứ vết thương ngoài nào, mà quả thật do Từ tri phủ cũng muốn hắn chết. Trương lão nương chết, mặc dù Mai Vô Quá nhất định muốn gánh chịu trách nhiệm, nhưng bởi vì hắn có công điều tra ra vụ án thật giả Trương bộ đầu. Không chỉ có thế, Từ tri phủ còn có chủ ý muốn thưởng thêm, sau khi bàn luận sẽ quyết định.

Tất cả đều hoàn hảo, đáng lẽ hai người nên vui mừng, nhưng cả hai lại cùng lặng lẽ không nói.

Mai Vô Quá ngồi trên nền đất trống trước nhà, hớp mạnh một ngụm rượu, im lặng không lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.