Hai người cười cười cùng đi, Mã đại tỷ kéo Lạc Lạc qua nhà mình.
"Lạc Lạc a, tối hôm qua ngủ có ngon không?" Mã đại tỷ vô tâm vô phế, trong lòng nghĩ cái gì liền hỏi luôn.
"Ngủ ngon a, Mã đại tỷ thì sao?" Lạc Lạc vẫn không rõ nàng muốn nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là im lặng theo dõi biến hóa.
Mã đại tỷ lúc này trong đầu tất cả đều là cảnh Vu sơn mây mưa (Hề: chính là XXOO á), không chút nghĩ ngợi nói: "Tốt, tốt, Mã đại ca nhà ngươi sinh long hoạt hổ, hắn......" Nói được một nửa vội che miệng, thầm nghĩ muốn dụ tiểu nha đầu nói ra, không ngờ mình trúng chiêu trước.
Lạc Lạc đầu đầy vạch đen, thầm nghĩ Mã đại tỷ thật là hung mãnh a, chính mình thân thể nhỏ bé nên không chịu được vận động kịch liệt, muốn tạm thời nhẫn nại khoảng hai, ba năm mới ăn đậu hũ hàng thật giá thật, đây là đang kích thích mình sao? Ô ô, thật hâm mộ!
"Đại tỷ... Là hỏi ngươi... Ngươi buổi tối ngủ... Nơi nào a..." Mã đại tỷ ấp a ấp úng nói.
"Trên giường a." Lạc Lạc mặt không đổi sắc đáp, không hiểu nàng muốn nói gì.
"Vậy ca ca của ngươi thì sao?" Mã đại tỷ lại hỏi.
"Trên giường luôn a." Lạc Lạc nói xong câu này mới hiểu được Mã đại tỷ nghĩ cái gì, xem ra nàng là nhìn thấy trong nhà mình chỉ có một cái giường nhỏ, trong lòng oán thầm đây.
"Này, ngươi và ca ca ngươi cũng làm gì đó sao? Ý đại tỉ là... Có cái gì đặc biệt... Đặc biệt... chuyện đó...?" Mã đại tỷ mặt đỏ lên, tuy rằng biết tiểu nha đầu không hiểu, nhưng lời như thế nói ra vẫn còn có chút ngượng ngùng .
Lạc Lạc trong lòng phấn khởi, liền nảy ra ý nghĩ trêu đùa vị đại tỉ đáng yêu này chút, vì vậy cố ý gãi gãi đầu nói: "Có chơi a, ta cùng ca ca ngày nào cũng làm."
"Là cái gì? Chơi... chơi như thế nào?" Mã đại tỷ giật mình một cái, tinh thần dâng cao lên đến mười hai phần.
"Rất thoải mái, chính là tạo hình như thế như thế, là được..." Lạc Lạc chu cái miệng nhỏ nhắn, khoa tay múa chân, nhịn cười liếc nhìn Mã đại tỷ đang biểu tình rối rắm.
Mã đại tỷ nghe vậy cắn chặt môi, tay nắm thành nắm đấm nghe răng rắc. Lạc Lạc thấy chuyện có vẻ không ổn, vội vàng ngưng đùa cợt nói: "Không có gì, không có gì, buổi tối ăn cơm liền ngủ sớm một chút, không có gì ."
Mã đại tỷ đã có chủ ý, sao còn nghe lọt Lạc Lạc nói gì, miễn cưỡng đè muốn ý định lao tới đánh bầm dập Mai Vô Quá một trận, nghĩ thầm tướng công thường nói bắt dâm tặc cần phải bắt tại giường mới được, chuyện này cần kế hoạch lâu dài, vừa bảo vệ tiểu nha đầu không bị xâm phạm, vừa phải bảo toàn khuê danh cho nàng.
Tạm không nói Mã đại tỷ nơi này đang âm thầm tính kế, còn Lạc Lạc mơ hồ hối hận, nói đến Mai Vô Quá đi theo Mã Bộ khoái đi tới nha môn ghi danh, hậu viện nha môn đã đầy người, phục sức khác nhau, đều đế ứng thị làm bạch dịch.
"Tiểu huynh đệ, những thứ này là để mang lên ngoài thành: lương thực, nồi và bếp, đợi lát nữa Trương Bộ đầu, Bỉnh đại nhân đến rồi chúng ta xuất phát." Mã Bộ khoái nhiệt tình giới thiệu.
"Đây là tồn lương của thành Bắc, còn có lương thảo triều đình cứu trợ thiên tai? Nhiều như vậy, không phải ít a." Mai Vô Quá nhìn hậu viện đầy các túi chất đống như núi nói.
"Tồn lương không dễ điều động, triều đình vì chiến sự tạm thời cũng không thể phát hết xuống giúp nạn thiên tai, đây là do Từ gia tiêu cục quyên cho. Từ gia gia nghiệp lớn, gặp lúc cần thì làm việc thiện không chỉ một lần, chỉ là có thể tự thân tự lực làm được nhưng bây giờ thì khó." Mã Bộ khoái thổn thức nói, Mai Vô Quá chưa kịp hỏi kĩ lại, ban đầu Khoái ban Trương Bô đầu đã đi vào viện.
Trương Bộ đầu nhìn qua đám bạch dịch mới tới, hỏi Mã Bộ khoái: "Mọi người đến đông đủ chưa?"
"Đến đông đủ, các vú già nấu cháo cũng đã đi trước ra ngoài thành." Mã Bộ khoái tiến lên nói.
"Ừ, đi thôi, cầm nồi phía trước, rồi tới trước nấu nước nóng chờ." Trương Bộ khoái phất tay một cái, lập tức liền có mấy bộ khoái tiến lên chỉ huy bạch dịch cửa cầm nồi mang gạo. (Hề: thực ra nó ghi là thước nhưng Hề đoán là gạo)
Lần này nhiệm vụ cứu trợ thiên tai được giao cho Trương Bộ đầu mang theo tam ban tạm thời chưa có công sự thực hiện, vì vậy Trương Bộ đầu không khỏi có chút chật vật, cũng may tất cả công việc cũng có đám người Mã Bộ khoái thu xếp, cũng không có gì khó khăn.
Đám người Mã Bộ khoái lĩnh mệnh làm việc, Mai Vô Quá bị một bộ khoái kéo đến mang một túi gạo theo đại đội ngũ mà đi.
Khi đám người Mai Vô Quá đến, ngoài thành đã an bài đâu vào đấy rồi, dưới những túp lều tạm thời là vài nồi lớn đang bốc hơi nóng, có một vú già đang ra sức khuấy.
"Mau... Mau.." Một bộ khoái hướng về mấy người đằng sau kêu, vội vàng phân phó đem gạo cho vào nồi nước vừa mới đốt lên.
Vốn là cho nạn dân đói bụng mấy ngày nay ăn, nào có chú ý nhiều như vậy, gạo cũng không vo liền trực tiếp hạ nồi. Mai Vô Quá mở ra bao gạo, trực tiếp đổ vào trong nồi lớn, sau đó giúp khuấy lên, hắn biết tư vị đói bụng, hắn cũng biết một người đang đói nghĩ cái gì.
Cháo chưa nấu xong, nạn dân đã đợi không được, bộ khoái duy trì trật tự chỉ huy nạn dân xếp hàng nhận cháo, bạch dịch cũng bận rộn đến mồ hôi như mưa.
"Đa tạ Từ đại công tử... Đa tạ Từ đại công tử..." Mỗi nạn dân lĩnh cháo xong đều nói một câu như vậy, cảm tạ vị ân công phát cháo miễn phí, Từ gia tiêu cục Đại công tử, Từ Kiêu Đình.
"Đại nhân giao đãi, Từ gia này làm việc thiện phải thêm tiếng thơm, cho nên giúp nạn dân để lấy chút hư danh, ta thấy đại nhân thật là giảo hoạt, được khen ngợi như thế cũng chính là mục đích của Từ gia bọn họ." Mã Bộ khoái nhìn Mai Vô Quá một bộ dáng không hiểu, liền ở bên giải thích.
"Từ gia tiêu cục tài lực lớn, thứ để ý chỉ có mĩ danh này thôi." Mai Vô Quá nghe xong sáng tỏ gật gật đầu. Mỗi người ở đây cần những cái bất đồng, Hoàng đế cần quốc thái dân an, Tướng quân cần đem công lập nghiệp, nạn dân chỉ cần một hớp cơm no...
Từ Kiêu Đình đã xuất hiện rồi đó, có ai để ý không, hình mẫu nam phụ tiêu biểu a~