Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký

Chương 14: Chương 14: Vui như lên trời (2)




Tạm không kể tới Lạc Lạc đang dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn lão khất cái, nói đến Mai Vô Quá cầm quyển sách kia xem đến nhập thần. Quyển sách này bìa đã rách đến không chịu nổi, chỉ còn lại một mảnh lờ mờ thấy được chỉ một chữ "tụng", trong sách cũng cần phải cố mới miễn cưỡng đọc ra chữ. Mai Vô Quá vừa xem liền mê, đoạn đầu nói về nội công tâm pháp, Mai Vô Quá thử một chút liền cảm thấy tinh thần sảng khoái, kế tiếp là khẩu quyết khinh công, sau đó cuối cùng là kiếm pháp.

Mai Vô Quá đọc, rồi thử, cho đến khi tiểu nha đầu kéo tay áo mình mới phục hồi tinh thần.

"Mai ca ca, Mã đại tỷ và Mã bộ khoái tìm huynh kìa."

"Tìm ta? A, đã giờ này rồi sao, đói bụng không?" Mai Vô Quá vội vàng đem quyển sách kia nhét vào trong ngực, rồi liền đi theo Lạc Lạc ra cửa.

Mã bộ khoái cùng Mã đại tỷ đang từ ngoài cửa đi tới: " Tiểu huynh đệ, hôm nay không có ra nngoài phải không, mấy ngày liên tiếp mưa to, ra ngoài cũng không có việc mà làm." Mã đại tỷ nói to.

"Không có ra ngoài, thời tiết không tốt, mấy ngày nay không có biện pháp, ta đang lo đây." Mai Vô Quá cười đáp.

"Tiểu huynh đệ đừng buồn, đang có một việc, ngươi có muốn làm không? Lão Mã nhà ta trở về đề cập với ta, ta vừa nghĩ tiểu huynh đệ hai ngày nay phỏng đoán cũng không còn việc để làm, phù sa trong không chảy ruộng ngoài (Hề: câu này kiểu là việc tốt thì không để người ngoài chiếm trước), chưa rõ ngọn nguồn... đã tới đây." (Hơ, câu này nghe kì kì, đừng để ý) Mã đại tỷ vừa nói vừa liếc mắt xem bài trí trong phòng, nhìn thấy phía sau chỉ có một cái giường chật hẹp thì dừng lại một chút, há hốc mồm rồi không nói nữa.

"Việc gì thế? Làm a, Mã đại ca Mã đại tỷ giới thiệu nhất định là chuyện tốt." Mai Vô Quá vội vàng nói.

"Là thế này, gần đây tình hình chiến sự phía bắc đang căng thẳng, nạn dân di cư về phía Nam rất nhiều. Mấy ngày trước đây còn tốt, mấy ngày nay trời mưa to, ngay cả quả dại rau dại đều ăn sạch, nạn dân đói liền tuôn vào trong thành, mà, cạnh cửa ngươi mấy ngày nay không phải là lão khất cái sao, nơi khác càng nhiều hơn. Tiếp tục như vậy ắt sinh đại loạn, quan lão gia đã hạ lệnh, ở ngoài thành phát cháo giúp nạn dân bị thiên tai, nha dịch quan phủ không đủ, nên muốn tìm vài bạch dịch đến hiệp trợ, tiểu huynh đệ ngươi nguyện ý không?" Mã đại ca nói cặn kẽ.

"Nguyện ý, nguyện ý... Đa tạ Mã đại ca đề điểm, tiểu đệ vô cùng cảm kích." Mai Vô Quá thật cao hứng, việc này đối với hắn là chuyện cực tốt, là việc hắn tha thiết ước mơ.

Thì ra tại Khánh Nguyên triều, nha môn ngoại trừ lại viên, còn có tạo ban, khoái ban, tráng ban tam ban nha dịch. Tạo ban có chức trách là đi đầu hộ vệ cùng các nghi thức khi tri huyện thăng đường phá án, chấp hành tra tấn bức cung, khám nghiệm tử thi. Khoái ban có chức trách điều tra án kiện, truy bắt đạo tặc, tuần tra ban đêm, gọi đến, dẫn độ, cung cấp bằng chứng cho lúc thăng đường, được phái đi nông thôn thúc giục nộp thuế, quan bạc, lúc thì làm hộ vệ. Tráng ban nhiệm vụ kà thủ vệ kho lúa kim khố cùng ngục giam, hộ tống quan bạc hoặc tội tù. Tam ban thợ cả chưng là tạo đầu, đầu mục và tráng đầu. Giữa tam ban nha dịch, chỉ có khoái ban thụ nhất truy phủng. Nguyên nhân không chỉ là chức trách đặc thù được coi trọng, cũng bởi vì danh tiếng lừng lẫy kinh thành Lục Phiến Môn có uy danh đã thâm nhập vào lòng dân chúng cùng người giang hồ. Đều là bộ khoái, tự nhiên đều tự hào, ai cũng đem dã tâm gia nhập Lục Phiến Môn làm kơ ước cuối cùng, bất quá năng lực cùng công phu có hạn, đa số chỉ có thể nhìn quan Môn Hưng mà thán. Cho nên thân là bộ khoái Mã đại ca thập phần kiêu ngạo, làm người hào sảng, cũng được nhiều đồng môn kính nể.

Các loại nha dịch tại Khánh Nguyên triều được nhận mười hai lượng mỗi năm, chia ra mỗi ngày tiền lương được hai ba văn tiền, tương đương với số tiền cho một bữa cơm. Làm nha dịch lương bổng mặc dù không cao, nhưng thu vào cũng không ít, bọn họ chủ yếu thu vào chủ yếu từ các thói xấu, lấy quy phí. Bình thường châu huyện cũng cho rằng, nha dịch ban sai thu người trong cuộc tiền xe hay phí còn lừa với tiền cơm nước tiền trà đều thuộc về "bình thường phí", chỉ là không cho phép nhân cơ hội mà vơ vét tài sản hay lừa gạt. (Hề: edit đoạn này thật tốn tế bào não, chém lung tung hết cả)

Bạch dịch kì thật chính là nha dịch làm việc tạm thời, mặc dù không phải là nha dịch chân chính, nhưng tối thiểu đến gần với lí tưởng của mình, còn có thể trong thời gian ngắn ổn định nguồn sống, Mai Vô Quá thật cao hứng. Có thể cùng bộ khoái làm việc với nhau, hắn trong lòng thật cảm kích Mã bộ khoái, vì vậy nói hay lắm sáng mai cùng nhau xuất môn đi đến nha môn đăng kí.

Mai Vô Quá vừa ngâm nga vừa làm cơm, Lạc Lạc ở một bên vừa xem vừa cười hì hì: "Mai ca ca, huynh nhất định làm được."

'Lạc Lạc mai ở nhà nhớ ngoan, cùng Mã đại tỷ ở nhà chờ Mai ca ca về." Gương mặt tuấn tú của Mai Vô Quá không thể che hết vui vẻ nở nụ cười.

"Uh, chúng ta chờ Mai ca ca về." Lạc Lạc cũng vì Mai Vô Quá mà vui vẻ.

Hai người trong lúc ăn cơm thì lão khất cái lại bay vào cửa phòng ngồi xổm nhìn hai người không nói lời nào. Mai Vô Quá nghĩ một chút rồi cầm một cái bánh bao đi về hướng hắn, lão khất cái cầm lấy bánh bao liền nhảy lên, Mai Vô Quá thử dùng khinh công khẩu quyết đã xem qua đề khí đuổi theo, bất quá còn không thấy rõ lão khất cái làm thế nào bay lên đầu tường, còn chính mình thì ngã nhào trên đất. Người không bay lên được, ngậm một miệng bùn.

"Mai ca ca, Mai ca ca..." Lạc Lạc vội đến nâng hắn dậy.

"Lão này không đơn giản, phi..." Mai Vô Quá bên cạnh vừa phun ra một miệng bùn vừa nói.

Buổi tối, Mai Vô Quá ngồi ở bên giường vừa xem sách vừa khoa tay múa chân, Lạc Lạc nằm ở bên trong nhìn hắn ngẩn người.

Nhìn một lúc rồi bò dậy đi đến nhìn quyển sách kia:" Mai ca ca, huynh đang làm gì thế? Đây là sách gì?"

"Bí tịch võ công, khinh công khẩu quyết, lão khất cái này không đơn giản, không biết là người phương nào." Mai Vô Quá vừa nói vừa khoa tay múa chân, xem sách rồi đánh dấu khinh công khẩu quyết, nghĩ tới động tác chân.

"Gia gia có thể bay, là vì luyện khẩu quyết này sao?" Lạc Lạc nghĩ thần chẳng lẽ đây là khinh công trong truyền thuyết? Ngoài miệng làm bộ như không biết nghiêng đầu hỏi.

"Hẳn là vậy đi..." Mai Vô Quá nghiêm túc xem sách, không chú ý tới kế bên Lạc Lạc đã ngủ.

Không biết qua bao lâu, chợt thấy có chút mệt mỏi, Mai Vô Quá đặt sách xuống ôm lấy Lạc Lạc đang ngủ, thân thể nhỏ nhắn mềm mại ôn nhu ôm vào trong ngực thật thoải mái. Mai Vô Quá no ấm không khỏi suy nghĩ miên man. Hoảng hốt nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy tiểu nha đầu, nàng an tĩnh như vậy ngồi ở chỗ kia nhìn mình, ánh trăng cũng không tiến vào chiếu sáng căn phòng, mà chiếu lên khuôn mặt nàng. Hắn không nhìn rõ ngũ quan nàng, chỉ thấy một đôi mắt sáng long lanh, tựa như ánh trăng đêm đó.

Nếu như đêm đó mình làm chuyện kia, hiện tại sẽ thế nào đây? Mai Vô Quá trong lòng hung hăng mắng mình một câu, liền ngủ. Không có nếu như, trân trọng hiện tại, trân trọng cuộc sống này, chính mình không còn là một người lẻ loi cô độc, không còn là...

Trời vừa sáng, gà trống cùng chó hoang nhà Mã đại tỷ cùng nhau kêu lên, đương nhiên, còn có cửa nhà mình...

"Thanh âm gì?" Mai Vô Quá đứng dậy mặc quần áo vào, mở cửa viện ra, chỉ thấy lão khất cái đang không biết làm sao mà cầm lấy tóc mình kêu to, đau đến không muốn sống. Lão khất cái cực kì bi thương kêu làm cho gà cùng chó hoang nhà Mã đại tỷ cũng cùng kêu lên, gà trống tức giận càng ra sức kêu to, sợ bị ngườ đoạt mất chén cơm.

"Gia gia làm sao vậy?" Lạc Lạc hai tay chạm lên vai lão khất cái đang ngồi xổm quay lưng với Mai Vô Quá.

"Gia gia làm sao vậy! Gia gia làm sao vậy!" Lão khất cái mở ra hai con mắt đục ngầu, tựa như đột nhiên quên mất chuyện gì, lại bắt đầu vô tâm vô phế cười rộ lên.

Mai Vô Quá xem một chút thấy lão khất cái không sao, liền dẫn Lạc Lạc trở về phòng ăn cơm. Thường ngày lão khất cái sẽ xông tới giành hai cái bánh bao, nhưng lần này lại chậm chạp không gặp người , Mai Vô Quá cũng có chút thấy không quen, suy nghĩ một chút cầm hai cái bánh bao đi ra cửa viện, thấy lão khất hai mắt vẩn đục như tượng gỗ ngồi dưới đất.

"Ăn đi." Mai Vô Quá thoáng xẹt qua một tia không đành lòng.

"Ăn đi! Ăn đi!" Lão khất cái nhận lấy bánh bao liền gặm, Mai Vô Quá ngồi thẳng lên khẽ thở dài.

"Tiểu huynh đệ, đi thôi." Mã Bộ khoái ra cửa, đi theo ở đằng sau là Mã đại tỉ con ngươi đang lưu chuyển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.